Lương Thừa đại khái có thể đoán được ý đồ của Kiều Uyển Lâm, nhưng chuyện đã đến nước này, có liên hệ cũng chẳng còn ý nghĩa gì, với lại anh cũng không muốn có dây mơ rễ má gì với nhóc phiền phức này nữa.
Anh nhấn nút “Bỏ qua”, rồi tiến vào dòng người xếp hàng soát vé.
Thành phố Bình Hải trời cao đất rộng, phong cảnh hợp lòng người, một năm bốn mùa đều có rất nhiều du khách tới chơi, trong ga tàu lửa người đến người đi, trên màn hình lớn liên tục thay đổi thông tin chuyến tàu trên toàn quốc.
Hành khách cùng chuyến với Lương Thừa đang trong trạng thái chờ tàu, đoàn tàu số tám, cửa ra số hai mươi mốt.
Tay vịn trên thang cuốn lên được một nửa, anh quay đầu xuyên qua tấm kính nhìn ra ngoài ga, ở trong lòng thầm nói “tạm biệt” với thành phố này.
Chiếc Kim Bôi lái đi rồi, chiếc xe buýt loanh quanh cả buổi mới dừng được ở trước cổng, các học sinh lục tục xuống xe.
Học sinh hai lớp quốc tế chưa tới sáu mươi người, Kiều Uyển Lâm dùng một gói khô bò để Điền Vũ giúp cậu kéo hành lý, còn mình chỉ đeo một cái balo đựng đầy đồ ăn vặt.
Cậu ủ rũ đi ở cuối hàng, soát vé xong, xoay lưỡi trai của mũ ra sau đầu, ngẩng lên nhìn chuyến tàu trên màn hình lớn, đọc lên: “Tàu số năm…”
Điền Vũ đứng một bên: “Cửa ra số hai mươi mốt.”
Kiều Uyển Lâm nghi ngờ độ cận thị của bạn mình tăng lên rồi: “Nhầm hàng rồi, là hai mươi.”
“Ò.” Điền Vũ cầm vé tàu, “Mày sit ghế số mấy, có sit cạnh cửa sổ không?”
Kiều Uyển Lâm: “Sit.”
Đoàn Tư Tồn đi ngang qua cậu, liếc một ánh mắt sắc bén, sau đó nói: “Ở bên ngoài, mọi người đều đại diện cho hình tượng của Đức Tâm, đừng để thầy nghe thấy những từ ngữ không văn minh.” (*)
(*) Ghế ngồi cạnh cửa sổ, chữ “cạnh” là 靠, chữ này cũng là từ chửi bậy, nên Đoàn Tư Tồn đi ngang qua chỉ nghe được chữ này, tưởng là bé Kiều chửi bậy, và để cho nó vẫn giữ được ý nghĩa mình đã sử dụng chữ “sit” trong tiếng Anh có nghĩa là ngồi, nghe giống chữ shit, Mặc dù hơi khiên cưỡng nhưng chỉ nghĩ được cái này thôi, dù gì các em cũng học lớp quốc tế, chém tiếng anh tí cũng ko đến nỗi nào nhỉ :)))
Kiều Uyển Lâm quyết định cách xa giáo sư Đoạn.
Một đám thanh thiếu niên lũ lượt lên lầu hai chờ tàu, sảnh chờ của tàu số năm và tàu số tám thật ra là cùng một sảnh nhưng chia thành hai nửa, ở giữa ngăn cách bằng một dãy các quầy bán lẻ.
Kiều Uyển Lâm đeo cặp tìm một chỗ ngồi, lấy điện thoại ra, ngoại trừ những thông báo cố định như lớp tiếng Pháp hay học từ vựng, thì không còn tin nhắn dư thừa nào khác.
Cậu bấm mở WeChat, lời mời kết bạn cậu gửi đi như ném đá xuống giếng, không có bất kì hồi âm nào của Lương Thừa.
Cậu hối hận vì đã viết lí do kết bạn sứt sẹo đó, Lương Thừa đọc được chắc chắn đã mặc kệ, tưởng rằng cậu rãnh rỗi sinh nông nỗi.
