- Ba!!!
Bang…, quyền đầu va chạm, âm thanh đồng thời bùng nổ cùng lúc với tiếng hô cuối cùng. Tiểu Phàm và Hoàng Phủ Tiếu xuất thủ.
Nhãn mục đối nhau, cơ thể hai người gồng cứng lên.
Bang. Bang. Bang…, liên hoàn âm thanh va chạm vang lên. Chỉ thấy bóng quyền vù vù choán lấy phần không gian giữa hai người.
Xoạt, một quyền vụt qua má trái Tiểu Phàm khi hắn vừa nghiêng đầu né tránh. Quyền hóa chưởng, Tiểu Phàm tung trả một đòn vào huyệt Chấn Thủy của đối phương. Hoàng Phủ Tiếu cũng không chậm, hất ngay một củi trỏ ra phía trước, cản phá công kích của Tiểu Phàm.
Hai người so đấu trên dưới ba mươi chiêu thì cùng lúc bật tách ra…
Tiểu Phàm nhếch miệng cười, từ từ rút thái đao…
Hoàng Phủ Tiếu cũng chậm rãi đưa tay về phía sau. Không cần y nói nhiều, một người phía Cổ Thú Môn liền tung đến một thanh trường kiếm.
Không ngờ tên này cũng dùng thái tổ trường quyền giống ta… Hơn nữa trình độ cũng không sai biệt…, Tiểu Phàm nghĩ thầm.
Xem ra phải phân định thắng thua bằng binh khí rồi…, Hoàng Phủ Tiếu trong tay đã nắm chắc trường kiếm, chuẩn bị xuất chiêu.
Trên môi hai người đồng thời xuất hiện nụ cười.
Vù vù… hai tiếng, thân ảnh họ như thiểm điện sáp lại.
Cang. Cang. Cang…¸ dày đặc ngân quang va chạm không ngừng tạo ra những âm thanh kim loại va chạm chát chúa.
Hai người càng đánh càng nhanh, càng lúc lực đạo càng mạnh. Nhanh chóng, hai người bắt đầu di chuyển liên tục quanh khoảng sân đấu.
Một kiếm của Hoàng Phủ Tiếu đâm xéo tới, Tiểu Phàm nghiêng người, xuất ra một đao từ dưới hướng lên. Nghe cái đinh! – mũi thái đao điểm trúng thân trường kiếm, đánh chệch đi quỹ đạo của nó. Hoàng Phủ Tiếu vừa cảm nhận được một cỗ lực đạo truyền vào thân kiếm, rồi tới thẳng hổ khẩu, y lập tức thả lỏng cổ tay, để kiếm thuận theo lực đạo của Tiểu Phàm mà đi chếch lên trên. Chỉ là, kiếm vừa lên, cơ thể y cũng xoắn lại một vòng, dùng kiếm vẽ thành một cung, đưa mũi kiếm nhanh như thiểm điện vòng lại, lần nữa đâm tới trước ngực Tiểu Phàm.
Kể thì lâu, xong tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt…
Tiểu Phàm nhếch mép cười, lại lần nữa dùng thái đao điểm lên thân kiếm đối phương. Trường kiếm Hoàng Phủ Tiếu liền bị hất sang trái. Có điều, lần này khi trường kiếm của Hoàng Phủ Tiếu vừa nghiêng nghiêng chuẩn bị vẽ một đường vòng cung để vòng lại, thì lại nghe… Đinh! – Tiểu Phàm đã xuất liền một đao thứu hai, từ phải đâm sang… Hoàng Phủ Tiếu lúc này đã vận lực hướng trái chuẩn bị xoay vòng thì đột ngột cảm thấy luồng lực từ mé phải đánh mạnh vào thân kiếm. Hai luồng lực đạo trái ngược đồng thời tụ về hổ khẩu, lập tức khiến Hoàng Phủ Tiếu cảm thấy tê dại. Lại nghe Đinh đinh… hai tiếng, lại hai luồng lực đạo trên - dưới dồn vào thân kiếm – tất nhiên đều do Tiểu Phàm sử thái đao mà điểm vào. Cổ tay Hoàng Phủ Tiếu đã hơi run rẩy!
Tiểu Phàm xông tới phía trước hai bước, chuẩn bị xuất liền mấy đao nhằm đánh bay vũ khí đối phương thì đột nhiên mắt thấy trường kiếm trước mắt tự động rơi xuống!
Cái...?, Tiểu Phàm giật mình cái thót, Trúng kế rồi!
Hoàng Phủ Tiếu đắc trí hét lớn:
- Kim Cang Chi Thân...
Y xuất một chưởng về phía trước va chạm với đao của Tiểu Phàm.
Cangggg..., thái đao đang phóng tới của Tiểu Phàm không ngờ bị đánh bật lại khiến thân hình lảo đảo thoái lui mấy bước. Hắn kinh hãi tự nhủ: Không ngờ tay không mà trực tiếp đánh bay đao của ta, hơn nữa lực đạo cũng lớn quá. Hổ khẩu ta tê dại luôn rồi...
Hoàng Phủ Tiếu vừa lao tới vừa nói:
- Kim Cang Chi Thân của ta là vô địch. Ngươi phá không nổi đâu.
Tiểu Phàm mỉm cười đáp:
- Thái đao của ta là “vô kiên bất tồi”, đấu không lại là cái thân thể bùn đất của ngươi đó.
Hoàng Phủ Tiếu vung liền ba quyền, nói:
- Thử xem...
Tiểu Phàm đi sau mà tới trước, xuất sáu đao chặn quyền của đối phương. Keng. Keng. Keng. Keng..., đao của Tiểu Phàm chém lên thân thể mình đồng da sắt của Hoàng Phủ Tiếu nhưng một vệt ngấn trắng cũng chẳng để lại được. Nếu không phải thái đao của Tiểu Phàm là loại thượng hạng, được rèn bằng huyền thiết (thép) thì chỉ sợ đã gãy nát rồi.
Tiểu Phạm im lặng không nói gì, chỉ chú tâm xuất đao, chém lên mọi vị trí trên người đối phương... Dù rằng đã đoán trước Kim Cang Chi Thân của đối phương vô cùng cứng rắn nhưng hắn không ngờ lại cứng tới mức này, một chút gọi là dấu vết giao đấu cũng không lưu lại trên da của Hoàng Phủ Tiếu.
Hoàng Phủ Tiếu càng đánh càng thể hiện là mình đang chiếm thế thượng phong, nói:
- Thế nào? “Vô kiên bất tồi” của ngươi đâu rồi...
Tiểu Phàm vẫn im lặng, chỉ lượn qua lượn lại xung quanh đối thủ, liên tục xuất đao tấn công tất cả các bộ phận mà hắn có thể đụng tới trên người Hoàng Phủ Tiếu. Tiểu Phàm lục lại kiến thức mà hắn có về các loại võ công “đao thương bất nhập” mà hắn từng đọc được trong các loại tiểu thuyết trước đây. Bọn này luôn có một yếu huyệt nào đó, không có cái gì là hoàn hảo cả... Asine còn có gót chân của y... Thắng bại bây giờ chỉ có thể quyết định bằng việc ta có thể tìm ra yếu huyệt của y hay không mà thôi..
Vốn Tiểu Phàm chưa từng học qua đồ hình huyệt đạo của con người, nhưng trong phần kiến thức mà Phạm Nhất Tiêu truyền thụ cho hắn cùng với Ma Kinh lại kèm theo cả một số kiến thức cơ bản về y học, cho nên huyệt vị cơ thể người, hắn cơ bản có thể nhận biết toàn bộ. Chỉ là đi từ lý thuyết tới thực tiễn là cả một quá trình, cho nên việc nhận biết huyệt đạo là một chuyện, việc điểm trúng huyệt đạo đó lại là vấn đề khác. Đặc biệt là trong trong tình cảnh chiến đấu như bây giờ, việc nhất kích điểm trúng khó lại thêm khó.
