Sáng ngày hôm sau, cả kinh thành loạn hết cả lên. Mọi người đều xì xào bàn tán về việc hoả hoạn đêm qua.
-" Các ngươi nói, không biết là tên khốn nạn nào đã châm lửa đốt nhà? Mà lại còn không chỉ gây án ở một nơi ?"
-" Chắc chắn không chỉ là một tên, ngươi nghĩ mà xem, hoả hoạn đồng thời xảy ra ở nhiều nơi như vậy thì chỉ với sức một người làm sao làm được ? Ngược lại là ta với ngươi chắc chắn không thể làm được."
Người kia nghe vậy không khỏi khoé miệng co giật, mở miệng phản bác :
-" Ta nói, ngươi có thể hay không đừng như vậy thẳng thắn a. Ngươi không cần mặt mũi nhưng ta cần a."
Người đối diện kia nghe vậy thì không khỏi bỉu môi một cái, cười khinh bỉ.
-" Ta nói ngươi a, ngươi không có thực lực kia thì cứ tỏ vẻ thông minh làm gì ?"
-" Ngươi... ngươi ..." Người kia nghe vậy không khỏi thẹn quá thành giận, đứng bật dậy sắc mặt đỏ bừng, xoắn tay áo lên. Bộ dáng kia, phảng phất chỉ cần người đối diện nói một câu không vừa ý hắn thì hắn sẽ nhảy vào cho đối phương hiểu cái gì gọi là thực lực chân chính.
-" Được rồi, hai người các ngươi cũng đừng lại đánh nhau. " Mọi người vây xem nãy giờ thấy bọn họ chuẩn bị đánh nhau thì không khỏi chạy lại mở miệng khuyên can.
-" Ta nói các ngươi có thể hay không đừng lạc đề a ?"
-" Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi thật chẳng lẽ không tò mò xem thủ phạm là ai a ? Mà lại, các ngươi chẳng lẽ không muốn biết là kẻ nào gan lớn như vậy lại dám động thủ dưới chân thiên tử, đây là thật coi thường hoàng uy a ?"
-" Ngươi nói cũng có lí, bây giờ quan trọng là phản ứng của triều đình ra sao. "
Một người khác nghe vậy thì liếc mắt xung quanh một vòng thấy không có binh lính hay quan phủ thì mới nhỏ giọng nói.
-" Ta đoán chừng chuyện này thật không có đơn giản như vậy."
-" Ồ, nói thế nào?"
-" Chuyện này ta cũng là nghe được từ người tỷ tỷ làm thiếp của một vị quan lại trong triều. Tỷ tỷ nói trong cung chỉ sợ là đã có biến, ngày hôm qua cả hoàng thành đã bị phong tỏa, không một ai được phép diện kiến bệ hạ. Gia chủ của nàng cũng không được vào cung thiết triều."
Mọi người xung quanh nghe vậy không khỏi ồ lên, rối rít hỏi lại muốn xác nhận.
-" Ngươi chắc chắn sao ? Thông tin này có đáng tin không vậy ?"
-" Đương nhiên là đáng tin." Người kia nghe vậy thì không khỏi vội vàng gật đầu khẳng định.
Mọi người thấy vậy không khỏi thở dài, cảm khái nói.
-" Thế đạo này quả thật là không để cho người ta sống nữa mà."
-" Đúng vậy, nếu có thể yên bình sống một đời như trước đây vài thập niên thì tốt biết bao."
-" Quên đi, lại ước cũng vô dụng. Dù sao, thời thế dù có tốt hay xấu thì người khổ nhất vẫn là bách tính chúng ta."
Nghe vậy mọi người không khỏi đều thở dài một cái rồi lại tản đi.
____________________
Hoàng thành, cửa Đại Hưng.
-“ Trần Thủ Hà đại nhân, lão thân xin ngài hãy cho ta diện kiến bệ hạ và thái hậu nương nương một mặt đi. Lão thân thật sự có chuyện cần cấp báo và xin ý chỉ của bệ hạ.” Một vị đại thần vẻ mặt vô cùng lo lắng, sốt ruột khẩn cầu bóng người hùng dũng oai vệ đang mặc áo giáp đứng trên tường thành.