Kiều Uyển Lâm cởi mũ xuống, úp lên mặt, đột nhiên nhớ tới lần trước đội chiếc mũ này là khi đi đảo Lĩnh Hải, Lương Thừa đã hôn lên trên đó.
Áy náy của Kiều Uyển Lâm giảm bớt một chút, không thể trách cậu hiểu lầm được, người bình thường ai lại đi hôn người khác bừa bãi như thế?
Đang suy tư thì bên cạnh có một người ngồi xuống. Kiều Uyển Lâm thoát ra khỏi thế giới nội tâm của mình, đội mũ lại đàng hoàng, nói: “Thầy Đoạn.”
Thật ra loại hoạt động này đã có giáo viên văn thể mỹ đi cùng rồi, giáo viên chủ nhiệm không cần đi theo, nhưng Đoàn Tư Tồn mới nhậm chức không lâu, muốn thân thiết với học sinh hơn một chút nên đã chủ động xin đi.
Thầy nói: “Một mình bĩu môi ngồi ở đây, sao em không phấn khích chút nào vậy?”
Kiều Uyển Lâm vội vàng mím môi lại, nói: “Không có ạ, chắc là do hôm qua em ngủ muộn quá.”
“Chú ý sức khỏe.” Đoàn Tư Tồn nói, “Hôm qua ba em có gọi điện thoại cho thầy.”
Kiều Uyển Lâm ngồi thẳng lưng, giống như một con thú tiến vào trạng thái cảnh giác: “Có phải hỏi thành tích thi tuần của em không? Gần đây em ở nhà bà ngoại nên không báo cáo với ông ấy.”
“Em hiểu lầm rồi.” Đoàn Tư Tồn nói, “Ba em nói sức khỏe em không tốt, lần này ra ngoài tham gia hoạt động, ba em nhờ thầy để ý đến em nhiều hơn.”
Kiều Uyển Lâm thả lỏng, nói: “Em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình.”
Đoàn Tư Tồn đã nhìn quen đủ các vấn đề của con trẻ rồi, ông lặng thinh vài phút rồi hỏi: “Muốn nói chuyện không, có phải em với ba em có mâu thuẫn gì phải không?”
Kiều Uyển Lâm ấp úng: “Dạ… có chút chút.”
“Có liên quan đến thành tích môn Sinh của em chứ?” Đoàn Tư Tồn cười nói, “Vì để chọc tức ba nên mới cố ý đúng không?”
Kiều Uyển Lâm thấy có điềm, cậu cũng không thích trò chuyện với giáo viên, muốn tìm một lý do để trốn đi, gãi gãi cằm nói: “Thầy ơi, em muốn đi vào nhà vệ sinh.”
Đoàn Tư Tồn không dễ bị gạt: “Nhịn đi.”
Ý định chuồn đi tiểu của Kiều Uyển Lâm thất bại, cậu duỗi chân ra đá vào không khí một cái. Cậu không để ý đến Đoàn Tư Tồn nữa, cúi đầu nghịch mặt đồng hồ sapphire trên cổ tay, thầm nói sao thời gian chờ tàu lâu thế không biết?
Đoàn Tư Tồn nhìn bộ dạng mất tập trung của cậu, nói: “Em không muốn trò chuyện cũng được, tuy rằng thầy đem theo thói quen ác của trường công lập, nhưng không đến mức ép học sinh phải khai báo chuyện riêng tư.”
Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu giải thích: “Thầy vẫn còn ghim em à, lần đó em chỉ nói giỡn thôi. Thật ra em muốn học trường công lập, nhưng ba em bắt học Đức Tâm, mâu thuẫn cũng là vì ông ấy muốn tương lai em sau này sẽ đi theo con đường ông ấy sắp đặt.”
Đoàn Tư Tồn không hề quan tâm kế hoạch giáo dục của Kiều Văn Uyên, chí ít trước mắt không quan tâm, ông hỏi: “Vậy em nghĩ thế nào, có dự định gì cho tương lai?”
Kiều Uyển Lâm trở nên nghiêm túc, cậu không ngờ người đầu tiên nghe cậu nói chuyện này lại không phải là ba mẹ, mà là một giáo viên mới quen biết không lâu. Cậu trả lời: “Sau này em muốn học ngành báo chí và truyền hình, làm phóng viên tin tức.”
