"Bang bang!"
Bên ngoài lều trại đột nhiên vang lên tiếng động.
Mi mắt Trần Ngưỡng giật giật.
Âm thanh kia tựa như đang chặt một thứ gì đó, lưỡi dao đυ.ng vào xương cốt rồi kẹt lại.
Người chặt chợt trở nên mất kiên nhẫn và bắt đầu vung cánh tay chém loạn xạ.
"Bang bang bang bang bang !!!"
"Bang bang bang bang bang bang bang bang --"
"bang bang bang!"
Chương 63
Chương 63:(1)
"Bang bang bang bang bang bang" tiếng chặt cực lớn, cũng cực rõ, Trần Ngưỡng ở trong lều trại mà cứ như ở sát bên tai, tiếng xương cốt bị chặt đứt, tiếng lưỡi dao khảm vào rồi cọ xát đều nghe rõ mồn một.
Trần Ngưỡng nằm thẳng, cả người lạnh ngắt, anh giơ tay sờ đầu, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Trên bờ cát không thể chặt ra tiếng động như vậy được.
Là ở bên trong nhà kho sao?
Ai đó đã bị dẫn ra khỏi lều ư ? Hay là không có ai ra ngoài cả, chỉ có mình nữ quỷ kia đang ở bên ngoài chặt xác?
Tái hiện lại hiện trường gϊếŧ người, phi tang xác?
Từ trường ở bãi tắm rất kỳ lạ, âm thanh lớn như vậy nhưng Trần Ngưỡng lại không ngửi được mùi máu, theo một cảm giác nào đó, căn lều này dường như là một không gian khác.
Trần Ngưỡng ngừng hô hấp trong chốc lát, tiếng "bang bang" biến mất.
Bên ngoài thật yên tĩnh.
Trần Ngưỡng bắt đầu đếm, khi đếm đến hơn 9000 giây, màu đen thăm thẳm bên ngoài lều không còn dày đặc, có ánh sáng lọt ra ngoài.
Không đến 3 giờ.
Trần Ngưỡng tâm trạng nặng nề, đêm đầu tiên, anh nằm trong lều trại vừa đếm sủi cảo rồi đến đếm cừu, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau đó có tiếng đào cát, tiếng động đó kéo dài trong một lúc lâu, bên ngoài mới có một chút tia sáng xuất hiện.
Giờ đêm thứ hai được rút ngắn.
Ngày và đêm ở bãi tắm đang siết chặt và biến dạng.
Bọn họ cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và rời đi trước khi nó sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi mặt trời mọc, mọi người rời khỏi lều, việc trước tiên là phải xác định nhân số.
Chín người, đều ở, không bị gì hết.
Trong ánh rạng đông rực rỡ, mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, mặt mày ai cũng mệt mỏi, người thì mắt thâm quầng, người thì mắt đỏ ngầu, quần áo nhăn nhúm, đầu tóc toàn mùi cát và mồ hôi.
Hình tượng nát be nát bét hết.
Trần Ngưỡng vén ống tay áo ngủ bị bẩn đến tận khuỷu tay nhưng lại bị tuột xuống, vì tay anh không tiện, nên đành nhờ cộng sự giúp một chút.
Triều Giản chống nạng đi tới, cúi đầu nhíu mày như đang rất mất kiên nhẫn, giúp anh cuốn tay áo lên.