"Đi ra đó trước đã." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng đá đá cái chân tê rần vì ngủ nãy giờ, thoáng thấy cách đó không xa có hai bóng người đi tới, vội vàng kêu lên: "Hướng Đông, những người khác đâu?"
"Không biết!" Hướng Đông đây đầu mồ hôi đáp lời.
Hướng Đông lấy được một tấm lưới lớn từ đâu đó, hắn cùng Trần Ngưỡng một người một bên, kéo tấm lưới ra sao dần, chặn ngang hai bờ sông.
"Nếu người dân thị trấn đến, tao sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh đấy nhé." Hướng Đông băng qua xong chống nạnh thở hổn hển nói.
Trần Ngưỡng đi lên bờ, dòng nước quấn lấy chân anh, ôn ôn nhu nhu, ai có thể ngờ đây chính là ngọn nguồn kéo cả thị trấn vào vực sâu.
Nước sông có màu vàng kim, như thể được cấu tạo bởi vô số viên kim cương nhỏ, ánh sáng nhảy múa trong mắt Trần Ngưỡng và những người khác.
"Có thứ gì đó đã xuất hiện." Họa gia nhìn sóng nước lăn tăn nói.
"Thứ gì?" Hướng Đông vừa hỏi xong đã có đáp án, là xác mèo.
Một con, hai con, ba con......
Trần Ngưỡng còn chưa kịp đếm xong, thì trong tầm nhìn của anh đã xuất hiện nhiều xác chuột, sau đó là cá chết, số lượng thay đổi từ vài chục đến hàng chục, rồi vô số.
Khi Trần Ngưỡng còn đang suy nghĩ về việc thiếu hai vật tế sống, thì bọn họ liền xuất hiện.
Xác của trẻ sơ sinh và thiếu nữ từ thượng nguồn trôi xuống, như cá mèo chuột, đều chưa phân hủy như là mới chết.
Nấu chín.
Trần Ngưỡng đã đếm không xuể, số lượng quá nhiều, anh chỉ có thể nhìn bọn họ càng ngày càng gần, cách lưới đánh cá cũng càng ngày càng gần.
"Đệch mợ, giăng lưới cũng như không." Hướng Đông chửi bậy rồi nhảy tõm xuống sông, một khi những thứ đó không ngừng lao xuống, bị lưới đánh cá ngăn lại thì sẽ tấp rồi tràn vào bờ, hắn phải nhanh chóng thả lưới ra.
Triều Giản nhìn chằm chằm vào thác nước, hai má đột nhiên co lại, hắn lạnh lùng nói: "Hướng Đông."
Hướng Đông đang ở dưới sông thả lưới nghe thấy tiếng kêu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng hứng thú: "Kêu Đông ca của mày làm gì đấy?"
Triều Giản chợt ném một cây nạng xuống nước.
Hướng Đông bị nước bắn cho một mặt, sắc mặt hắn tái sanh, nổi giận đùng đùng lao đến chỗ Triều Giản.
Trần Ngưỡng còn chưa kịp ngăn cản, Triều Giản đã nói gì đó, Hướng Đông nghe thấy việc đầu tiên là quay đầu nhìn về phía thượng lưu của con sông, sau đó mắng một tiếng, quay người chạy đi.
"Cậu nói gì với nó vậy?" Trần Ngưỡng hỏi Triều Giản.
Triều Giản: "Tôi bảo hắn đi lấy đồ."