Trần Thủ Hà nghe vậy không khỏi sắc mặt thâm trầm, lâm vào trầm tư. Hắn đương nhiên biết vị lão thần kia đang nói đến chuyện gì. Đêm hôm qua, hỏa hoạn xảy ra nhiều nơi trong kinh thành. Nếu chuyện này không xảy ra ở kinh thành thì cũng có thể lại kéo qua đoạn thời gian nhạy cảm này rồi lại xử lí nhưng cố tình lại xảy ra trong kinh thành. Chuyện này nếu không được xử lí thỏa đáng sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến tín dự của triều đình. Mà lại, nếu ở thời điểm này không đồng ý để quan lại vào cung thiết triều thì chỉ sợ lời đồn lần trước thật vất vả mới đè ép được sẽ càng nghiêm trọng.
Lời đồn càng nghiêm trọng thì cũng sẽ ảnh hưởng càng lớn đến hình tượng của Trần gia trong lòng dân chúng sau này. Chuyện này hiển nhiên không phải việc tốt đẹp gì, nhất là trong tương lai Trần gia còn muốn trở thành hoàng tộc.
Nhưng nếu cứ để văn võ bá quan như vậy vào cung thì không thể xác định sẽ không nảy sinh dị số khiến bọn họ biết được chuyện đã xảy ra trong cung. Đến lúc đó, không phải chỉ là hình tượng trong lòng dân chúng mà là chuyện suy vong của cả gia tộc.
Suy nghĩ rõ lợi và hại sau, Trần Thủ Hà dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt nói:
-" Tả tham tri đại nhân, ngài không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ thông tri cho bệ hạ, tin tưởng bệ hạ sẽ nhanh chóng đưa ra thánh chỉ yêu cầu điều tra chuyện này. Ngài cứ yên tâm trở về đi. "
-" Chuyện này,… thôi được rồi. Lão thân xin cáo lui trước. " Vị kia tả tham tri nghe vậy tuy còn do dự nhưng lại không dám đắc tội Trần Thủ Hà nên chỉ có thể vội vàng đáp ứng.
Thấy tình huống đã ổn định, Trần Thủ Hà đang muốn quay người rời khỏi tường thành vào cung tìm ngươi thương lượng chuyện lúc nãy đi thì đúng lúc này, lại có một cận thần họ Lý không nhịn được bước ra chất vấn.
-" Trần Thủ Hà đại nhân, thứ lỗi lão thân tính tình nóng nảy khó nhịn hỏi thẳng một câu. Không biết hai hôm nay là long thể của bệ hạ không tốt hay là vì việc gì khác mà bệ hạ không thể thiết triều ?"
Trần Thủ Hà nghe vậy không khỏi lông mày cau lại, mở miệng nói.
-" Thái phó đại nhân, ngài hỏi như vậy là có ý gì ? Ý ngài là sức khỏe của bệ hạ không tốt."
-" Lão thân là không có ý đó, lão thân chỉ là muốn biết trong cung đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng mà ngài và thái hậu nương nương lại cho phong thành mà thôi. Về chuyện này, không biết Trần Thủ Hà đại nhân muốn giải thích ra sao ?" Hiển nhiên, vị kia thái phó thật không có như vậy e ngại Trần Thủ Hà mà thay vào đó là đặt một câu hỏi có vấn đề vô cùng nhạy cảm.
Trần Thủ Hà nghe vậy thì ánh mắt nheo lại, trong mắt hiện lên từng tia từng tia ánh sáng nguy hiểm, mở miệng uy hiếp.
-" Thái phó đại nhân, ngài nói vậy là có ý gì, ngài hẳn phải biết ngài nếu là ăn nói mà không suy nghĩ cẩn thận thì sẽ phải chịu trách nghiệm cho lời nói của bản thân đi."
Trần Thủ Hà nghe vậy thì ánh mắt nheo lại, trong mắt hiện lên từng tia từng tia ánh sáng nguy hiểm, mở miệng uy hiếp.
-" Thái phó đại nhân, ngài nói vậy là có ý gì, ngài hẳn phải biết ngài nếu là ăn nói mà không suy nghĩ cẩn thận thì sẽ phải chịu trách nghiệm cho lời nói của bản thân đi.?"
~~ Hết chương~~~