Ngày đó Trần Chiêu rời đi, hết thảy đều không có gì thay đổi.
Thời tiết thậm chí còn tốt hơn cả ngày hôm qua.
"Trần Chiêu, khi nào thì anh trở về?" Kinh Nguyện tựa như ngày thường hỏi anh, có chút giọng đông bắc.
Động tác thu dọn hành lý của Trần Chiêu dừng lại,sau đó lại tiếp tục, đến khi kéo khóa vali xong thì anh nhìn cô.
Anh nhìn cô thật sâu, như thể nói lời tạm biệt, nhưng cũng giống như nói lời vĩnh biệt...
Anh sẽ là người đi tuyến đầu của phòng chống ma túy, và anh nhất định sẽ đối đầu với những kẻ buôn bán ma túy đó,cứng đối cứng, nếu chẳng may không cẩn thận, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, cho dù tốt hay là xấu.
Kinh Nguyện đã xem nhiều bộ phim tài liệu tương tự. Cảm động là có thật, và nỗi sợ hãi cũng là có thật.
Đám người buôn ma túy kia chính là kẻ điên, những kẻ điên khiến người ta hít thở không thông.
Bọn họ vốn tưởng rằng mình sinh ra dưới ánh mặt trời, nhưng kỳ thật, thế giới này còn có một mặt khác.
Hoàn toàn không có biện pháp.
Chân trần không sợ kẻ xỏ giày.
Kể từ khi Trần Chiêu thi đậu vào học viện cảnh sát, cô biết thứ anh muốn làm,là bảo vệ lẽ phải, giữ gìn an ninh trật tự vì bình yên cuộc sống của mọi người.
Bằng mọi giá, cho dù phải trả bằng một cái giá đắt là chính mạng sống của mình anh cũng nhất định bảo vệ lí tưởng đó.
"Anh đi mấy năm?" Cô không đợi anh trả lời, lại tiếp tục hỏi.
Trần Chiêu lần này vẫn là không nói gì.
Anh biết, lần này đi có khi mình sẽ không có ngày trở về.
Nếu biết không có ngày về, chi bằng cái gì cũng đều không nói.
Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Nếu cố ước định ra một thời điểm nhưng đến đó lại không đến đúng như dự kiến, như vậy không bằng trực tiếp cắt đứt hy vọng. Rốt cuộc......
"Đi thôi, em tiễn anh một đoạn đường." Kinh Nguyện từ trong tay Trần Chiêu đoạt lấy rương hành lý, thuận tay cô còn cầm đi chìa khóa xe của anh.
Trần Chiêu vừa định cự tuyệt, đã thấy "Đại lực sĩ" Kinh Nguyện một tay đút vali vào cốp, cuối cùng ngồi vào ghế lái, nổ máy.
"Đi thôi."
Trần Chiêu không nỡ từ chối, đành phải đi đến, cố ý ngồi vào ghế sau,muốn cách xa Kinh Nguyện một chút.
Anh sợ, anh sợ nếu anh nghe thấy tiếng khóc của cô, anh sẽ không kìm lòng được mà rút lui.
Trên đường đưa anh đến nhà ga, Kinh Nguyện vẫn luôn một mình tìm đề tài.
Từ ai ai kết hôn, đến ai cùng ai đánh nhau. Kinh Nguyện không phải là người thích nói nhảm, nhưng hôm nay cô nói phá lệ nhiều.
Trần Chiêu biết tại sao hôm nay cô lại bất thường như vậy.
"Chào mừng đến với nhà gas Giang Thành.” Giọng nữ phát loa trên đài vang lên.
Kinh Nguyện đạp phanh, quay đầu lại nhìn Trần Chiêu, giọng nói bình đạm như mặt hồ không gợn sóng: “Khi nào thì anh về?”
Không chờ Trần Chiêu trả lời, cô lại nói: "Thôi quên đi, anh không cần phải nói cho em biết."
Kinh Nguyện kéo cửa xe ra, thay anh thân sĩ mở ra cửa xe phía sau.
Trần Chiêu xuống xe, nhìn cô chậm rãi mở miệng: “Có muốn ôm anh không?”
"Vâng."
Trần Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó anh rơi nước mắt.
Giữa họ không cần tình yêu vồn vã oanh liệt hay những lời nói ngọt ngào. Cô ấy chỉ biết dồn hết tình yêu của mình vào đó.
Cái ôm là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới, và Trần Chiêu yêu chúng.
Trần Chiêu nâng tay lên, anh che mắt Kinh Nguyện khiến cô chìm vào bóng tối.
Anh đến gần và hôn cô. Chiếc lưỡi hơi lạnh xâm nhập vào khoang miệng, tham lam hấp thụ hơi thở của cô, mạnh mẽ thăm dò lĩnh vực mà trước đây mình không biết. Sự rộn ràng và vui sướng của giây phút đó khiến họ quên mất sứ mệnh mình đang mang trên người.
Kinh Nguyện run rẩy đón nhận tình yêu của anh, sự dịu dàng của anh và tất cả những gì anh có.
Mùa xuân tới rồi.
Vào lúc này, Kinh Nguyện đã ở trong lòng Trần Chiêu lén gieo rất nhiều hạt giống. Và cô cũng không biết liệu một vài năm nữa những hạt giống tưởng chừng như không đáng kể này có thể mọc lên những ngọn cây cao ngất ngưởng hay không?