Hoàng Phủ Tiếu liên tục xuất quyền, nhưng đều bị Tiểu Phàm né được hết... Thành ra cục diện hiện tại có chút khôi hài: một người thì liên tục xuất quyền nhưng không trúng được cái nào, còn một người thì liên tục né tránh đồng thời lại liền lạc xuất đao tấn công nhưng một chút vết tích trên người đối thủ cũng để lại không được.
Tiểu Phàm đánh thêm độ ba mươi chiêu nữa, trong lòng bắt đầu sốt ruột, Mẹ nó. Đúng là muỗi đốt inox. Huyệt đạo trên người hắn mười phần ta điểm tới chin rồi, vậy mà... Không lẽ vận khí ta kém tới vậy?
Hoàng Phủ Tiếu cũng không thoải mái gì... Vốn y không coi trọng tốc độ của Tiểu Phàm, y cho rằng tốc độ hai người cũng chỉ ngang nhau mà thôi, cùng lắm đối phương chỉ hơn một chút. Nhưng nào ngờ, hiện giờ rõ ràng, tốc độ đối phương, hắn theo không kịp khiến cho hắn một kích cũng đánh không trúng. Sức mạnh bạo hãn thì làm cái gì? Ngươi đánh đâu có trúng người ta!
Hai người cứ giằng co như thế thêm năm mười chiêu nữa thì đột ngột xảy ra chuyện... Nhóm bảy người mà nhóm Tiểu Phàm đặc biệt chú ý từ đầu khảo nghiệm tới giờ, cuối cùng đã có động thái. Mà, động thái là hướng tới khoảng sân đấu ở đây!!!
Bảy người kia, ai cũng sử đao, đại đao đeo sau lưng có, trường đao nắm trong tay có, đoản đao dắt hông cũng có,... Mỗi người một dáng vẻ, nhưng đều đang chậm rãi tiến tới phía bên này.
Hai người Tiểu Phàm – Hoàng Phủ Tiếu đang mải giao đấu nên không có nhận ra, nhưng những người còn lại đều đã nhận ra hành động của nhóm người kia.
Trường Hồng nói lớn:
- Hai người dừng tay đi. Chúng ta có khách kìa.
Tiểu Phàm – Hoàng Phủ Tiếu nghe thế tuy động tác không ngừng nhưng đều thoáng liếc một cái...
Đến rồi..., Tiểu Phàm và Hoàng Phủ Tiếu khẽ lẩm nhẩm trong miệng.
Qua loa thêm mười chiêu nữa, hai người không hẹn mà cùng lui ra, trở về phía của mình. Không cần nhiều lời, cả hai đều rõ bây giờ không phải là lúc thích hợp để tiếp tục so tài cao thấp.
Nhóm bảy người tiến tới, đi đầu là một thanh niên tóc vàng nâu, diện mạo tuy không phải tuấn tú nhưng cũng có thể coi là dễ nhìn. Nếu Hoàng Phủ Tiếu là lạnh lùng nam tử, thì người đang tới kia là kiêu ngạo chi nhân. Từ ánh mắt khinh thị tới phong thái tự tin quá đáng đều cho người đối diện cảm giác đó.
Bảy người đi tới đâu, mọi người xung quanh đều biết khó mà lui, thành ra bảy người cứ một đường thẳng mà tới chỗ nhóm Tiểu Phàm và Cổ Thú Môn...
Cuối cùng ba liên minh mạnh nhất trong cuộc khảo nghiệm này cũng chính thức giáp mặt.
Nam tử kiêu ngạo mở lời:
- Mấy người các ngươi còn không mau giao...
Vù..., lời y còn chưa dứt đột nhiên một luồng sang bạc từ trong đám đông bay vút ra, phóng thẳng tới nam tử kiêu ngạo.