Đoàn Tư Tồn nói: “Mục tiêu của rất nhiều người đều sẽ thay đổi theo độ tuổi, em chắc chứ?”
“Vâng.” Kiều Uyển Lâm không biết Kiều Văn Uyên tiết lộ bao nhiêu, nên chỉ nói một chút, “Sức khỏe em không tốt, nói không chừng ngày nào đó tự dưng ngỏm củ tỏi, những năm tháng còn sống em vẫn muốn làm chuyện mình thích.”
Đoàn Tư Tồn đặt tay lên vai cậu: “Đừng nói bậy, tuổi còn trẻ đường còn dài.”
Kiều Uyển Lâm lắc đầu nguầy nguậy: “Năm mười ba tuổi em từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa đã… ầy, em là một con ma ốm, ba em còn muốn em đi cứu người khác, đây không phải chuyện viển vông ư?”
“Ba em định hướng cho em… làm bác sĩ sao?” Đoàn Tư Tồn nói.
Kiều Uyển Lâm có cả một giỏ oán giận đang đợi đây, nhưng cậu nhịn xuống, cậu thấy biểu cảm của Đoàn Tư Tồn khi nói đến từ “bác sĩ” chợt ảm đạm đi, giống như lần trước ở trong phòng thí nghiệm.
“Thầy Đoạn, thầy sao thế?”
“Không có gì, thầy nhớ đến một học sinh, ước mơ của em ấy chính là trở thành bác sĩ.”
Kiều Uyển Lâm dựa vào trực giác hỏi: “Là học sinh ưu tú nhất mà thầy từng nhắc tới đó ạ?”
Đoàn Tư Tồn thừa nhận: “Chuyện quá khứ cả rồi.”
Nhưng Kiều Uyển Lâm rất tò mò, cậu nói: “Thầy kể em nghe đi, học sinh giỏi của trường số Bảy được thầy coi trọng đã nỗ lực như thế nào?”
Ánh mắt ảm đạm của Đoàn Tư Tồn trở nên hiền hòa, ông điềm đạm nói: “Em ấy rất có thiên phú, cũng có hứng thú với y học, bởi vì mẹ em ấy là bác sĩ, cho nên tai nghe mắt thấy học được rất nhiều, những lúc rảnh rỗi còn tự nghiên cứu giáo trình đại học. Khi đó thầy rất vững tin, rằng tương lai em ấy sẽ trở thành một bác sĩ tài ba.”
“Ghê gớm thật.” Kiều Uyển Lâm hỏi, “Vậy tốt nghiệp cấp ba xong anh ấy đã học ở đại học y hả thầy?”
Đoàn Tư Tồn đẩy mắt kính, ánh mắt lảng tránh, bỗng dưng chuyển chủ đề: “Em ấy không chỉ học lý thuyết suông mà còn từng cứu người nữa.”
Kiều Uyển Lâm đành phải thuận theo lời của ông: “Thật sao ạ?”
“Ừm.” Đoàn Tư Tồn nói, “Thầy nhớ ba năm trước, em ấy từng cứu một cậu bé.”
Kiều Uyển Lâm rõ là kinh ngạc: “Cứu thế nào ạ?”
Đoàn Tư Tồn nhớ lại: “Cậu bé kia chắc là có vấn đề về tim, trên đường đi học thì bệnh phát tác, ngã bên vệ đường, rất nhiều người qua qua lại lại nhưng chỉ có em ấy xông tới giúp đỡ.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đoàn Tư Tồn tiếp tục nói: “Em ấy làm hồi sức tim phổi cho đứa trẻ đó, rồi gọi 120, đợi xe cấp cứu tới thì em ấy xách cặp đi luôn.”
Kiều Uyển Lâm hơi ngớ ra: “Thầy Đoạn, thầy không gạt em chứ?”
“Gạt em làm gì.” Đoàn Tư Tồn nói, “Hôm đó em ấy tới lớp rất muộn, thầy hỏi nguyên nhân mới nhớ mãi đến tận bây giờ.”
