Tâm Nhãn

Chương 1501



Hà Tường Duệ vươn tay bắt lấy Trần Ngưỡng, một tia sáng lạnh đánh tới, bàn tay to lớn của hắn đổi một đường cong, biến thành tay trái nắm lấy tay phải: "Cậu nói quỷ không thể tùy tiện hại người, cho dù trong biển có cô hồn dã quỷ khác, cũng không thể hại cậu ấy đúng không."

Triệu Nguyên đứng sau bên trái Trần Ngưỡng, hắn nhớ ra điều gì đó, nói: "Tôi biết rồi."

"Biết gì?"

"Tôi biết vì sao cậu ấy không thể bơi lên được rồi."

Triệu Nguyên vùi khuôn mặt toàn nước mắt vào lòng bàn tay, khàn giọng nói: "Cậu ấy bị sốt, đang ốm, thể lực còn tiêu hao quá mức vì đào cát nữa."

Cho nên cậu ấy bơi không lên.

Cậu ấy chết đuối ở dưới biển, chết đuối ở trước mặt các đồng đội của mình.

Cả đám đều cảm thấy rợn người.

Quỷ hiểu rõ bọn họ như lòng bàn tay, nó vẫn luôn ở bên người bọn họ.
Hà Tường Duệ khóc thảm nói: "Thấy chết mà không cứu có phải đã xúc phạm cấm kỵ rồi không, người tiếp theo chính là tôi đúng không?"

Nhϊếp ảnh gia bị lời nói của Hà Tường Duệ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, biểu tình của anh ta khó coi nói: "Chúng ta cũng không đi cứu."

Trương Kính Dương và Triệu Nguyên đều im lặng không nói.

"Gì mà không khí trầm trọng dữ vậy, không biết còn tưởng rằng các người chuẩn bị ra pháp trường không ấy."

Văn Thanh sờ sờ cái ót: "Đó không phải là cấm kỵ,... Ngay khi giây phút Tiểu đạo trưởng ra khỏi lều trại, thì cậu ta khẳng định phải chết không cần bàn cãi, nói không chừng lúc cậu ta ở dưới biển cầu cứu cũng đã chết rồi ấy chứ, chỉ là lại chết thêm một lần nữa mà thôi."

"Quỷ an bài như vậy, là muốn chúng ta đối mặt nội tâm xấu xí và âm u của chính bản thân mình, nhìn thẳng nhân tính, ác thú vị."
"Quy tắc thường gặp thôi."

Văn Thanh nói một phen như vậy, bầu không khí chẳng những không có giấu hiệu thả lỏng, ngược lại càng nặng nề hơn.

Trần Ngưỡng nói: "Chúng ta đều đi ra ngoài thôi."

Hà Tường Duệ không dám: "Quỷ còn ở bên ngoài đó, chúng ta nhất định phải đi ra ngoài sao?"

Trần Ngưỡng không làm công tác câu thông, Văn Thanh thay anh lên: "Toàn bộ khu bãi tắm đều là địa bàn của lệ quỷ, anh nói coi anh có thể trốn đi đâu?"

Hà Tường Duệ bị hỏi cho á khẩu.

Suy nghĩ của Trần Ngưỡng chia làm hai phần, một phần xoay quanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, một phần liên quan đến Phùng Sơ.

"Hạt Dẻ, sao ngươi không ngăn cản anh ta vậy? Đây là lúc có thể phân tâm sao? Rất không nên biết không, *một lòng không thể nhị dùng, đây là tối kỵ." Văn Thanh chạy đến chỗ Triều Giản, như một bà lão chu mỏ nói mát.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv