Triều Giản hạ giọng: "Cõng tôi."
Trần Ngưỡng nghe thế theo bản năng cõng hắn lên, suy nghĩ trong đầu anh hiện giờ là một mớ hỗn độn, anh muốn đặt câu hỏi, nhưng một đống câu hỏi lại như bị mắc kẹt ở trong miệng thốt không ra.
Trời quang mây tạnh đột nhiên âm u, sắc trời không tốt ......
Hai tay đang nâng Triều Giản của Trần Ngưỡng run lên.
Dòng chữ trên cuốn sổ ghi là: Thời tiết xấu, tôi đang uống nước bên cạnh lều, tay tôi không vững, nước đổ trên cát, nó nhanh chóng thấm vào trong cát.
Sắc trời không tốt, chính là lúc này.
Nửa sau của câu không cần phải cân nhắc kỹ lưỡng gì cả, kết hợp với các manh mối khác, thì sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra.
Trần Ngưỡng một bên cõng Triều Giản chạy về phía biển rộng, một bên quay lưng về phía sau hét lên: "Nhanh, xuống biển! Chạy vào trong biển, nhanh lên!"
Thân thể Triệu Nguyên làm theo, nhưng ngoài miệng vẫn phản ứng không kịp hỏi: "Sao vậy, đã thử qua rồi còn gì, biển vẫn là biển mà."
"Tại vì thời gian chưa tới, nhanh lên!"
Miệng mũi Trần Ngưỡng tràn ngập gió biển, anh bị sặc không ngừng ho khan: "Văn Thanh, đồ vật, xách theo đồ vật, xương cốt, mảnh ghép hình, xẻng thiết, cuốn sổ nhỏ......"
"Úi, biến thành thịt khúc rồi chứ có phải xương cốt nữa đâu soái ca, nặng như vậy làm sao mang được." Văn Thanh xách túi đi.
Bãi tắm vô cùng hỗn loạn.
Trần Ngưỡng chạy tiến vào trong biển, Triều Giản bảo anh thả mình xuống.
"Cõng đi, đừng buông tay... Chậm một chút."
Trần Ngưỡng nhận thấy thiếu niên trên lưng chuẩn bị tuột xuống, không còn cách nào đành buông cánh tay xuống, cẩn thận dìu hắn.
Triều Giản chỉnh lại nạng đứng vững bên cạnh Trần Ngưỡng.
Rất nhanh bốn người, Triệu Nguyên, Văn Thanh, Trương Kính Dương, nhϊếp ảnh gia đều chạy về phía Trần Ngưỡng đang đứng.
Phùng Sơ vẫn còn ở bên bờ biển.
Triệu Nguyên lo lắng hét lên: "Phùng Sơ! Nhanh lên đi! Ra biển nhanh lên!"
Phùng Sơ không nhúc nhích.
Cậu ta đứng ngược gió, dáng người gầy gò, trầm lặng.
"A --"
Một trận sóng lớn ập đến, tiếng gió trên mặt biển giống như quỷ khóc sói gào, nhϊếp ảnh gia hét lên một tiếng rồi bị sóng lớn cuốn đi không thấy bóng dáng.
Trần Ngưỡng không có ngã vào trong biển, anh kịp thời bắt được Triều Giản, băng gạc trên tay đều ướt hết, nước biển mặn chát thấm vào vết thương của anh.
Nhưng anh đã quên đau, chỉ nhìn về phía trước, không một âm thanh nào thoát ra được khỏi cổ họng.
Nhϊếp ảnh gia vốn đi cùng bọn họ giờ lại ở bên bờ biển, anh ta bị Phùng Sơ chộp ở trong tay.