Sẽ sao?
Sẽ đi.
Cô tin anh như thế cơ mà.
****
“Chào mừng đến với ga số 1 Vân Nam.” Trần Chiêu ngẩng đầu thở dài khi nhìn thấy dòng chữ lớn màu đỏ “ga số 1 Vân Nam”.
Cuối cùng anh cũng đến.
Anh lấy điện thoại ra và gọi cho viên cảnh sát phụ trách liên lạc với bộ phận hỗ trợ, một bên tiến về phía trước.
"Alo? Dương Thiệu, tôi tới rồi." Anh nhẹ nhàng nói.
Bên kia rất nhanh liền truyền đến âm thanh, giọng nói vỡ nát, trầm thấp khàn khàn, có chút khó nghe: “Cậu tới rồi à?”
Trần Chiêu xoay quanh nhìn thoáng qua bốn phía, chợt cảm thấy chính mình có phải lạc đường rồi không.
Anh cố gắng hết sức kìm nén sự bất an trong lòng, chậm rãi nói: “Dương Thiệu, hình như tôi bị lạc đường rồi.”
"Lạc đường?" Dương Thiệu nhịn không được cười nhẹ vài tiếng, tựa như đang cười nhạo hành vi của một sĩ quan cảnh sát chống ma túy được đào tạo bài bản bị lạc đường"Cậu chụp cho tôi bốn phía xung quanh cậu đứng, tôi sẽ phái người đi đón cậu ngay."
"Được, không thành vấn đề."
Trần Chiêu đợi hơn bốn mươi phút, thì có người tới.
Đó là một cảnh sát trẻ vừa mới nhậm chức, anh ta rất cao, giống với Trần Chiêu. Nhưng khi nói....
"Xin chào, tôi là Lý Hằng...... Hằng trong vĩnh hằng, Dương đội trưởng phái tôi tới đón anh."
Giọng nói rất ngượng ngùng, đó là hai tính từ Trần Chiêu có thể hình dung ra anh ấy.
Trong Đội chống ma túy Vân Nam, cảnh sát chống ma túy đầu tiên mà Trần Chiêu biết là Lý Hằng.
Người đầu tiên chết trước mặt anh cũng là Lý Hằng.
Anh sẽ không bao giờ quên được, ngày Lý Hằng bị bắn ngã trước mặt anh nằm trong vũng máu.
Trước khi Lý Hằng mất, anh mỉm cười nhìn Trần Chiêu, bình thản nói: "Nếu lần này có thể sống được, tôi nhất định sẽ đón cô gái dân tộc Thái đi về làm vợ."
Đó cũng chính là cơn ác mộng vĩnh viễn không vứt được của Trần Chiêu, khiến anh không biết bao nhiêu lần tỉnh giấc trong đêm, trằn trọc..
Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã đến đội chống ma túy, Lý Hằng dẫn anh đến gặp Dương Thiệu,người đã lâu không gặp.
Dương Thiệu thấy anh, lập tức đứng dậy nghênh đón.
Anh nắm lấy tay Trần Chiêu, đưa cho anh bộ cảnh phục, với huy hiệu cảnh sát trên đó.
Viết là: "Cảnh sát chống ma túy của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa"
Trần Chiêu đột nhiên đứng trang nghiêm, thân trên chính trực, tay phải nhanh chóng nâng lên, năm ngón tay khép lại tự nhiên duỗi thẳng, ngón giữa hơi xếp vào vành nón, cách lông mày khoảng 2 cm, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, hơi hướng ra phía ngoài một chút.
Cổ tay không cong, hai vai thẳng một đường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Sau một vài phút, anh nhẹ nhàng hạ tay xuống.
Khi đó anh đã nghĩ rằng anh sẽ yêu đất nước của mình trong suốt quãng đời còn lại, sẽ không phản bội quốc gia dù cho có hy sinh cũng nguyện trung thành.
Buổi tối, Trần Chiêu trở lại ký túc xá, đi ra ban công.
Anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, không khỏi chợt nhớ tới một câu: "6 đồng đầy đất, ngẩng đầu chỉ thấy ánh trăng."
Kinh Nguyện, chúng ta đều nhìn thấy nó mà đúng không.
Thật may mắn, chúng ta đều đã từng là ánh trăng của nhau.
Nếu có thể, mong em hãy đi vào trong mơ của anh.
Mỗi đêm.
***
Sau khi Trần Chiêu rời đi, cuộc sống của Kinh Nguyện không có nhiều thay đổi.
Cô ấy vẫn giống như ngày thường, làm việc đúng giờ, vẽ phác thảo trong những ngày nghỉ và đi du lịch nước ngoài trong những kỳ nghỉ dài hạn.
Cô ấy dường như đang chứng minh rằng: Nhìn đi Trần Chiêu, cho dù không có anh, cô vẫn ổn. Vì vậy, anh hãy an tâm thực hiện lý tưởng của mình và quay lại càng sớm càng tốt.
Kỳ thật, Trần Chiêu đi tám năm, anh đã từng gọi điện cho Kinh Nguyện, chẳng qua lúc ấy người nhận không phải cô mà thôi.
Kinh Nguyện đợi Trần Chiêu tám năm, anh làm sao không rõ? Chỉ là anh vẫn luôn đợi, đợi biên cương quê nhà bình yên, chờ ngày mình bình yên trở về...