Ánh mắt Châu Châu đờ đẫn tự xé nát chính mình.
Toàn thân cô nàng giống như xương sườn hầm lâu ngày, da thịt bên ngoài treo lủng lẳng trên xương cốt, vừa xé nhẹ là rớt.
Tựa hồ còn có mùi nước hầm xương thoang thoảng.
Trần Ngưỡng di chuyển ánh đèn pin ra xa đống xương vụn và mớ thịt nát đầy đất, anh hoài nghi đợt cá triều trước con cá có tên của Châu Châu đã bị người bắt đem đi giấu...... Đêm nay bị ném vào nồi hầm ăn.
Trong thị trấn còn có người.
Trần Ngưỡng cạ đầu lưỡi hơi cứng của mình vào vách của khoang miệng, chưa đầy một phút sau, anh đã gõ hết cửa mấy căn phòng khác, phát hiện hai thanh niên Tiền Hán và Cát Phi đều không có ở trong phòng.
Do chất liệu của cửa nên khi mở ra không hề phát ra âm thanh, nên khi bọn họ ra ngoài cũng không ai biết.
Trần Ngưỡng nói cho mọi người phỏng đoán của mình: "Tôi cảm thấy nguyên nhân cái chết của cô ấy là bị người khác ăn mất cá."
"Đệch." Hướng Đông nhìn một bãi thịt nát xương vụn trên đất, "Tuổi nhỏ như vậy, nhìn còn không tới hai mươi nữa, cuộc đời còn dài, vậy mà cũng tham?"
"Có lẽ chỉ là một suy nghĩ chợt lóe." Trần Ngưỡng nói.
Những viên đá ở Loạn Thạch Cốc tiết lộ một quy tắc ngầm và đều cấm kỵ, miễn là bạn thèm muốn tuổi thọ của người khác, thì tên của bạn sẽ xuất hiện trên lưng một con cá, rất nguy hiểm.
Cách tốt nhất tránh đi là những gì Cao Đức Quý đã nói, đừng quan tâm con cá có tên đến từ đâu, đừng nghĩ đến trường thọ, thì bạn sẽ không bị vướng vào lời nguyền.
"Vậy ai là người đã bắt con cá của cô ấy?" Họa gia chỉ đống thịt nát nói.
Trần Ngưỡng đang muốn nói chuyện, thì cửa sau bị đẩy ra, một bóng người trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, đối phương lơ đãng đi vào trong sân không cẩn thận đá bay thùng nước mới hồi hồn.
Trong ánh sáng lờ mờ truyền ra tiếng mắng.
"Trần tiên sinh, sao mọi người đều ở trong sân......" Cát Phi thấy rõ ràng thi thể trên mặt đất, lập tức lui về phía sau dựa vào tường nôn khan, liều mạng đè nén cảm giác buồn nôn xuống.
Trần Ngưỡng đợi Cát Phi bình tĩnh lại một chút, liền hỏi hắn ra ngoài làm gì.
"Tôi đi hiệu thuốc." Cát Phi nói.
Trần Ngưỡng ngửi được mùi thuốc nồng nặc: "Nếu cậu muốn đổi thuốc, chúng tôi có thể hỗ trợ."
"Trông rất ghớm, tôi sợ mọi người sẽ thấy ghê tởm." Cát Phi muốn vò đầu, nhưng hắn sợ đυ.ng tới vết phỏng trên đầu, bàn tay đến giữa không trung lại buông xuống.