Không có vết chém hay là vết may gì hết.
Làm tới bước này, vốn bầu không khí đã rất xấu hổ rồi, thêm chút nữa cũng chả sao.
Trương Kính Dương làm bộ lơ đãng đυ.ng vào Phùng Sơ, dưới tình thế nguy cấp đè vào sau cổ hắn.
Có độ ấm, nóng, có chút mồ hôi ướt đẫm.
Ánh mắt của Trương Kính Dương đã nói lên tất cả.
Hơi lạnh trong không khí lúc này biến mất không thấy, tựa như chưa từng xuất hiện.
Mặt nhϊếp ảnh gia biến thành màu gan heo, anh ta nhìn Phùng Sơ đang sửa sang cổ áo, muốn nói gì đó để thay mình làm sáng tỏ, rồi lại cảm thấy không quá cần thiết.
Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.
Hắn ta vốn không phải bạn bè với cậu trai nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này, nếu tồn tại thoát về thế giới thực, cũng sẽ không gặp lại nhau.
Trần Ngưỡng thu hết biểu tình và biến hoá của mọi người vào đáy mắt, anh tiếp tục hỏi đề tài của nhϊếp ảnh gia.
"Mọi người có ý nghĩ gì không?"
Nhϊếp ảnh gia là người thứ nhất phát biểu ý kiến
của mình, nên nói, không nên nói đều đã nói, giờ này hắn ta chỉ làm người nghe.
Hà Tường Duệ nói anh ta không nghĩ ra được gì hết.
Trên mặt Trương Kính Dương viết bốn cái chữ to: Tôi giống anh ta.
Hắn thực sự không giỏi trong việc đoán nghĩa và giải mã này nọ.
Ánh mắt Trần Ngưỡng dừng lại trên người Phùng Sơ vài giây, hỏi cậu ta có điều gì muốn nói không.
Phùng Sơ sửng sốt một hồi, sau khi xác định người Trần Ngưỡng hỏi là mình, hắn trầm ngâm nói: "Đây hẳn là một manh mối rất quan trọng."
Trần Ngưỡng: "Ừ."
Phùng Sơ ngập ngừng nói: "Nhiều nước như vậy, còn có tóc ...... Có khi nào cô ấy chết do đuối nước không?"
"Trước chết đuối, sau lại bị phanh thây hở?"
Triệu Nguyên đang phát ngốc giật mình một cái: "Có khả năng lắm! Vậy nước trong phòng thay đồ sẽ biến thành màu đỏ ư?"
"Không chấc." Văn Thanh nhai kẹo cao su nói, "Giáo thảo, hai ta đi xem thử đi."
Không! Tôi không muốn! Tôi éo muốn đi chung với anh, hai ta là người của hai thế giới khác nhau, anh tự hiểu mà đúng không, Triệu Nguyên kháng cự, núp sau lưng Trần Ngưỡng, Văn Thanh mặc kệ duỗi tay mạnh mẽ lôi cậu đi.
Tất cả nước trong phòng thay đồ nữ đều tràn vào cống, chỉ còn lại nền đất ẩm ướt, trống trải và lạnh lẽo.
Triệu Nguyên nhát gan như cô gái nhỏ bám vào lưng Văn Thanh, cậu chàng cao hơn đối phương một cái đầu, tầm mắt căn bản không bị ngăn chặn.
"Tóc đâu?"
Văn Thanh nói: "Miệng cống thoát nước, một nùi ở đấy chứ đâu."