Kiều Uyển Lâm ngồi thừ ra không nhúc nhích gì, liên tục chớp mắt, cậu đang tỉnh táo, lời của Đoàn Tư Tồn văng vẳng bên tai.
Học sinh trung học số Bảy, ba năm trước, hồi sức tim phổi.
Cậu lắp ba lắp bắp, mở miệng ra là không kiềm chế được cảm xúc: “Đường Ninh Duyên, có phải ở đường Ninh Duyên không?!”
Các bạn học xung quanh lần lượt nhìn sang, Đoàn Tư Tồn rất ngạc nhiên với phản ứng của cậu, chậm mất một nhịp: “Đúng rồi, làm sao em biết?”
Kiều Uyển Lâm đứng phắt dậy, hỏi: “Anh ấy là ai?”
Đoàn Tư Tồn sửng sốt: “Chẳng lẽ…”
Kiều Uyển Lâm nóng ruột đến mức túm lấy cổ áo ông, lớn tiếng hỏi: “Anh ấy là ai? Người học sinh đó là ai! Anh ấy tên là gì?!”
Đoàn Tư Tồn tựa vào lưng ghế, đã lâu lắm rồi ông chưa nhắc tới cái tên này, siết chặt tay vịn kim loại mát lạnh, thấp giọng trả lời: “Em ấy họ Lương, tên Lương Thừa.”
Trong sảnh vang lên tiếng loa thông báo, nhắc nhở các hành khách bắt đầu soát vé.
Lương Thừa đọc xong một chương cuối cùng, đóng sách lại, ở cửa ra đã xếp thành một hàng dài, anh đi đến cuối hàng, chọn bừa một bài hát rồi đeo tai nghe lên.
Hàng người dần dần được rút ngắn, khi anh gần tới cửa, một bà cụ tóc bạc phơ lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ từ phòng vệ sinh chạy tới, chỉ sợ lỡ chuyến tàu.
Lương Thừa lách người để bà qua trước, bà cụ đưa phiếu ra trước máy soát vé tự động, nhưng không biết làm thế nào, anh chỉ tay về phía chỗ quét, nói: “Ở đây.”
Máy quét mở ra, bà cụ cảm ơn: “Cảm ơn cháu nhé.”
Một đoạn nhạc đệm này kéo dài được một lát, Lương Thừa đã cách xa những hành khách khác một đoạn rồi, cũng may thời gian lên tàu còn dư dả, anh thong thả đi về phía bục đợi tàu.
Trong sảnh đợi toa số năm, Kiều Uyển Lâm chết lặng một chỗ, không thể nào hoàn hồn được.
Người cứu cậu ba năm trước là Lương Thừa.
Là Lương Thừa biết làm hồi sức tim phổi, là Lương Thừa phối thuốc cho cậu không sai một li, là Lương Thừa nghe cậu nói cậu có bệnh tim thì không hề kinh ngạc chút nào.
Là Lương Thừa bị cậu hiểu lầm rồi đuổi đi!
Máu huyết Kiều Uyển Lâm đều dồn lên não, cả người mộng mị, cậu đứng đờ ra, cậu phải làm sao đây, nên đi đâu tìm Lương Thừa về đây?
Cậu phải đi đến quán nhậu, đi năn nỉ Ứng Tiểu Quỳnh, ngày nào cũng tới, ngồi xổm bên chiếc mô tô mà đợi sao?
Các bạn học đều đã xếp hàng rồi, Điền Vũ gọi cậu lại: “Tàu tới trạm rồi, đi thôi.”
Kiều Uyển Lâm bị Điền Vũ kéo cánh tay, các bạn học xung quanh nô đùa cười nói, cậu hồn bay phách lạc đứng lẫn bên trong, bị giẫm chân cũng không biết.
Soát vé xong, các học sinh ùa ra bục đợi tàu, có người chụp ảnh, có người hàn huyên, giáo viên mệt mỏi từ bỏ việc duy trì trật tự.
Đoàn tàu chạy chậm vẫn chưa vào ga, giữa hai bục đợi tàu cách nhau một đường ray trống, Kiều Uyển Lâm phóng mắt ra xa không có tiêu cự, nhìn đám người ở đằng xa dần dần mơ hồ.
