Có một hắc y nhân chạy vào bẩm báo :
- Thiếu phong chủ tiên liệu chẳng sai, Thiên Sơn Thánh Mẫu Ngũ Hồ đã đến và đang nằng nặc đòi tiến vào.
Mộc Lê Chân gật đầu :
- Lão Chân Quân chợt tuyệt tích, tiểu nữ nghĩ thế nào cũng liên can đến những hành động của Đổng Duy Khôi trước khi bị các huynh đệ Hắc Phong Phỉ do gia phụ thống lĩnh dùng trận Loan Đao Hắc Phong kết liễu. Nay chợt mụ Thánh Mẫu đến đúng như tiểu nữ tiên đoán, vậy có thể hiểu giữa mụ và Đổng Duy Khôi ắt hẳn từng dùng âm mưu thâm độc và đê tiện, đã gây bất lợi cho lão Chân Quân chăng? Thật tiếc là gia phụ mãi đến lúc này vẫn chưa về, một mình tiểu nữ e chẳng đủ lực đối phó và bắt mụ cung xưng về hạ lạc cũng như mệnh hệ hiện nay của lão Chân Quân.
Hắc y nhân nghi ngại :
- Phong chủ chẳng mấy khi tùy tiện ly khai mà chẳng cho các huynh đệ hay biết, thật mong Thiếu phong chủ cố nhớ lại có phải Phong chủ bảo có việc khẩn phải đi và trước khi đi cũng chẳng nói cho Thiếu phong chủ biết đó là việc khẩn cấp gì.
Mộc Lê Chân ngao ngán vừa thở dài vừa lắc đầu :
- Tiểu nữ cũng tự lấy làm lạ vì khác với tiểu nữ chỉ mới lần đầu tập làm quen với ý nghĩ là bản thân thật sự còn một thân phụ để nương nhờ, gia phụ lẽ ra phải rất mừng và nên lưu lại cạnh tiểu nữ càng nhiều càng tốt, do phải vất vả gần hai mươi năm mới tìm lại được cốt nhục, mới được cùng tiểu nữ trùng phùng. Đằng này lại khẩn trương ly khai, thật không sao hiểu nổi.
Hắc y nhân cũng đành thở dài :
- Cũng có thể vì lần đầu gặp cảnh phụ tử được đoàn viên khiến cách xử sự của Phong chủ có thay đổi, nhưng dù sao chuyện trước mắt vẫn là lo đối phó mụ Thánh Mẫu Thiên Sơn ngũ hồ, cho dù có hay không có mặt Phong chủ. Thiếu phong chủ nghĩ sao? Có cần các huynh đệ Hắc Phong Phỉ lập trận sẵn hầu kịp ứng phó ngay khi mụ Thánh Mẫu dám giở trò?
Mộc Lê Chân miễn cưỡng gật đầu :
- Thiên Sơn cửu động hiện chẳng còn ai, thật may lại có bao huynh đệ Hắc Phong Phỉ cùng theo gia phụ đến đây, vậy xin giúp tiểu nữ một phen.
Vừa lúc đó có tiếng khào khào vang cất lên từ phía ngoài :
- Mộc Lê Chân ngươi đâu rồi? Thiên Sơn cửu động hoang vắng lạ, nhưng đừng bảo lão nương chẳng hay biết ngươi đã quay về? Lão Chân Quân đâu? Không thích đón tiếp bằng hữu cố cựu là lão nương đây sao?
Vừa thoạt nghe thanh âm này Mộc Lê Chân lập tức động dung và vội lấy mắt ra hiệu cho hắc y nhân. Vì thế lúc âm thanh dứt cũng là lúc có một lão bà xuất hiện cùng nhiều tùy tùng thì hắc y nhân đã kịp biến đi theo hiệu lệnh của Mộc Lê Chân.
Nhờ đó tuy còn lại một mình, Mộc Lê Chân vẫn phần nào thản nhiên chào đón lão bà vừa xuất hiện :
- Không kịp nghênh đón đại giá Thánh Mẫu quang lâm, tội tiểu nữ thật đáng chết, mong được lượng thứ.
Lão bà vội lượt mắt nhìn quanh, đoạn vẫy tay ra hiệu cho bọn tùy tùng tản khai :
- Muốn lão thân không trách phạt, ngươi cũng đã nghe rồi, vậy hãy mau đáp hoặc giải thích vì sao chẳng thấy lão Chân Quân?
Mộc Lê Chân vội nhìn theo những tùy tùng của lão bà kỳ thực đang hối hả phân khai sục tìm điều gì đó, nàng bảo :
- Thánh Mẫu nên bảo họ chớ phí công vô ích, vì từ lúc tiểu nữ buộc phải tự qui hồi bổn động, quả thật chẳng thấy lão Chân Quân đâu. Hoặc giả Thánh Mẫu đã biết tin, vậy có thể cho tiểu nữ đôi lời phân phó minh bạch hầu phần nào đỡ hoang mang chăng?
Lão bà tủm tỉm cưới móm mém, dù vậy vẫn không hề ngăn cản bọn tùy tùng, thay vào đó lão bà còn nói với Mộc Lê Chân :
- Ngươi đã gặp Tiêu San chưa? Lão thân nghe bảo cùng về với ngươi lần này là một gã có tướng mạo tài hoa vừa có thân thủ lợi hại. Hy vọng ngươi đừng vì thế nỡ để Tiêu San uống giấm chua, hè hè...
Mộc Lê Chân vẫn thản nhiên đáp :
- Tiêu San là hôn phu do Thánh Mẫu sắp đặt, tiểu nữ dù lớn mật to gan cũng nào dám làm hổ mặt Thánh Mẫu. Có chăng chỉ khi Tiêu San bất ngờ gặp phải mệnh hệ nào ngoài ý muốn, phần tiểu nữ thì chưa danh chính ngôn thuận trở thành người của Tiêu gia thì khi đó mới xảy đến những việc như Thánh Mẫu đề cập.
Bỗng thái độ của lão bà thay đổi, tỏ ra nôn nóng và gay gắt lạ :
- Bỏ đi, không nói những điều vô bổ nữa, phần việc lão nương từng phân phó cho ngươi đã được thực hiện như thế nào rồi?
Mộc Lê Chân ngơ ngác :
- Thánh Mẫu bảo gì? Và sao Thánh Mẫu tỏ ra nôn nóng? Có phải vì tiểu nữ chăng?
Nghe vậy, lão bà càng thêm biến đổi và trở nên nóng nảy đúng như Mộc Lê Chân vừa bảo :
- Hai tai ngươi để đâu? Vả lại bọn vô dụng kia sao mãi đến lúc này chẳng thấy gã nào quay lại bẩm báo? Không lẽ tất cả đều vô dụng, kể cả ngươi cũng vậy?
Ngờ đâu vừa nói xong lão bà lại tủm tỉm và móm mém cười :
- Có thế chứ, vậy mà lão nương cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ quay lại, hè hè...
Thính lực của lão bà thật lợi hại vì đến lúc này Mộc Lê Chân mới tỏ lộ vẻ nghi nan ngay trên nét mặt do bắt đầu nghe nhiều tiếng bước chân đang dần rộn rã vang đến gần.
Và cũng vì thế khi Mộc Lê Chân có thể nhìn thấy bóng người xuất hiện thì lão bà cũng nhìn thấy.
Tuy nhiên, với cùng một bóng người xuất hiện nếu có làm Mộc Lê Chân chợt nhẹ nhõm thở hắt ra thì lạ thay lại làm lão bà giật mình phải buột miệng kêu và hỏi ngay :
- Ngươi là ai? Không đúng, lão nương phải hỏi tất cả bọn ngươi là những ai? Còn bao tùy tùng của lão nương thì sao? Há lẽ...
Đúng như lão bà vừa kịp chữa lại lời dùng để hỏi, đã có nhiều hắc y nhân cùng xuất hiện và họ lập tức mở miệng cười gây huyên náo hẳn lên :
- Mụ không nhận ra bọn ta qua những trang phục hoàn toàn giống nhau này sao? Ha ha...
- Hay mụ lâu nay vì mãi ru rú xó xỉnh Ngũ hồ nên đến cả Hắc Phong Phỉ bọn ta mụ cũng không biết? Ha ha...
- Mụ hỏi bọn ta tùy tùng nào vậy? Có phải lũ vô dụng vừa bắng nhắng chạy sục tìm khắp mọi chỗ phải không? Mụ yên tâm, chẳng ai trong chúng có thể còn bắng nhắng được nữa, có như vậy bọn ta mới cùng xuất hiện được như thế này, ha ha...
- Hay mụ ấy lo vì không còn người hầu kẻ hạ? Cũng tội cho mụ thật ha ha...
- Nếu vậy thì chờ gì nữa mà chưa tiễn mụ cho kíp, lũ ấy chỉ mới chưa đi lâu.
Mụ thấy thế nào? Ha ha...
Lão bà biến sắc nhìn quanh và cũng phát hiện Mộc Lê Chân đang lén lui dần :
- Thế này là thế nào hử, Mộc Lê Chân? Có phải đây là cách đối phó ngươi sắp đặt dành cho lão nương? Đừng chạy, mau đứng lại.
Ngờ đâu lão bà vừa chớm động thì những hắc y nhân cũng động theo :
- Loan đao Tử Hắc Phong, mau khai trận.
Ào...
Mộc Lê Chân nhờ vậy kịp lùi ra đến chỗ an toàn và ung dung quan chiến khi nghe lão bà bật quát :
- Loan Đao Hắc Phong trận? Quả nhiên bọn ngươi là lũ thổ phỉ Hắc Phong, được lắm, hôm nay lão nương quyết diệt hết lũ ngươi để trừ hại cho sinh linh. Xem chưởng.
Ào...
Lão bà xuất thủ trước, hoàn toàn khác với Giang Cửu Linh hoặc Đổng Duy Khôi luôn để trận Loan Đao Hắc Phong chiếm tiên cơ.
Dù vậy trận Loan Đao Hắc Phong như không hề ngại cũng chẳng cần phân biệt ai xuất thủ trước hoặc sau. Họ vẫn diễn khai thế trận theo từng chiêu đã lập sẵn :
- Đệ nhất chiêu Loan Phi Đao, sát.
Những thanh Loan đao vừa cong quắp vừa có nhiều khía răng nhọn được họ lấy ra và có một vài thanh được ném đi bắt đầu vần vũ đảo lượn nhằm tìm cơ hội tấn công đối thủ của trận Loan Đao Hắc Phong.
Vù...
Vù...
Ngờ đâu lão bà tuy cao niên nhưng không hề chậm, vừa phát hiện đấu pháp của Hắc Phong Phỉ lão bà bật cười ngạo nghễ :
- Chỉ như thế ư? Vậy bọn ngươi cũng là lũ vô dụng. Xem đây ha ha...
Lão huơ tay xuất thủ và bất ngờ tạo thành một màn sa vụ mờ mờ lập tức phủ chụp và vây hãm các ngọn Loan đao đang vần vũ.
Ào...
Cách của lão bà tuy không chấn chạm hoặc đẩy bật các thanh Loan đao nhưng lạ thay lại có uy lực làm chúng dần chậm lại, chậm lại...
Những hắc y nhân biến sắc cùng quát :
- Lẽ nào đây là tiên thiên khí công được mụ điều động hóa giải trận Hắc Phong của chúng ta?
- Nhưng e không đúng vì hãy nhìn kìa, dường như trong sa vụ có tuyết mờ xuất hiện?
- Bất luận thế nào cứ đánh.
- Loan Phi Đao nhị chiêu loạn kích, đánh.
- Thử xem nội lực mụ đủ hóa giải cùng lúc nhiều vũ khí của bọn ta chăng? Hu... ú...
Họ chợt hú vang dùng âm thanh man rợ hỗ trợ cho các thanh Loan đao, lần này được ném nhiều hơn và dường như nhờ đó giúp các thanh Loan đao vần vũ đảo lượn linh hoạt và nguy hiểm hơn thì phải.
Vù...
Vù...
Lão bà lại cười với khắp thân đang dần phát tỏa màn sa vụ mờ mờ về phía trước :
- Bọn ngươi quả là lũ ếch nằm đấy giếng ắt hẳn chưa từng biết thế nào là Thiên Băng công phu tột cùng lợi hại của Thiên Sơn ngũ hồ. Hãy xem đây ha ha...
Màn sa vụ càng phát tỏa càng làm không khí xung quanh giá lạnh, có lẽ vì thế khiến các thanh Loan đao dù vẫn đảo lượn vần vũ nhưng uy lực chợt giảm đi, như muốn nói lên vì bị hóa lạnh nên không khí cũng bị cô đọng làm các thanh Loan đao dần gặp khó khăn.
Ào... ào...
Bọn Hắc Phong Phỉ thêm biến sắc vụt quát và hú vang :
- Quyết tử Loan Phi Đao, nhanh lên, đánh.
- Không sai, phải càng nhanh càng tốt. Hú... ú...
- Quyết liều chết cùng mụ một phen, đánh.
- Hú... ú...
Mọi thanh Loan đao được ném cả lên.
Vù...
Vù...
Chúng vần vũ và thu hẹp dần phạm vi uy lực như chực chờ lăn xả và sẵn sàng loạn đao phân thây lão bà.
Vù...
Vù...
Lão bà cũng biến sắc chợt long mắt lên thật to, thật sáng và quát :
- Muốn lều sinh tử cùng lão nương ư? Bọn ngươi liệu đủ tư cách chăng? Trái lại chỉ là tử kỳ của bọn ngươi đã điểm, để lão nương một phen hóa kiếp tất cả lũ ngươi. Khai.
Bằng tư thức đứng trụ bộ thật vững như cả một khối băng lão bà vì quyết vận dụng toàn lực nên làm màn sa vụ mờ mờ ở quanh thân càng phát tỏa nhiều hơn, dày hơn.
Ào...
Không khí chung quanh đó tợ hồ cũng lạnh cóng đến đặc quánh, khiến các thanh Loan đao đang vây áp và vần vũ như cũng bất chợt khựng lại tợ hóa đá hay hóa băng gì đó. Và lão bà liên tiếp phát ra những tiếng “khai... khai...” thì vùng không khí đang sánh đặc chợt tự vỡ toang sau đó bị bật tung về mọi phía.
Ầm.
Choang...
Vùng không khí vỡ tung cũng làm các thanh Loan đao cũng bị chấn bật về mọi phía.
Ào...
Và đó là lúc các hắc y nhân Hắc Phong Phỉ đang ào ào cùng lao vào thi triển chiêu tối hậu cuối cùng mới đích thực là sát chiêu của trận Loan Đao Hắc Phong.
- Đúng lúc rồi, sát.
- Hu... ú...
- Đây mới là chiêu tối hậu, đánh.
Ào...
Loan đao thì từ trong bị chất bật ra.
Vù...
Và điều hiển nhiên là người phải chạm Loan đao để rồi Loan đao vì có nhiều khía răng sắc nhọn và quá cứng nên cứ lạnh lùng cứa phạm vào phần nhục thể của từng người.
Phập...
Từng nhân mạng vậy là bị kết liễu.
- A... a...
- Ối...
- Hự...
Phập...
- Hự!
Vùng không khí không còn lạnh nữa, cảnh quang chỉ bị tĩnh lặng với khắp đương trường nằm vương vãi quá nhiều thi thể đẫm huyết.
Phần lão bà thì tuy đắc thắng đứng yên nhưng thần sắc thì hoàn toàn nhợt nhạt kiệt lực, vì thế lão bà chợt chấn động khi thấy Mộc Lê Chân đang từ từ tiến lại gần :
- Thiên Băng công phu của Thánh Mẫu quả lợi hại bất phàm, có thể cho tiểu nữ thỉnh giáo đâu là cách luyện để mau chóng thành tựu tương tự? Và yếu huyết để luyện có phải cùng là yếu quyết đã do Thánh Mẫu ưu ái từng ngấm ngầm điểm hóa cho tiểu nữ?
Lão bà cố nhướng to đôi mục quang vừa già vừa mệt mỏi để nhìn Mộc Lê Chân :
- Ngươi nói không sai bởi duy chỉ có mình ngươi ở Thiên Sơn cửu động là được lão nương ưu ái từng chỉ điểm tâm pháp Thiên Băng công phu. Còn muốn tựu thành thì không gì ngoài tuần tự nhi tiến, chỉ cần ngươi nhẫn nại khổ luện, với tư chất của ngươi thì không lo gì không có ngày thu thành quả vượt cả lão nương. Tuy nhiên...
Mộc Lê Chân chớp mắt :
- Sao ạ?
Lão bà nhẹ thở ra :
- Công phu thượng thừa và lợi hại nhất vẫn là Thiên Băng chỉ, mặc dù yếu quyết để luyện từ lâu nay chỉ do lão Chân Quân am hiểu nhưng gần đây tự lão nương cũng có những lĩnh hội thấu triệt. Nếu muốn, lão nương không những chỉ điểm cho ngươi mà còn hứa giúp ngươi đảm đương trọng trách sau khi đã hợp nhất Ngũ hồ và Cửu động trở thành một phái Thiên Băng duy nhất như thuở nào.
Chợt Mộc Lê Chân nhẹ lắc đầu :
- Về điều đó thì tiểu nữ chẳng cần, vì để hợp nhất Cửu động và Ngũ hồ thì với hoàn cảnh hiện nay tự tiểu nữ vẫn dễ dàng thực hiện như trở bàn tay. Riêng về Thiên Băng chỉ thì nào phải chỉ một mình Thánh Mẫu là có tư chất lĩnh hội để tự thấu triệt cho bản thân? Tuyết Mã có muốn xem chăng? Hãy nhìn đây, nhìn vào tay tiểu nữ này.