- Hỗn láo.
Một tiếng quát giận dữ vang lên. Một người nam tử nghiêm nghị đứng bên cạnh kiêu ngạo nam tử gầm lên, đồng thời tay phải rút đao bên hông, chém ra một đường. Nghe cái Keng, phi đao của Trường Hồng bị nam tử nghiêm nghị hất văng đi.
Kiêu ngạo nam tử nhíu mày, sau đó không nói gì nữa chỉ chăm chú nhìn nữ tử vừa phóng phi đao: Lý Trường Hồng.
Nam tử nghiêm nghị xem chừng là hộ vệ của kiêu ngạo nam tử, nhanh chóng nhặt phi đao của Trường Hồng, hai tay dâng lên chủ tử của y.
- Thiếu chủ...
Kiêu ngạo nam tử đưa tay nắm lấy phi đao, xem xét một hồi, rồi nói:
- Hóa ra là truyền nhân của Lý Thám Hoa!!!
(Ba đời nhà Tiểu Lý Phi Đao - Lý Tầm Hoan bên cạnh thân phận là cao thủ phi đao, thì đều là nho sinh đã từng ghi danh bảng vàng, nhưng chỉ thi đậu Thám Hoa mà thôi. Đến Lý Tầm Hoan cũng chỉ đậu Thám Hoa, cho nên nhiều người đều gọi ông là Lý Thám Hoa)
Hầu hết mọi người nghe thấy câu này đều ngạc nhiên.
Riêng Tiểu Phàm liền càng khẳng định hơn suy nghĩ ban đầu của mình: Lý Trường Hồng này chính là truyền nhân của huyền thoại võ lâm trong tiểu thuyết – Đa tình kiếm khách vô tình kiếm – Lý Tầm Hoan.
Còn lại những người bên Quan Lã Kì vì vốn đã biết về thân phận của Trường Hồng nên không mấy ngạc nhiên...
Nhưng những người khác, cả bên phe Tiểu Phàm và bên Cổ Thú Môn đều ngạc nhiên. Họ tất nhiên biết Tiểu Lý Phi Đao là ai, nhưng chỉ là không ngờ cô gái kia lại là hậu truyền nhân của ông ấy mà thôi... Lý Tầm Hoan là ai chứ? Lý gia là gia tộc thế nào? Cơ sở vật chất nhà họ thiếu sao? Truyền nhân của phi đao đệ nhất tộc phải tự ra ngoài luyện tập thế này ư? Tiền lệ chưa từng nghe nói nha!
Cho nên việc Trường Hồng là truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao đúng là không ai ngờ đến...
Trường Hồng ban đầu còn xung động, nhưng thấy đối phương tự tin nói ra thân phận của mình như vậy, nàng cũng phải nhíu mày. Hơn nữa đối phương lại có thể chỉ nhìn vào phi đao mà nhận ra, vậy thì một là hắn kiến văn quảng bác, hai là kẻ này rất thông thuộc các thế lực trong tu chân giới cũng tức là nói thế lực phía sau hắn cũng không phải dạng vừa. Mà trong cách gọi “Lý Thám Hoa” - ngoại công của nàng, nàng cảm thấy cái gì đó rất lạ, giống như là... thượng cấp xưng hô với hạ cấp vậy!
Một nam tử khác bên phía nhóm bảy người, đứng bên phải kiêu ngạo nam tử, nói:
- Thiếu chủ, dù gì Lý Tham Hoa cũng có thể được coi là mệnh quan triều đình, hơn nữa thế lực Lý gia cũng đáng lưu tâm trong tu chân giới, chúng ta không nên đụng tới truyền nhân của ông ấy...
Kiêu ngạo nam tử suy nghĩ giây lát, rồi gật nhẹ đầu. Hắn tiện tay ném trả cây phi đao về phía Trường Hồng, rồi nói luôn:
- Một là giao bảy cái huy hiệu thật ra đây. Hai là ta khiến các ngươi bất tỉnh hết!
Mọi người đều trợn tròn mắt, thầm nghĩ: Tên này thật quá ngang tàng rồi.
Tiểu Phàm vừa rồi đánh với Hoàng Phủ Tiếu, trong lòng đã tích ba phần nộ hỏa, giờ lại gặp cái tên ngứa mắt này, thật làm hắn muốn điên lên. Hắn đang định ra, đối đáp với tên kia vài câu, thì đã thấy một bóng người nhanh chóng tiến lên phía trước, không ai khác chính là Trường Hồng.
Nàng ta đã cất thanh phi đao đi, nói:
- Hừ... loại vương tử như ngươi ăn nói cho cẩn thận!
Là người của triều đình, Tiểu Phàm cũng giật mình nhận ra. Để ý một chút, hắn liền tự cười mình Uổng công ta đọc bao nhiêu tiểu thuyết, rõ ràng như vậy mà nhận không ra. Đối phương hống hách một đường, lại có tùy tùng tháp theo, y phục lại là loại vải chất lượng cực cao, hơn nữa chỉ nhìn cái là biết thân phận của Trường Hồng. Còn cả cách ăn nói của hắn, cách xưng hô của đám tùy tùng nữa... Chà chà, không phải vương tử thì cũng là con nhà quan lại trong triều đình rồi.
Nam tử kiêu ngạo cũng không tỏ ra ngạc nhiên bất ngờ, y nói:
- Đã biết thân phận của ta mà còn hỗn láo...
Trường Hồng cười, nói:
- Hừ... cái gì mà “Lý Tham Hoa cũng có thể được coi là mệnh quan triều đình”, ngoại công ta ghét nhất là có kẻ dám coi ông cùng một ruộc với bọn cẩu nô tài đó. Năm đó, người tham gia thi chẳng qua là vì ngoại tổ ta tạo sức ép mà thôi. Vương tử thì sao? Chẳng qua chỉ là dựa vào đám nô tài bên cạnh mà hống hách thôi... Chả là cái thá gì cả!
Nam tử kiêu ngạo hơi thở đã dồn dập, trong mắt thấy rõ lửa giận đã lên tới đầu. Y đang định quát mắng một trận, thì Trường Hồng đã ngắt lời:
- Thấy không? Ta nói đâu có sai. Ngươi một chút bản lĩnh cũng không có. Chưa gì đã mất bình tĩnh rồi. Tu dưỡng tinh thần thật kém quá... kém quá...
Nam tử kiêu ngạo giận tới nghẹn lời, chỉ biết nói ra một chữ:
- Ngươi...
Trường Hồng càng đắc chí, nói:
- Ngươi ngươi cái gì? Nam tử hán ăn nói cũng không ra hồn...
Đoạn, nàng tiến lại gần chỗ Tiểu Phàm, tiếp:
- Xem đệ đệ của ta đây nè... Khôi ngô tuấn tú, võ nghệ cao cường, lại có cơ trí hơn người, ăn nói lưu loát... chà chà, người như thế mới gọi là nam tử chứ ha? Phải không Tiểu Phàm?
Vừa nói nàng ta vừa vỗ vỗ vai Tiểu Phàm, mặt cười như hoa...
Tiểu Phàm vốn cũng đã định “xuất khẩu”, giờ có cơ hội, sao có thể bỏ qua. Hắn hơi cúi người, chắp tay nói:
- Tiểu tỷ tỷ quá lời rồi. Đệ chỉ là thảo dân bình thường. Mặt mũi cũng chỉ là nhìn được mà thôi. Võ công thì... ôi thôi chỉ là nhỏ bé không đáng nhắc tới...
Trường Hồng lại nói:
- Ngươi xem... đệ đệ ta còn rất khiêm tốn nữa kìa... nam nhi a... đúng là nam nhi a...
Tiểu Phàm lại vội lắc đầu, nói:
- Tiểu tỷ quá khen, quá khen rồi...
Hai người kẻ tung người hứng, đúng là càng nói càng khiến người ta bực mình, rõ ràng là không coi nam tử kiêu ngạo kia ra gì...
Tiểu Phàm đột nhiên giơ một ngón trỏ lên, làm bộ nghiêm trọng nói:
- Nhưng mà...
Trường Hồng ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng mà làm sao?
Tiểu Phàm tâm đắc nói:
- Nhưng mà...
Hắn nhìn thẳng về phía kiêu ngạo nam tử, nói:
- Đệ vẫn còn hơn vạn lần cẩu tử thối tha a...
Hắn lại quay lại phía Trường Hồng làm bộ như vừa ngộ ra điều một điều rất quan trọng, nói liền:
- Ấy, mà khoan... không phải cẩu tử thối tha... mà là phân của cẩu tử a!!!
- Câm miệng lại cho ta!
Nam tử kiêu ngạo chịu không nổi, gầm lên.
Hắn lập tức hất tay, quát:
- Quét sạch bọn chúng đi!
Sáu người phía sau vương tử rút vũ khí, chuẩn bị lao lên...
Tiểu Phàm đột nhiên cất tiếng ngăn cản:
- Khoan...
Vương tử nhíu mày, hất tay ra hiệu cản mấy người phía sau.
Tiểu Phàm nói:
- Hẳn là ngươi rất muốn xử lý chúng ta, nhưng ngươi muốn chúng ta tâm phục khẩu phục hay là muốn dùng cường lực để áp chế bọn ta? Nếu không muốn lần sau người ta gặp ngươi lại nói mấy chữ “cẩu vương tử” thì...
Vương tử nheo mắt...
Tiểu Phàm tiếp:
-...Thì một đấu một với ta.
Người cận vệ bên cạnh vương tử cảnh giác nói nhỏ:
- Thiếu chủ, cẩn thận. Tên tiểu tử này nhìn có vẻ rất xảo trá...
Vương tử trừng mắt, nói:
- Ý ngươi nói ta đánh không lại hắn?
Người cận vệ vội vã cúi người nói:
- Thuộc hạ không dám...
Vương tử hừ lạnh một tiếng, không nghĩ nhiều, nhìn Tiểu Phàm nói:
- Hừ... Được. Nếu ngươi đã muốn như thế thì bản thiếu gia sẽ chiều ngươi. Nhưng mà hãy thêm một điều kiện nữa đi.
- Hử?
Tiểu Phàm nhếch miệng, hỏi.
- Kẻ nào thua phải gọi người thắng ba tiếng “Gia gia”. Sau này gặp lại, một là phải cúi đầu chào “Gia gia hảo”, nếu không thì phải tìm đường khác mà đi... Thế nào? Dám không?
Vương tử nham hiểm hướng ánh mắt thách thức về phía Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm làm bộ suy nghĩ, rồi nói luôn:
- Chỉ sợ ngươi không dám thôi.
- Hảo...
Vương tử cười gằn, đưa tay ra, nói:
- Đao...
Một người đứng phía sau y nhanh chóng tháo một cái hộp bọc trong vải vàng xuống, rồi lấy từ trong ra một thanh đao. Đao này hẳn là một hảo đao, bởi ngay từ vỏ đao người ta đã thấy được những nét khắc của chế tác cao thủ. Trên vỏ đao bằng gỗ Cái Y thếp vàng thoang thoảng mùi hương, chạm khắc hình một con sư tử đang trợn mắt nhe nanh, thần thái uy mãnh vô cùng. Đao bàn là hình hoa Thương Lan năm cánh – biểu tượng của hoàng thất Thương Lan Quốc. Chỉ cần nhìn phần đao bàn này là biết vật này chắc chắn là đồ của của hoàng tộc. Người cận vệ hai tay dâng đao lên. Vương tử một tay nắm chặt đao, bộ dáng oai phong, rảo bước vào giữa sân đấu.