Hai người đàn ông vì chen ngang mà cãi cọ, đôi tình nhân thì dắt tay nhau, trẻ em thì quấy khóc, một gã trung niên lớn giọng nghe điện thoại, bà cụ tay xách nách mang.
Dường như tất cả đều nằm trong tầm mắt cậu, lại như cậu chẳng nhìn thấy ai cả.
Bất thình lình, một bóng lưng xâm nhập vào tầm mắt hỗn loạn, cao lớn mà rắn rỏi, đứng ở phần rìa ngoài mặc kệ sự đời.
Kiều Uyển Lâm từ từ nhìn chăm chú, mắt cậu lóe sáng, xông đến vị trí suýt nữa vượt qua vạch an toàn.
“Lương Thừa.” Đầu tiên cậu kêu khẽ một tiếng, sau đó hét lên, “Lương Thừa!”
Tất cả mọi người đều nhìn sang, Đoàn Tư Tồn giật mình, đến cả những người ở bục đợi tàu đối diện cũng lần lượt quay đầu lại, chỉ duy nhất Lương Thừa không có phản ứng gì.
Kiều Uyển Lâm không tin mình nhìn lầm, cậu gào lên: “Lương Thừa!”
Lương Thừa nhúc nhích một chút, đi về phía trước, trong tai nghe đang vang lên một bài nhạc rock rất ồn ào.
Kiều Uyển Lâm liền hoảng loạn, dùng hết sức gào lên: “Lương Thừa, anh đừng đi!”
“Lương Thừa! Đừng đi nữa!”
“Anh ở lại đi! Lương Thừa!”
Kiều Uyển Lâm gào đến khàn cả giọng, nhưng từ đầu đến cuối Lương Thừa đều không nghe thấy, cậu không đợi được nữa, đẩy tất cả mọi người xung quanh ra mà xông tới, quai cặp rơi khỏi một bên vai, lắc lư phía sau lưng cậu.
Diêu Phất gọi cậu, Điền Vũ cũng gọi cậu, các bạn học đều sững sờ.
Đoàn Tư Tồn vội vàng gọi: “Kiều Uyển Lâm!”
Xoạch, Kiều Uyển Lâm vứt cặp xuống, không quay đầu lại mà lập tức quyết định: “Em không đi nữa! Em không tham gia lễ hội văn hóa nữa!”
Cậu đi xuống thang máy, nhìn một vòng đến bục đợi đối diện, vừa chạy vừa gọi tên Lương Thừa.
Tất cả những sinh vật nào có mắt đều bị Kiều Uyển Lâm thu hút ánh nhìn, đồng loạt liếc sang.
Lương Thừa đi đến trước cửa đoàn tàu, đưa vé lên, nhân viên soát vé lại kinh ngạc nhìn về phía đằng xa. Cuối cùng anh cũng nhận ra có gì đó không ổn, nên cũng quay đầu lại.
Cách đó mười mấy mét, Kiều Uyển Lâm toát đầy mồ hôi, nôn nóng như thiêu đốt, mỗi một bước chạy đều sợ bệnh tim tái phát, nhưng không dám dừng lại, dùng tư thế khôi hài nơm nớp lo sợ “điên cuồng” chạy tới.
Lương Thừa vô cùng kinh ngạc, mắt trố ra nhìn Kiều Uyển Lâm cách mình ngày càng gần, khuôn mặt kia vừa đỏ bừng vừa tha thiết, tỏa ra hơi nóng, bỗng nhiên cậu toét miệng, nở một nụ cười xán lạn như khổ tận cam lai.
Sao cậu ta lại ở đây?
Lương Thừa vẫn chưa cất lời hỏi thì Kiều Uyển Lâm đã bổ nhào tới ôm chầm lấy anh.
Cánh tay chưa được hai lạng thịt ghìm lấy vai anh, hơi thở hỗn loạn phả vào cổ anh, mũ lưỡi trai bay mất, mái tóc dán vào gò má anh cọ rớt một bên tai nghe.
Lần này Lương Thừa đã nghe thấy rồi.
Kiều Uyển Lâm nói: “Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.”