Lão bà khiếp đảm chỉ muốn nhìn thẳng vào mắt Mộc Lê Chân nhưng khi cảm nhận có một vật nhọn và lạnh toát đang cắm sâu qua y phục, ngay tâm thất thì dù muốn dù không lão bà cũng phải chuyển mục quang nhìn xuống, nơi có một ngón tay của Mộc Lê Chân chỉ ra và từ đó dần xuất phát một thanh băng có hình dạng tròn và dài, tợ ngón tay của Mộc Lê Chân chợt mọc dài ra, chậm nhưng vẫn mọc dài mãi, đang xuyên thủng y phục và cắm xuyên dần vào tâm thất lão bà :
- Thiên Băng chỉ? Ngươi đã luyện được Thiên Băng chỉ? Chính vì thế ngươi đang tâm phản bội lão nương? Dùng bọn Hắc Phong Phỉ làm tiêu hao nội lực lão nương để bây giờ... ngươi... thật độc ác... nỡ kết liễu lão nương như thế sao? A...
a...
Thanh băng tròn và dài cứ cắm sâu mãi cho đến khi lão bà cảm nhận sinh khí đang dần lìa xa thể xác.
Chỉ khi đó Mộc Lê Chân mới thu tay về, nói đúng hơn là vì Mộc Lê Chân đột ngột ngừng phát chân khí khiến thanh băng bị ngưng ngang không mọc dài ra nữa và hoàn toàn giấu kín phần thanh băng đã được chọc sâu nằm ngay bên trong thân thể lão bà tại tâm thất. Và Mộc Lê Chân cười cười :
- Mụ sai rồi, ta là gì của mụ để mụ cho là phản bội? Hãy nghe đây ta là Mộc Lê Chân ái nữ cốt nhục Mộc Lê Quan Phong chủ Lãnh Thiên phong. Cái chết của mụ là để báo thù cho toàn bộ huynh đệ Hắc Phong Phỉ vừa bị mụ tiêu diệt, phần nữa là để ta có cơ hội hoàn thành tâm nguyện hợp nhất và phát dương quang đại phái Thiên Băng, là điều bao lâu nay cả mụ lẫn lão Chân Quân vẫn không thể nào thực hiện được. Vĩnh biệt mụ.
Lão bà không thể chi trì được nữa chợt gục xuống và hoàn toàn nằm yên bất động.
Huỵch.
Mộc Lê Chân nhẹ thở ra và lần đầu nở một nụ cười thật tươi tỉnh.
Chợt nụ cười của nàng vụt tan biến đi cùng với một bóng nhân ảnh cũng bất chợt xuất hiện đến :
- Thiếu động chủ! Thiếu động chủ có nghe tại hạ Giang Cửu Linh gọi chăng?
Và Giang Cửu Linh xuất hiện không chỉ một mình, trên tay Giang Cửu Linh còn một hình hài nữa ắt hẳn đã chết vì hoàn toàn bất động nằm yên thành một vị thế cứng đơ.
Mộc Lê Chân sau một thoáng biến sắc chợt mau chóng trấn tĩnh và gượng cười :
- Giang thiếu hiệp vẫn vô sự quay lại? Đa tạ trời Phật đã thương tưởng chưa nỡ tuyệt số kết liễu thiếu hiệp, còn ai đây? Sao giống một trong những Hắc Phong Phỉ?
Giang Cửu Linh tìm quanh sau cùng thì đặt hình hài bất động trên tay xuống cho nằm giữa những thi thể Hắc Phong Phỉ chỉ vừa mới chết và vô tình nằm gần thi thể lão bà nọ :
- Thiếu động chủ ắt hẳn khó nhận biết nhân vật này, chính là Mộc Lê Chân từng làm Thiếu động chủ khiếp đảm vì cứ nhìn nhận Thiếu động chủ là cốt nhục. Nhưng ở đây đã xảy ra chuyện gì? Sao toàn bộ Hắc Phong Phỉ đều thảm tử? Còn lão bà này là ai?
Mộc Lê Chân tiến lại gần hình hài bất động vừa do Giang Cửu Linh mang đến, nàng mở tấm choàng che mặt của thi thể ra và chợt òa khóc :
- Phụ thân, hóa ra phụ thân đã thảm tử, vậy mà bao huynh đệ Hắc Phong Phỉ của phụ thân, kể cả hài nhi cũng chẳng hề hay biết. Sao phụ thân nỡ vội xa lìa hài nhi chỉ sau vỏn vẹn có hai ngày đoàn viên trùng phùng? Tại sao vậy phụ thân?
Giang Cửu Linh cứ để Mộc Lê Chân khóc trong khi đó bản thân thì bắt đầu đi dò xét xem từng tử trạng của từng thi thể.
Và đến khi Mộc Lê Chân tạm phần nào nguôi ngoai thì cũng là lúc Giang Cửu Linh tình cờ dừng chân và đến lượt xem xét tử trạng của lão bà xa lạ nọ :
- Lão bà này là ai? Xem cung cách tại hạ đoán phải chăng Hắc Phong Phỉ đều chết thảm vì lão bà này? Công phu của lão bà lại lợi hại đến thế sao? Thiếu động chủ không biết lão bà là nhân vật như thế nào sao?
Mộc Lê Chân vừa sụt sịt khóc vừa đáp lời :
- Mụ là Thánh Mẫu Thiên Sơn ngũ hồ, đột ngột tìm đến đây toan uy hiếp tiểu nữ, may sao hai ngày trước tiểu nữ và thân phụ nhận ra nhau, nhờ phụ tử đoàn viên trùng phùng nên trước khi gia phụ không từ mà biệt, các huynh đệ Hắc Phong Phỉ đều lưu ngụ quanh đây. Nhờ họ mụ Thánh Mẫu chưa thể uy hiếp tiểu nữ ngay, tuy nhiên bản lĩnh mụ thật lợi hại, kể cả trận Loan Đao Hắc Phong cũng không ngăn được mụ. Tất cả đều bị tiêu diệt và cuối cùng... cuối cùng...
Giang Cửu Linh gật đầu vì đã hiểu :
- Cuối cùng thì Thiếu động chủ cũng có cơ hội kết liễu đối phó báo thù cho huynh đệ Hắc Phong Phỉ? Có thể đoán lệnh tôn Mộc Lê Quan lâm thảm tử cũng là do Thánh Mẫu Thiên Sơn ngũ hồ gây ra?
Mộc Lê Chân ngập ngừng :
- Tiểu nữ không thể biết vì mãi lúc này mới nhìn thấy lại gia phụ, ngờ đâu chỉ còn là một thi thể giá lạnh. Ôi... phụ thân...
Giang Cửu Linh một lần nữa đành để Mộc Lê Chân tha hồ rơi lệ và chỉ lên tiếng khi thấy nàng phần nào tạm nguôi ngoai :
- Hung thủ sát hại lệnh tôn ắt hẳn là một nhân vật có tính khí kỳ lạ quái đản.
Mộc Lê Chân giật mình :
- Sao thiếu hiệp lại bảo như thế?
Giang Cửu Linh thở dài :
- Vì tương tự thi thể Tiêu San tại hạ từng nhìn thấy, hung thủ đã dùng một thanh băng dài làm khí giới sau khi mài nhọn một đầu mới dùng lực và từ từ cắm xuyên vào tâm thất Tiêu San. Ở thi thể lệnh tôn cũng vậy, rất tiếc tại hạ lúc nãy đã rút thanh băng đó ra và vứt đi. Nếu không Thiếu động chủ hãy nhìn đây, có phải ở tâm thất của lệnh tôn vẫn còn nguyên vẹn một lỗ thủng thật sâu, đấy là dấu vết do thanh băng làm hung khí lưu lại, thật tiếc là chẳng còn để Thiếu động chủ có thể nhìn thấy loại khí giới lạ lùng và quái đản nọ. Nhưng nào đã hết...
Mộc Lê Chân giật mình :
- Sao? Hiang thiếu hiệp bảo sao? Có phải còn những phát hiện nào nữa?
Giang Cửu Linh gật đầu :
- Còn một lão nhân nữa, tại hạ đoán là lão Chân Quân của quý động cũng đã chết cùng một tử trạng tương tự.
Mộc Lê Chân động tâm :
- Giang thiếu hiệp đã nhìn thấy lão Chân Quân? Ở đâu? Vì từ khi tiểu nữ về đây vẫn không thấy lão Chân Quân ở đâu, cơ hồ đã tự biệt tăm vậy.
Giang Cửu Linh bảo :
- Đúng là như vậy, lão Chân Quân vì đã bị sát hại thì có khác nào tự biệt tăm? Tại hạ tình cờ nhìn thấy ở một nơi gọi là Băng cung và sở dĩ tại hạ dám đoán đấy là lão Chân Quân của quý động là vì nhờ có Tuyết Mã. Thiếu động chủ còn nhớ có hỏi tại hạ vì sao gọi Tuyết Mã là Tuyết nhi? Tại hạ chỉ thuận miệng gọi bừa nào ngờ lại đúng với tên của Tuyết nhi do chủ nhân trước đó đã đặt và đã gọi. Và chủ nhân của Tuyết nhi chính là lão nhân tại hạ vừa đề cập bởi thoạt nhìn thấy thi thể lão nhân, Tuyết nhi lập tức nằm phục xuống và cứ thế kêu mãi những loạt hí thê thiết thảm thương. Chứng tỏ lão nhân là chủ nhân của Tuyết nhi.
Mộc Lê Chân vội hỏi :
- Băng cung? Thiếu hiệp đã đến được Băng cung thật sao? Nhưng lão nhân nọ nếu đã chết thì sao thiếu hiệp nhận biết đấy chính là lão Chân Quân của bổn động?
Giang Cửu Linh đáp :
- Thiên Băng Mãn Địa vốn giá lạnh, Băng cung coò lạnh hơn bội phần và điều hung thủ sát hại lão nhân không thể nào ngờ là khi y ném thi thể của lão nhân vào Thiên Băng Mãn Địa thì cũng là cách giúp lão nhân còn cơ hội chi trì và giữ lại một ít sinh khí cuối cùng. Tại hạ đã trút lực cho lão nhân và may thay được nghe lão nhân gắng gượngthốt lên lời tận ngôn cuối cùng.
- Như thế nào?
Giang Cửu Linh mỉm cười trước dáng vẻ quá nôn nóng của Mộc Lê Chân :
- Thiếu động chủ đang mong lão nhân nói ra tính danh của hung thủ ư? Vậy thì không phải vì lão nhân chỉ kêu như thế này “cuối cùng thì cũng tìm thấy Băng cung, vậy là có cơ hội thu hồi Thiên Băng công phu cho Thiên Sơn cửu động”, chỉ vậy thôi và nhờ đó tại hạ đề quyết lão nhân phải là lão Chân Quân của quý động. Đúng chăng?
Mộc Lê Chân chợt tiến lại gần Giang Cửu Linh :
- Vậy thiếu hiệp có tìm thấy điều gì gọi là Thiên Băng công phu?
Giang Cửu Linh cũng đứng lên và vì chủ tâm chờ đoán Mộc Lê Chân đang tiến lại gần nên vô tình ỵư lùi xa thi thể mụ thánh mẫu :
- Tại hạ khi đó chẳng có chú tâm gì ngoài tìm sinh lộ mong thoát Băng cung, dù vậy tại hạ cũng loáng thoáng nhìn thấy nhiều tự dạng cùng nhiều đồ hình võ học được khắc họa ở Băng cung. Nếu Thiếu động chủ quan tâm, tại hạ nghĩ cũng có thể liền cùng Thiếu động chủ quay trở lại Băng cung.
Mộc Lê Chân tiến quá chỗ Giang Cửu Linh đang đứng và khi dừng nàng chợt nhắm mắt rồi cất giọng ai oán kêu than :
- Vậy là bao nhiêu người thân đều lần lượt bỏ rơi tiểu nữ, phụ thân chẳng còn, Hắc Phong Phỉ bị tiêu diệt, hôn phu Tiêu San cũng chết đến như lão Chân Quân thân thủ cao minh cũng bị sát hại. Hung thủ là ai? Sao nỡ tạo cảnh cô độc lẻ loi cho Mộc Lê Chân này? Hung thủ phải là nhân vật có bản lĩnh cực cao? Là ai đây? Hay là mụ Thánh Mẫu độc ác này? Nhất định chính là mụ, tội mụ thật đáng chết trăm lần, ta phanh thây mụ, ta hủy hoại thi thể mụ.
Và Mộc Lê Chân như phát cuồng chợt quật liên tiếp nhiều loạt kình vào thi thể lão bà, dần biến lão bà thành một đống nhầy nhụa bất thành nhân dạng.
Ầm...
Chỉ khi mệt Mộc Lê Chân mới dừng tay và đó là lúc Giang Cửu Linh cảm khái lên tiếng :
- Nếu hung thủ là mụ, tại hạ thành tâm hy vọng bao nạn nhân do mụ độc ác sát hại đều ngậm cười nơi chín suối và thập phần mãn nguyện vì hành vi này của Thiếu động chủ. Nhưng thôi đã đến lúc nên an táng cho họ. An táng tất cả dù là thân hay thù, vì chết là hết, mọi oán hận nên để tự tiêu tan thì hơn, Thiếu động chủ nghĩ sao?
Mộc Lê Chân chua xót gật đầu.
Vậy là đủ Giang Cửu Linh sau đó cùng nàng tiến hành đào huyệt an táng cho tất cả.
* * * * *
Như đoán biết Giang Cửu Linh sắp nói điều gì Mộc Lê Chân bảo :
- Xin dừng vội nói lời từ biệt trái lại Giang thiếu hiệp nghĩ sao nếu tiểu nữ đề xuất mong được cùng thiếu hiệp du hạ Trung Nguyên?
Giang Cửu Linh không giật mình chỉ ngạc nhiên hỏi :
- Thiếu động chủ không muốn lưu lại Thiên Sơn? Phải chăng vì muốn báo thù cho bao sinh mạng đã bị lão thất phu độc ác trở mặt sát hại, một nhân vật chỉ được Thiếu động chủ biết mặt nhưng chẳng hề biết lai lịch xuất thân?
Nàng gật đầu :
- Cũng một phần tiểu nữ muốn bù đắp cho thiếu hiệp từng phí thời gian vô ích dù đã đến Thiên Sơn nhưng chẳng toại nguyện vì không cách nào được lão Chân Quân cho biết tính danh kẻ thiếu hiệp muốn tìm là ai. Vả lại Giang thiếu hiệp đừng gọi tiểu nữ là Thiếu động chủ, Thiên Sơn cửu động chẳng còn, Thiên Sơn ngũ hồ cũng chung số phận. Quả thật sau cái chết của gia phụ Mộc Lê Quan tiểu nữ cảm thấy không thể tiếp tục lưu ngụ lại Thiên Sơn này dù chỉ một ngày.
Giang Cửu Linh cảm g :
- Xung quanh không còn ai, Thiếu động chủ lưu lại một mình dù chẳng ngại cô độc lẻ loi thì cuộc sống cũng có phần nhàm chán vô nghĩa. Riêng về tính danh của hung thủ bí ẩn Mộc cô nương tin chăng tại hạ dù bất thành trong chuyến đi này nhưng không phải không còn một vài phương cách khác dự phòng.
Mộc Lê Chân kinh ngạc :
- Nếu thực sự vẫn còn một vài phương cách thiển nghĩ thiếu hiệp hà tất cất công đi một chuyến xa đầy mạo hiểm và nhất là suýt mất mạng? Nhưng dù sao thiếu hiệp tìm được hung thủ để báo thù thì cũng trùng với tâm nguyện của tiểu nữ, vậy có thể cho biết thiếu hiệp toan thực hiện thế nào?
Giang Cửu Linh mỉm cười :
- Đương nhiên tại hạ phải tỏ bày vì kỳ thực cần Mộc cô nương giúp cho. Quanh đây có một thôn gọi là Tam Xá ắt Mộc cô nương biết?
Mộc Lê Chân cau mày đầy lo ngại :
- Sao thiếu hiệp muốn đến đấy, một nơi có địa hình khá hiểm trở cơ hồ bị vây bọc tứ bề thế nên đã từ lâu chẳng còn ai lưu ngụ dù vẫn gọi là?
Giang Cửu Linh gật đầu hài lòng :
- Nghĩa là Mộc cô nương đáp ứng lời đề xuất sẽ đưa tại hạ đến thôn Tam Xá?
Mộc Lê Chân gật đầu :
- Nhờ thiếu hiệp giúp tiểu nữ mới an toàn rời Trung Nguyên qui hồi Thiên Sơn, nay có thể giúp lại tiểu nữ nào dám khước từ. Nhưng thiếu hiệp vẫn chưa cho tiểu nữ biết vì sao?
Giang Cửu Linh chợt bảo :
- Mộc cô nương còn nhớ Khổng Du Phát?
Mcl nhớ ngay :
- Một tùy tùng của Trầm tướng quân từng trao cho chúng ta một túi ngân lượng tẩm đầy chất độc? Ý thiếu hiệp muốn qua họ Khổng hỏi hoặc ta khảo buộc họ Khổng phải cung xưng tính danh kẻ thù? Nhưng chuyện này liên can gì đến ý định thiếu hiệp muốn đến Tam Xá thôn?
Giang Cửu Linh đáp :
- Lệnh tôn Mộc Lê Quan cũng được một nhân vật bí ẩn nhờ giết tại hạ, nếu thành sự thì thôn Tam Xá chính là địa điểm lệnh tôn nhận thêm bốn vạn lượng hoàng kim nữa từ nhân vật bí ẩn kia, nhưng khi được Mộc cô nương cho biết thôn Tam Xá có địa hình hiểm trở tại hạ còn nhớ lệnh tôn từng tiên đoán điều chờ đợi lệnh tôn ở thôn Tam Xá ắt chỉ là trùng trùng điệp điệp các quân binh triều đình. Kết hợp cả hai lại với nhau tại hạ nghi Khổng Du Phát có thể cũng là nhân vật bí ẩn kia.
Mộc Lê Chân chợt để lộế thoáng ngập ngừng :
- Còn một nhân vật nữa vì cũng muốn giết thiếu hiệp nên đã tìm đến Thiên Sơn thiếu hiệp biết chưa?
Giang Cửu Linh giật mình :
- Có không ít nhân vật thuộc nhiều thế lực đều muốn giết tại hạ không biết Mộc cô nương đang ám chỉ ai?
Nàng đáp :
- Đổng Duy Khôi.
Giang Cửu Linh bị bất ngờ :
- Lão đang ở đây? Nhưng tại sao Mộc cô nương bỗng dưng đề cập đến lão họ Đổng?
Nàng cười buồn :
- Vì thiếu hiệp vừa đề cập đến gia phụ, nhân tiện tiểu nữ chợt nhớ lại họ Đổng, không ngờ lại khiến thiếu hiệp quan tâm.
Giang Cửu Linh cũng lộ sắc mặt buồn buồn :
- Sau lần tại hạ ngẫu nhiên cùng Hắc Phong Phỉ đối đầu mới biết lệnh tôn từng có một ân công và thật trùng hợp vị ân công ấy lại là Phạm sư phụ của tại hạ. Qua đó tại hạ cho lệnh tôn tỏ tường, Đổng Duy Khôi chính là hung thủ từng hãm hại khiến Phạm ân công của lệnh tôn thảm tử vì thế lệnh tôn từng hứa sẽ giúp Phạm ân công đòi lại công bằng. Nhưng không may lệnh tôn đã bị sát hại, điều lệnh tôn hứa sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội thực hiện.
Nàng lắc đầu :
- Lẽ ra thiếu hiệp có thể đoán được vì sao nhân câu chuyện về gia phụ tiểu nữ bỗng nhắc về họ Đổng. Chứng tỏ Giang thiếu hiệp chẳng thật thông minh.
Giang Cửu Linh gượng cười :
- Kỳ thực tại hạ chưa bao giờ tự nhận bản thân là người thông tuệ nhưng dù vậy, qua lời của Mộc cô nương, tại hạ có thể đoán, phải chăng họ Đổng vì cùng đến Thiên Sơn nên đã ngẫu nhiên chạm trán lệnh tôn? Hay tại hạ đoán sai?
Mộc Lê Chân chợt cười thích thú :
- Không thiếu hiệp lần này đoán không sai, nhân đây cũng có lời mừng cho thiếu hiệp, Loan Đao Hắc Phong trận đã giúp thiếu hiệp kết liễu được họ Đổng, kể như mối sư thù của thiếu hiệp đã được gia phụ thay thế hoàn thành. Tuy nhiên gia phụ còn dò hỏi họ Đổng về một nhân vật, thiếu hiệp đã nghe bao giờ chưa, Đại Tài Chủ Công Tôn Toại, một nhân vật đang được quần hùng khắp Trung Nguyên ngưỡng mộ xung tượng là mạnh Thường Quân tái sinh?
Giang Cửu Linh lắc đầu :
- Chưa, tại hạ chưa bao giờ nghe. Nhưng phải chăng theo ý Mộc cô nương tại hạ như có nguyên do để cần biết về nhân vật này?
Mộc Lê Chân gật đầu :
- Vì theo cách gia phụ dò xét họ Đổng, tiểu nữ lập tức đoán được ngay Phạm Uy Bá lúc cứu mạng gia phụ khỏi chết từ tay Công Tôn Toại thì kể từ đó về sau giữa Phạm Uy Bá và Đại Tài Chủ Công Tôn Toại từng một đôi lần động thủ giao phong. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Đại Tài Chủ Công Tôn Toại dù bản lĩnh cao minh hơn nhưng chưa một lần lần chủ tâm gây bất lợi cho Phạm Uy Bá. Với một nguyên do duy nhất là Đại Tài Chủ Công Tôn Toại vì chưa bao giờ thừa nhận bản thân là Công Tôn Toại từng toan lấy mạng gia phụ nên cho rằng Phạm Uy Bá chỉ bởi nhầm lần mà ra. Và Đại Tài Chủ không hề chấp nhặt chuyện nhầm lẫn ấy.
Có lẽ nhờ cách hành xử luôn phân minh như vậy nên Đại Tài Chủ Công Tôn Toại mới được người người ngưỡng mộ?
Giang Cửu Linh thoáng cau mày :
- Tóm lại chỉ là tính danh trùng tính danh? Vậy tại hạ có nên lưu tâm đến nhân vật Đại Tài Chủ này chăng?
Nàng nhún vai :
- Thiếu hiệp có một sư phụ họ Phạm cũng có một mối sư thù với Đổng Duy Khôi, hai nhân vật này đều đã chết kể cả gia phụ Mộc Lê Quan cũng vậy. Nhưng điều can hệ duy nhất giữa ba nhân vật này với nhau lại là hai nhân vật có cùng tính danh là Công Tôn Toại. Thiếu hiệp cần lưu tâm hay không thì tùy.
Giang Cửu Linh đành gật đầu :
- Mộc cô nương ngày càng chứng tỏ là nhân vật thông tuệ, được, tại hạ hứa không bỏ qua chuyện này nhưng đó là chuyện về sau. Vì trước mắt tại hạ vẫn cần đến thôn Tam Xá, chúng ta đi chứ?
Mộc Lê Chân gật đầu đáp ứng ngay :
- Vậy thì xin theo tiểu nữ.
Cả hai thi triển khinh công lao đi ly khai dần vùng Thiên Sơn tuyết phủ trắng bạt ngàn.
Vút Vút * * * * *
Phát hiện Mộc Lê Chân có thái độ khác lạ, Giang Cửu Linh tủm tỉm cười :
- Phải chăng địa hình của thôn Tam Xá thập phần hiểm trở nhất là lúc này trời đã vào đêm, Mộc cô nương dù am hiểu địa hình cũng có phần ngần ngại không muốn tiếp tục mạo hiểm?
Mộc Lê Chân vẫn đi song hành cùng Giang Cửu Linh, nghe nói vậy liền quay qua và hỏi ngược lại :
- Thiếu hiệp không nhận thấy chính bản thân đã bất chợt tăng nhanh cước lực, tiểu nữ không theo kịp chớ nào phải ngại, toan trở lui? Hãy nói đi điều gì khiến thiếu hiệp khẩn trương?
Giang Cửu Linh thán phục :
- Tâm cớ của Mộc cô nương thật lợi hại, hầu như đã đoán biết mọi điều tại hạ nghĩ. Không sai, tại hạ khẩn trương vì phát hiện xa xa như đang có tiếng giao phong vọng đến. Há lẽ Mộc cô nương không nghe?
Đến lượt Mộc Lê Chân cũng thán phục ngược lại khen Giang Cửu Linh :
- Tiểu nữ thì ngày càng phát hiện bản lĩnh của thiếu hiệp nhất là về nội lực hỏa hầu thật cao thâm khó lường, có thể cho biết thiếu hiệp đã từng ngộ kỳ tích gì? Hoặc ở Băng cung thiếu hiệp lại bất ngờ có thêm một ít thành tựu và vì ngại nên chẳng dám tỏ bày chăng?
Thay vì đáp Giang Cửu Linh đột ngột tăng cước lực phi thân nhanh hơn nữa :
- Nguy rồi tại hạ nghe có tiếng y như thanh âm của hai huynh đệ Khúc-Hứa, họ sao cũng đến đây?
Thấy vậy Mộc Lê Chân cũng cật lực bám theo Giang Cửu Linh dù khó thực hiện :
- Tiểu nữ chưa cho thiếu hiệp biết chuyện đã gặp Khúc Thụy và Hứa Thần Chung ở Thiên Sơn ư? Ả họ Hứa có vẻ rất nặng tình với thiếu hiệp khiến họ Khúc như chẳng hài lòng, mà sao họ quyết tìm thiếu hiệp?
Giang Cửu Linh khựng lại :
- Mộc cô nương đã gặp bọn họ? Thật lạ là sao Mộc cô nương lại nhận biết ngay Hứa Thần Chung là nữ cái nam trang?
Mộc Lê Chân nhờ đó vẫn bám theo kịp Giang Cửu Linh :
- Lúc tiểu nữ gặp, ả chẳng hề cải nam trang nhưng thiếu hiệp nói vậy đủ hiểu dụng tâm của ả lần này chẳng gì khác ngoài sự tỏ bày chân thật, cho thiếu hiệp biết tâm ý của ả là thế nào. Thiếu hiệp có thừa nhận chăng?
Giang Cửu Linh vội lắc đầu :
- Húa cô nương có tình ý hay không điều đó tại hạ không cần biết. Chỉ không hiểu sao họ biết tại hạ đang ở Thiên Sơn để vội tìm và hiện lúc này họ đang giao phong với ai?
Mộc Lê Chân thoáng cười :
- Nhìn thiếu hiệp kìa, sao lại quá khẩn trương lo lắng cho họ? Nhưg theo tiểu nữ ở Thiên Sơn này, bất luận ai muốn gây khó khăn cho Khúc Thụy là điều chẳng dễ dàng vì họ Khúc có bản lĩnh e chẳng kém thiếu hiệp bao nhiêu.
Giang Cửu Linh hoài nghi :
- Mộc cô nương nói như thế đã từng mục kích họ cùng địch nhân giao chiến, có chuyện đó thật sao? Huống hồ theo tại hạ họ Khúc e chẳng có bản lĩnh gì ngoài thuật dụng độc do nội tổ của họ Khúc từng là Độc Vương Khúc Quân.
Mộc Lê Chân giật mình :
- Có chuyện này ư? Vậy sao lúc đối phó Đổng Duy Khôi tiểu nữ chỉ vận dụng công phu sở học, lẽ ra nên vận dụng độc là sở trường tiếp nhận từ Độc Vương được kể là đại cao thủ dụng độc?
Giang Cửu Linh bảo :
- Lai lịch họ Khúc tại hạ biết nhờ được Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối ngấm ngầm cảnh giác nhưng nếu Mộc cô nương quả quyết sở học của họ Khúc chẳng tầm thường, được, tại hạ hứa sẽ lưu tâm vì đây là điều tại hạ chẳng ngờ đến.
Mộc Lê Chân chợt cười :
- Vậy ý thiếu hiệp là thế nào? Không cần khẩn trương và lo cho bọn họ nữa ư?
Giang Cửu Linh phân vân :
- Muốn dò xét đành nhờ Mộc cô nương đưa đường đến càng gần càng tốt, dĩ nhiên là đừng để ai có thể phát hiện.
Mộc Lê Chân vui vẻ gật đầu :
- Nghĩa là thiếu hiệp vẫn lo cho họ? Muốn lẻn đến thật gần để khi cần có thể khả dĩ kịp ứng cứu? Vậy thì đi. Cứ theo chân tiểu nữ thì chẳng gì không toại nguyện.
Vù...
Nàng vụt chuyển hướng khiến Giang Cửu Linh ngay khi ngoặc theo cũng phải khen :
- Công phu khinh thân Thượng Tuyết Phi của Mộc cô nương thật lợi hại, tại hạ tuy nội lực thâm hậu hơn nhưng quả thật chẳng thể cao minh bằng.
Chợt nàng khẽ suỵt :
- Muốn lẻn đến gần cần phải đi theo nhiều sơn đạo hiểm trở. Thật khó đoán biết xung quanh có người lén mai phục không, tạm thời xin đừng gây tiếng động, đi nào.
Mộc Lê Chân quả là người g thạo địa hình cứ đưa Giang Cửu Linh đi như đang tiến vào những mê đạo khó bề nhận ra phương hướng.
Vì thế để không khiến cho Mộc Lê Chân phật ý hoặc phân thần Giang Cửu Linh đành lẳng lặng bám theo với mục quang lúc nào cũng cố nhìn xuyên màn đêm, dò xét khắp mọi nơi có thể xạ mục lực đến.
Vù... vù...
Nhưng vẫn có một thoáng Giang Cửu Linh đã để mất Mộc Lê Chân.
Lo lắng Giang Cửu Linh đành dừng lại và không dám tùy tiện đi loạn :
- Mộc cô nương.
Sau vài lượt gọi khe khẽ không có bất kỳ thanh âm nào hồi đáp Giang Cửu Linh tự cho tay vào bọc áo lấy ra một vật.
Tuy nhiên thay vì có những tia lửa được bật lên nhoang nhoáng nếu ngỡ Giang Cửu Linh vừa lấy ra hỏa tập, ngờ đâu chỉ sau vài tiếng mở loạt xoạt tợ như tiếng vải lựa cuộn gói vào nhau thì bất thần vụt giữa màn đêm tối chợt xuất hiện cả một vùng sáng huyền nhiệm cho thấy trên tay Giang Cửu Linh có một vật tự phát sáng.
Và cùng với vùng tự phát sáng vừa có Giang Cửu Linh còn thêm giật mình khi bất chợt để mục quang chạm vào một vật gì đó tợ một hình nhân chẳng rõ đã có tự bao giờ nhưng đang diện đối diện với đôi mắt tợ hai hòn than đỏ rực cứ nhìn vào mắt Giang Cửu Linh :
- Ai? Tôn giá là ai? Đến từ lúc nào? Và xin thôi ngay trò giả thần giả quỷ làm ra vẻ chỉ là một hình nhân hay pho tượng.
Nhưng hình nhân không đáp thậm chí một dấu hiệu nhỏ cho thấy có sự nhích động cũng không thấy, duy chỉ có đôi mắt đỏ tựa than hồng là vẫn mãi nhìn Giang Cửu Linh.
Cảm thấy lạ và có phần hoang mang Giang Cửu Linh cũng đứng yên bất động nhìn trả lại hình nhân bằng ánh mắt dò xét.
Cứ như thế được một lúc khá lâu, xung quanh vẫn tĩnh lặng, Mộc Lê Chân thì không một lần quay lại, chỉ có vùng sáng huyền nhiệm là đang hiện hữu lung linh do tay cầm của Giang Cửu Linh phải nhấp nhô theo nhịp thổ nạp, thì bất đồ từ đâu đó cũng có thể là từ miệng của hình nhân, cho dù Giang Cửu Linh không hề nhìn thấy miệng hình nhân nhép động - chợt vang lên chuỗi thanh âm nghe mơ hồ và lạnh tợ tiếng nói xuất phát từ cõi âm :
- Được rồi, hãy hỏi gã những gì cần hỏi.
Lập tức có giọng nữ nhân vang lên :
- Sao hai mắt gã vẫn mở thao láo không mảy may giống cảnh đã bị công phu thu hết hồn phách?
Thanh âm lạnh lại mơ hồ cất lên đáp :
- Đừng quá đa nghi, không thấy gã vẫn mãi bất động sao? Hãy mau hỏi chứ để phí thời gian.
Giọng nữ nhân thở dài và chỉ lên tiếng gọi đích danh Giang Cửu Linh sau một lượt chép miệng thành tiếng :
- Hồn kia có phải ngươi từng là Giang Cửu Linh?
Thật lạ Giang Cửu Linh cứ mãi đứng trơ trơ như phỗng, đồng thời lời đáp cũng phát ra hoàn toàn không do tự chủ :
- Không sai, hồn từng là Giang Cửu Linh.
Lập tức Mộc Lê Chân từ một chỗ thật khuất chợt xuất hiện với nét mặt tươi hơn hớn :
- Vậy hãy mau đáp lời ta, ngươi đã biết hoặc đã thấy thế nào là Thiên Băng chỉ chưa?
Thể xác Giang Cửu Linh vẫn trơ trơ, chỉ có hồn là lên tiếng hồi đáp :
- Hồn đã biết cũng đã thấy.
Mộc Lê Chân mỉm cười :
- Ngươi đã từng may mắn tiến nhập Băng cung, có phải đấy là nơi ngươi thấy và biết về Thiên Băng chỉ?
- Nhưng hồn không thấy ở Băng cung trái lại ở một nơi khác.
Mộc Lê Chân sửng sốt :
- Ngươi quả quyết ở Băng cung không có di lưu võ học Thiên Băng? Vậy ngươi thấy Thiên Băng chỉ ở đâu?
- Trong Băng cung lúc này đều phủ kín toàn là băng với băng, còn Thiên Băng chỉ thì hồn thấy do một nữ nhân thi triển.
Mộc Lê Chân giật mình :
- Ngươi thấy lúc nào?
- Đó là lúc hồn thấy nữ nhân nọ đắc ý vừa thi triển vừa gọi đó là công phu Thiên Băng chỉ để hạ sát một nữ nhân khác, rất cao niên.
Mộc Lê Chân tái mặt :
- Vậy sao sau đó khi ngươi xuất hiện ta thấy ngươi không có vẻ gì nhận ra đâu là công phu dùng để kết liễu mụ Thánh Mẫu Thiên Sơn ngũ hồ? Là ngươi giả vờ ư?
- Không sai, vì nếu không giả vờ, một là hồn sợ nữ nhân đó sát hại và hai là khó thể tiếp tục ngấm ngầm dò xét, xem nữ nhân nọ còn có những mưu toan gì.
Mộc Lê Chân vùng biến sắc :
- Ý muốn nói trước đó ngươi đã nghi ngờ nữ nhân nọ? Từ lúc nào? Vì ta ngỡ chưa bao giờ để lộ sơ hở nào cho ngươi nghi ngờ ta.
- Vẫn có một sơ hở cho dù thoạt đầu hồn chẳng mảy may ngờ vực nhưng sau này từ sơ hở ấy hồn minh bạch tất cả.
Mộc Lê Chân nhẹ thở ra :
- Là sơ hở gì?
- Tuyết nhi, nữ nhân nọ đã khăng khăng chọn Tuyết nhi.
- Nhưng đâu là nguyên do khiến sau này ngươi nghi ngờ?
- Tuyết nhi từng có chủ nhân, phần vì là thần mã nên Tuyết nhi không những rất trung thành mà còn biết cách tự tìm ra phương hướng để khẩn trương chạy đến nơi mà Tuyết nhi tin rằng chủ nhân nó đang bị lâm nguy.
- Ngươi muốn ám chỉ lão Chân Quân?
- Không sai, chính vì thế hồn cũng bị hệ luỵ do lúc đó đang sử dụng Tuyết nhi và bị Tuyết nhi quá khẩn trương đưa luôn vào Thiên Băng Mãn Địa, là nơi khi hồn bị sa vào lập tức nghe có tiếng nữ nhân nọ cất lên, cho hồn biết một điều quá muộn là Thiên Băng Mãn Địa vô khả xuất nhập.
- Há lẽ chỉ vì thế ngươi nghi ngờ nữ nhân nọ? Sao không nghĩ ví quá lo cho ngươi nữ nhân nọ phải buộc kêu một lời cảnh báo mặc dù đã muộn?
- Hồn có nguyên nhân để nghi ngờ và càng ngẫm nghĩ thì càng quả quyết đã chẳng nghi ngờ sai.
- Nguyên nhân nào?
Thoạt tiên lúc tình cờ tìm lại được Tuyết nhi vì bị độc chất thấm nhập và phát tác khiến Tuyết nhi mất linh hoạt, bị sa chân xuống hố thì cùng với Tuyết nhi hồn còn phát hiện thi thể Tiêu San, là hôn phu và còn là nhân vật nữ nhân nọ từng dùng chung Tuyết nhi chạy thoát Hắc Phong Phỉ. Tử trạng của Tiêu San sau đó hồn phát hiện thấy giống với tử trạng của liên quan, cùng bị một thanh băng tròn đâm xuyên tâm thất. Từ đó hồn liền nghi nữ nhân và nghĩ: lưu Tuyết nhi lại, cố tình để cho hồn tìm thấy giải độc, sau đó là sử dụng đều là âm mưu thủ đoạn của nữ nhân nọ. Bởi nữ nhân nọ không chỉ biết rõ Tuyết nhi từng là vật sở hữu của ai, phản ứng của nó phải như thế nào một khi nhờ linh cảm phát hiện chủ sở hữu gặp nguy và tại đâu, mà nữ nhân nọ còn tỏ tường và biết thế nào hồn cũng giải độc cho Tuyết nhi sau đó cũng sử dụng nó. Tóm lại thủ đoạn của nữ nhân nọ là một kế liên hoàn, lưu Tuyết nhi lại cùng với thi thể Tiêu San, ngấm ngầm cho hồn ngộ nhận nghĩ nữ nhân nọ đang lâm nguy, buộc hồn phải dùng Tuyết nhi để truy tìm. Trong khi đó nữ nhân sau khi đã một lần thản nhiên kết liễu Tiêu San lại lạnh lùng kết liễu thêm lão Chân Quân, đoạn ném thi thể lão Chân Quân vào Thiên Băng Mãn Địa, là cách duy nhất khiến Tuyết nhi cứ thế lao thẳng luôn vào đó, kéo theo hồn cũng bị hại. Nhưng may thay hồn vẫn thoát hiểm để khi tái xuất hiện điều nhìn thấy đầu tiên lại là thi thể Mộc Lê Quan, cũng cùng một tử thương tương tự Tiêu San và lão Chân Quân. Không thể hiểu vì sao nữ nhân nọ lại nhẫn tâm tuần tự kết liễu từng người thân, hồn đành lẳng lặng dò xét và mau được mục kích cảnh cuối cùng, nữ nhân nọ lại thi triển Thiên Băng chỉ sát hại Thánh Mẫu, đủ minh chứng cho hồn minh bạch cả bốn tử trạng y hệt nhau đều do một hung thủ duy nhất chính là nữ nhân nọ.
- Vậy sao ngươi không ra tay đối phó ngay nữ nhân nọ? À ta nhớ rồi, như ngươi vừa nói vì chỉ sợ công phu Thiên Băng chỉ phần vì muốn dò xét nữ nhân nọ nên ngươi vẫn giả vờ như không biết gì?
- Không sai. Vì hồn vẫn chưa hiểu tại sao nữ nhân nọ lại muốn sát hại hồn cho dù việc giả vờ cho hồn cùng đồng hành về Thiên Sơn thủy chung chỉ luôn tạo thuận lợi cho nữ nhân nọ?
- Ngươi muốn nhắc lại đã có lần giải độc cứu tử cho nữ nhân nọ?
- Không chỉ có thế vì theo suy đoán, suốt chặng đường qui hồi Thiên Sơn, giả như xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào thì nữ nhân nọ tự rõ ắt vẫn vô sự một khi luôn có hồn bên cạnh.
- Ngươi ám chỉ Hắc Phong Phỉ?
- Hắc Phong Phỉ lai khứ bất thường, chỉ là điều nữ nhân nọ không lường trước và kỳ thực điều làm cho nữ nhân nọ lo lắng, cần có hồn bên cạnh để bảo vệ ắt là vì ngại sự xuất hiện của Thánh Mẫu Thiên Sơn ngũ hồ. Ngờ đâu lại có Hắc Phong Phỉ xuất hiện, thâm tình phụ tử của Mộc Lê Quan thể hiện quá rõ, khiến nữ nhân nọ cuối cùng nghĩ được kế lưỡng toàn, dùng thi thể của Tiêu San và lão Chân Quân để cùng lúc kết liễu hồn và Tuyết nhi. Đồng thời nữ nhân nọ cũng kết liễu phụ thân Mộc Lê Quan để mượn uy lực của trận Loan Đao Hắc Phong đối phó Thánh Mẫu, thập phần mãn nguyện về mọi thành tựu. Chỉ một điều đáng tiếc và không may là hồn vẫn chưa chết vì thế để diệt trừ mọi hậu hoạ, mới xảy ra diễn biến này toan kết liễu Giang Cửu Linh tại hạ thêm một lần nữa, có đúng không Mộc Lê Chân cô nương?
Mộc Lê Chân giật bắn thân mình thất thanh kêu :
- Ngươi không bị Băng Quang Thu Phách là công phu nhiếp hồn do mẫu thân ta thi triển?
Hình nhân bất động nọ với hai mắt đỏ tợ than hồng cũng kêu oái lên một tiếng và vụt biến mất.
Vù...
Giang Cửu Linh cũng chớp động thật nhanh chợt biến mất cùng vật tự phát sáng được Giang Cửu Linh thu cất lại :
- Tôn giá chớ mong tẩu, đỡ.
Vật phát sáng không còn màn đêm đen lập tức tái hiện ngự trị, chẳng còn ai nhìn thấy gì ngoại trừ một tiếng động chát chúa do vật gì đó vô tình tạo ra một đốm kim quang cũng chỉ tồn tại chưa đầy một sát na.
Choang...
Sau đó tất cả đều tĩnh lặng như thể chẳng còn ai lưu lại đây một nơi chưa rõ địa hình như thế nào ngoại trừ điều đã biết là xung quanh có nhiều vách đá lô nhô rất dễ tạo chỗ ẩn kín cho bất luận ai muốn có chỗ náu thân.
Chợt sự tĩnh lặng bí phá vỡ bằng một thanh âm vừa lạnh vừa mơ hồ chẳng rõ từ phương vị nào phát ra :
- Những gì Giang Cửu Linh ngươi đoán đều đúng chứng tỏ khá thông tuệ khác với Mộc Lê Chân từng chủ quan nhận định nhầm lẫn về ngươi, cho rằng ở ngươi không có bất kỳ tâm cơ nào lợi hại. Vậy hãy vận dụng tất cả sự thông tuệ của ngươi để nghe và cùng lão thân thương lượng về một đề xuất nhất định đều có lợi cho cả hai.
Giang Cửu Linh liền lên tiếng với thanh âm thủy chung vẫn xuất phát từ duy nhất mỗi một phương vị :
- Qua cách xưng hô của Mộc cô nương tại hạ đã rõ tôn giá chính là thân mẫu của Mộc Lê Chân. Vậy cũng có thể hiểu là tôn giá cũng chính là ngương phối của Mộc Lê Quan tiền bối?
- Không sai nhưng nếu ngươi muốn trách Mộc Lê Chân bất hiếu sát phụ thì hoàn toàn nhầm lẫn vì còn nhiều uẩn khúc ngươi chưa hiểu.
- Xin cho nghe được chăng?
- Sao lại không? Bởi Mộc Lê Quan không chỉ sau này mà thoạt kỳ thủy xuất thân của y vẫn là phỉ, và hai mươi năm trước trong một lần hành sự sau khi sát nhân đoạt vật, y còn cưỡng bức lão thân. Nói đúng hơn Mộc Lê Chân tuy là cốt nhục của y nhưng được lão thân cưu mang sinh hạ và dưỡng dục trong mối thù bất cộng đái thiên. Vì toàn gia của lão thân đã bị Mộc Lê Quan sát hại.
- Có thật chăng? Vì đối với tại hạ lúc này Mộc Lê Quan tiền bối đã chết, tử vô đối chứng, tại hạ khó thể tin bất kỳ gì ngoại trừ một điều dù vô can vẫn bị lệnh ái, có thể cũng thêm tôn giá nữa, đã chủ ý dụng mưu sát hại.
- Sai, giết ngươi tuy vô can với lão thân nhưng là do kẻ khác sai xử, lão thân không thể không thực hiện. Riêng về cái chết còn lại lão thân không phủ nhận đã cùng mưu định kế để Chân nhi lần lượt hạ thủ, tất cả họ đều đáng chết.
- Tiêu San chết vì tội gì?
- Ngươi có ý trách Chân nhi sát hại thân phu? Sai nữa, vì lỡ mang thân phải nuốt nhục sống dưới sự cưu mang bảo bọc của Thiên Sơn cửu động hiển nhiên Chân nhi không thể không tuân theo sự sắp đặt của lão Chân Quân và mụ Thánh Mẫu, và sau khi được hứa hôn, cũng mấy lần vì ghen tuông Tiêu San suýt nữa làm nhục Chân nhi. Gã chết là đúng.
- Nhưng Thiên Sơn cửu động đã có ân cưu mang giáo dưỡng lệnh ái sao lại nỡ đối phó với lão Chân Quân như vậy?
- Bởi lão cũng có mưu đồ và nếu không có lão thân đứng sau chỉ điểm nhất định Chân nhi chẳng thể toàn mạng cho đến tận đêm nay.
- Mưu đồ gì?
- Lão muốn qua Chân nhi lẻn chiếm đoạt công phu Thiên Băng của mụ Thánh Mẫu và ngược lại, lúc mụ Thánh Mẫu vờ ưu ái lẻn truyền công phu Thiên Băng cho Chân nhi lại toại nguyện vì được Chân nhi trao lại toàn bộ sở học Thiên Sơn cửu động cho mụ. Dụng tâm của mụ cũng tương tự lão Chân Quân, quyết diệt trừ đối phương chỉ còn lại một mình sáp nhập Thiên Sơn cửu động Ngũ hồ làm một.
- Vì nguy thủy trước đó cả hai vốn là một gọi là Thiên Băng phái?
- Khá lắm, chứng tỏ việc ngươi tận mục sở thị cảnh Chân nhi kết liễu mụ Thánh Mẫu là điều có thật, bằng không ngươi đâu thể nghe về Thiên Băng phái do Chân nhi tự miệng nói ra lúc sắp kết liễu mụ tham tâm?
- Bạng duật tương trì ngư ông đắc lợi, Cửu động Ngũ hồ vì tranh đua cùng lợi dụng một mình lệnh ái nhưng rút cuộc chỉ hai mẫu tử tôn giá là đắc lợi, vừa thu được công phu của cả hai vừa ung dung loại bỏ lần lượt cả Ngũ hồ lẫn Cửu động. Một thủ đoạn thật đáng khâm phục.
- Ngươi chớ mỉa mai, phải chăng ngươi không muốn biết kẻ sát nhân lâu nay ngươi truy tìm kỳ thực là ai và có xuất thân lai lịch như thế nào?
- Thương lượng chăng?
- Không sai, vì cũng như ngươi lão thân chán lắm rồi cảnh bị người khuất phục sai khiến. Lão thân sẽ giúp ngươi báo thù cũng là cách tự giúp lão thân không mãi bị người ước thúc.
- Nếu tại hạ không ưng thuận?
- Dĩ nhiên ngươi sẽ có hai à không, có những ba hậu quả. Có cần nghe chăng?
- Xin cho nghe.
- Một là ngươi phải tự cứu bản thân thoát khỏi chỗ này cũng không dễ lắm đâu vì thân ngươi đang bị hãm trong một trận đồ.
- Trận đồ? Là thế nào?
- Rồi ngươi sẽ khắc tự rõ, sau khi nghe hết và vẫn dám nói không với lão thân.
- Hai hậu quả tiếp theo là gì?
- Hậu quả thứ hai là dù ngươi may mắn thoát trận đồ này vẫn thủy chung không biết hung thủ ngươi cần tìm là ai.
- Điều này thì vị tất vì tại hạ ngoài chuyện đi Thiên Sơn vần còn một vài cách dự phòng.
- Ngươi muốn ám chỉ sẽ tra khảo Khổng Du Phát? Vậy thì mất cơ hội rồi vì mới lúc nãy đây, nhờ có sự ngấm ngầm ám trợ của lão thân Khúc Thụy và Hứa Thần Chung tuy ngẫu nhiên lọt vào trận mai phục sẵn của quân triều đình do Khổng Du Phát lãnh suất thì Khúc Thụy vẫn hạ sát thủ và kết liễu được họ Khổng. Ngươi đừng mong qua họ Khổg hỏi biết về kẻ ngươi cần tìm.
- Có thể hiểu sinh mạng của Khúc - Hứa cả hai đang bị lâm nguy? Vì sát hại mệnh quan triều đình là một tử tội.
- Chớ lo cho chúng trái lại ngươi hãy tự lo cho mình thì hơn.
- Rõ rồi, hậu quả thứ ba tôn giá định cho hay là nếu tại hạ vẫn nói không thì kể từ nay ngoài hung thủ tại hạ cần tìm, bản thân tại hạ nhất định có thêm đối thủ nữa chính là hai mẫu tử tôn giá?
- Không sai, ngươi thật thông tuệ. Và có một sự thật nữa lão thân đành phải nhắc để ngươi không quên, đấy là ngoài công phu tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ của kẻ ngươi cần tìm thì nếu có thêm lão thân với công phu Thiên Băng chỉ e ngươi vô khả đối phó. Há không phải ngươi đã bảo rất sợ Thiên Băng chỉ công phu ư?
- Có một cao thủ từng là ân công cứu mạng Mộc Lê Quan tiền bối...
- Ngươi muốn đề cập Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng Phạm Uy Bá, kẻ đã bị Đổng Duy Khôi mưu hại bằng cách cáo quan khiến họ Phạm thọ án tử? Để làm gì?
- Vì cao thủ ấy cũng chính là Phạm sư phụ của tại hạ thế nên tại hạ dù lo sợ vẫn tự tin có thể dùng tuyệt sát kiếm Diệp Kiếm Trung Nhất Chưởng đối phó và xin được lĩnh giáo tuyệt học Thiên Băng chỉ của tôn giá ngay lúc này.
Giọng nọ càng thêm lạnh :
- Ngươi quả quyết nói không?
Giọng của Giang Cửu Linh cũng lạnh lùng quyết chẳng kém :
- Không sai, tại hạ quyết không thương lượng không thỏa hiệp với hạng sát nhân đã bất cận nhân tình tàn sát toàn bộ ba mươi mấy nhân mạng Thiên Sơn cửu động từng lập trận Thiên Sơn Vạn Sa Tuyết. Họ nào có tội lỗi gì và vị tất lão Chân Quân Thiên Sơn cửu động cũng phạm tội đáng chết.
Lập tức có tiếng quát :
- Vậy hãy nếm Thiên Băng chỉ của lão thân.
Và trong màn đêm Giang Cửu Linh không lần nào lên tiếng nữa ắt vì mãi lo đợi chờ và sẵn sàng đối phó Thiên Băng chỉ.
Nhưng sau đó giọng của Giang Cửu Linh vang lên đầy kinh ngạc :
- Sao tôn giá chưa xuất thủ?
- ...
Không có âm thanh hồi đáp, Giang Cửu Linh vỡ lẽ kêu lên :
- Nguy tai! Ta đã lầm kế để mụ kịp tẩu phần ta ắt đang thực sự bị hãm trong trận.
Liền sau đó với vật tự phát sáng vừa lấy ra Giang Cửu Linh ngơ ngác nhìn quanh và minh bạch sự thực.