Tiểu Phàm cũng nhanh chóng tiến vào vòng đấu. Trong đầu hắn quay cuồng mấy luồng ý nghĩ khác nhau. Liệu có nên đánh thắng hay không?Dẫu sao hắn cũng là vương tử, trước mặt mọi người hạ nhục hắn chỉ sợ gây thù chuốc oán. Sau này ra khỏi vô định chi địa rồi, e bị trả thù cũng nên... Nhưng mà, không đánh cũng không được. Nếu để hắn yên ta cũng không chịu được.
- Ngươi xong rồi chứ?
Vương tử hất cằm hỏi.
Tiểu Phàm dứt khỏi dòng suy nghĩ, thầm quyết định Kệ đi. Mẹ nó, vương tử thì vương tử, chẳng qua là con ông cháu cha mà thôi. Ta cũng là con của bố mẹ ta chứ chẳng đùa...
- Ta xong rồi... Đếm đến ba.
Hai người cùng đếm...
Một...
Hai...
Ba!
Tiếng hô vừa dứt Tiểu Phàm không do dự hất tay một cái về phía trước, đồng thời hô lớn:
- Tiếp chiêu!
- Có ám khí...
Một người cận vệ vội vã hô lớn.
Vương tử phản ứng cực nhanh, y lùi nhanh một bước, bảo đao như điện rời vỏ. Một mảng sáng lòa bùng lên.
Quả nhiên là hàng của triều đình, vừa rời vỏ đã lóa cả mắt rồi... Tiểu Phàm trong lòng thầm gật gù.
- Ê. Né cái gì? Cẩu tử mà cũng né phân sao?
Tiểu Phàm cười cười hét lớn.
- Cái gì?
Vường tử hạ đao, tròng mắt mở lớn. Nguyên lai Tiểu Phàm làm động tác giả, mục đích của hắn chỉ là muốn xem bảo đao kia thế nào mà thôi.
- Chết đi.
Vương tử vừa quát vừa lao tới.
Tiểu Phàm cũng tiến tới nghênh tiếp.
Vương tử thân thủ cũng không tệ, vừa giáp mặt liền xuất ngay một đao khá nhanh. Nhưng Tiểu Phàm đơn giản né đi, sau đó cũng phóng một đao phản kích hướng tới cổ tay đối phương. Nào ngờ vương tử lắc nhẹ cổ tay, hoàn hảo tránh được đảo của Tiểu Phàm! Y lại bạt một đao không nhanh không chậm...
Tiểu Phàm giật mình tự hỏi: Là may mắn hay là...
Thấy đao của đối phương đã tới gần, hắn điểm một đao lên thân đao của vương tử. Nghe cái đinh... trong trẻo, đao của vương tử bị hất văng ra.
Cái quái...? Tiểu Phàm vừa phá một đao của đối phương liền giật mình trong khoảnh khắc. Vừa rồi, rõ ràng đao của hắn đã bị đao của vương tử kia hút lấy! Dù là vẫn thành công phá chiêu nhưng quỹ đạo dự tính ban đầu đã bị ảnh hưởng đôi chút. Điều này cực kì nghi hiểm, bởi lẽ như vậy hắn sẽ không thể dự đoán chiêu thức một cách chính xác được nữa...
Vương tử dường như cũng nhận ra biểu tình của Tiểu Phàm, y chỉ nhếch mép cười đầy khinh thị.
Tiểu Phàm hít sâu một hơi, hắn bắt đầu nghiêm túc hơn. Hắn biết bản thân đã coi thường đối phương rồi. Hơn nữa, bây giờ hắn không hề cho rằng một cái lắc tay giản đơn vừa rồi của vương tử là sự ngẫu nhiên nữa. Hắn chút nữa đã quên mất đây là đâu. Vô Định Chi Địa này không chấp nhận kẻ yếu ra nhập!
- Hết Chương 60 -