"Hoàn thành cái gì?"
Nhϊếp ảnh gia hét lên: "Nó màu trắng, không có gì cả, vị trí của phần đầu là một mảng trắng hả, đây gọi là hoàn thành sao?"
Đây là lúc cuộc đời của bọn họ kết thúc mới......
Nhϊếp ảnh gia nhìn chằm chằm Phùng Sơ, hốc mắt như muốn nứt ra: "Các mảnh ghép còn lại đâu, để ở đâu rồi hả?"
Hắn quét một vòng, nhìn thấy mục tiêu, một tay nắm lấy cái túi lớn ném cho Phùng Sơ: "Mày ghép chúng lại cho tao xem.... Tao không tin bảy mảnh ghép trắng tinh này có thể ghép được vào phần đầu, nhất định là có chỗ ghép sai rồi."
"Không cần ghép." Phùng Sơ cầm lấy bảy mảnh ghép nhỏ nói, "Mở điện thoại tìm bức tranh xếp hình, đặt cái này lên, sau đó so sánh là sẽ biết."
Nhϊếp ảnh gia túm lấy áo sơ mi của Phùng Sơ, vẻ mặt điên cuồng.
Trương Kính Dương vung nắm đấm vào mặt anh ta: "Bình tĩnh một tý đi ông anh?"
khóe miệng nhϊếp ảnh gia lập tức chảy máu, anh ta trầm mặc một hồi, ý chí có chút trở lại, nhưng nỗi tuyệt vọng vẫn không giảm bớt một chút nào.
"Còn không bằng tìm không thấy bảy mảnh ghép còn thiếu, ít nhất còn có chút hy vọng."
Nhϊếp ảnh gia vùi đầu vào giữa hai chân, mái tóc không ngắn không dài đều là bụi bặm, trào phúng nói: "Giờ thì hay rồi, tìm không thấy cái đầu, gom không đủ."
"Anh nói vậy là có ý gì." Triệu Nguyên thay Trần Ngưỡng đáp trả, "Có thể tìm được bảy mảnh ghép nhanh như vậy, không biết đã chết mất bao nhiêu tế bào não, vậy mà còn phải bị anh ngồi đây oán trách cơ đấy."
"Hơn nữa, chúng ta hiện tại đang làm một nhiệm vụ, mọi thứ đều được làm theo quy tắc, đầu của nữ thi trên mảnh ghép là màu trắng tinh, không có bất kỳ khối màu nào, đó chính là manh mối, đại biểu cho một loại ám chỉ nào đó."
Trần Ngưỡng nghe xong câu này, nhìn Triệu Nguyên bằng ánh mắt tràn đầy khen ngợi, tiến bộ.
Triệu Nguyên xấu hổ đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới lần ở đảo Tiểu Doãn, chính mình cho rằng Trần Ngưỡng bị nguyền rủa, sợ hãi làm chứng, xa cách đối phương......
Có chút xấu hổ, có chút tự trách, có chút khốn nạn.
Triệu Nguyên vò đầu bứt tai để thoát khỏi cảm xúc đó rồi tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Một manh mối mới đã lộ ra, chúng ta nên tìm cách giải mã những thông tin ẩn chứa bên trong, thay vì tự mình cảm thấy bó tay chờ chết."
"Tin tức gì?"
Trương Kính Dương cố gắng điều động trí não cằn cỗi của mình: "Bãi tắm không có cái gì màu trắng tinh, nhưng mảnh ghép lại là như vậy, nghĩa là phần đầu không có ở bãi tắm?"