Tâm Nhãn

Chương 158



Dù sao thì đêm nay, bọn họ chẳng hề có thời gian để lãng phí đi thương xót kẻ bị hại.

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương xông lên trước tiên, dẫn dụ đám trẻ dị dạng rời khỏi quảng trường một chốc, nhóc Bạch Lục thừa cơ mở khóa xe trẻ em đỗ bên khu vui chơi, Miêu Cao Cương cõng Lưu Giai Nghi chạy tới, hai người thở hồng hộc chạy lên xe, mà nhóc Mộc Kha…

Nhóc Mộc Kha đạp chân lên xe tập đi, nước mắt lưng tròng, vừa đạp vừa gào rống: “Bạch Lục anh lái xe nhanh chút coi! Gọi điện cái quái gì nữa! Đám trẻ sau em sắp đuổi tới đít rồi kìa!”

Nhóc Bạch Lục ngồi ở ghế lái, tốc độ của xe đồ chơi vốn cũng chẳng nhanh, thêm việc miễn cưỡng nhồi hẳn bốn đứa trẻ vào, trừ Lưu Giai Nghi còn hơi nhẹ chút, mấy đứa khác đều là đám thiếu niên hơn mười mấy tuổi rồi, cũng chẳng nhẹ gì, càng đi càng chậm, cứ như kéo dài hơi tàn lê lết giữa đường.
Đám trẻ dị dạng phía sau chúng rất thích chơi trò đuổi bắt này, cười hì hì kéo lết hai chân dưới đất, hoặc là nhục nhích hai tay hai chân, mắt thấy sắp đuổi kịp bọn Bạch Lục rồi, nhưng ngay lúc đám trẻ dị dạng bày ra vẻ mặt hớn hở sắp thò tay tóm được xe đồ chơi của Bạch Lục, trên xe đồ chơi đột nhiên bốc ra một đoàn khói đen.

Khói đen bốc lên xoắn lại, thả ra vô số xác cháy và tiếng gào thét giương nanh múa vuốt, tựa như hư ảo lại tựa như chân thực, giữa thật giả lẫn lộn, bọn chúng mở cái miệng to tướng phun ra ngọn lửa phừng phực xua đuổi đám trẻ dị dạng đang chạy tới.

【Thông báo hệ thống: Tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu sử dụng đạo cụ (Lời chúc phúc của hành khách). Ngồi trên phương tiện giao thông, linh hồn của những hành khách này sẽ giúp các bạn xua đuổi quái vật.】
Đám trẻ dị dạng bị dọa, mắt lộ ra vẻ sợ hãi, ồn ào giải tán ngay, nhưng vẫn cố bám theo ở một đoạn không xa, cảnh giác, tò mò, vẫn chẳng cam tâm mà đuổi theo đám Bạch Lục.

Nhóc Mộc Kha đang kêu khóc đến tê tâm liệt phế thấy cảnh này kinh ngạc nức nở một tiếng. Nhóc Bạch Lục một tay cầm điện thoại trẻ em lên, một tay cầm tay lái của xe đồ chơi, ánh mắt bình tĩnh, lạnh nhạt nói với người bên kia: “Alo, Bạch Liễu, bên anh có ổn không?”

Bên kia chẳng có thanh âm gì – Không có người tiếp điện thoại của nhóc.

Nhóc Bạch Liễu không ngừng gọi lại, từ lần trò chuyện ngắn ngủi lúc 9 giờ 15 trước, đã mười lăm phút nhóc không nghe thấy giọng nói của Bạch Liễu rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv