*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hướng San ngồi sau xe, cằm vùi trong cổ áo, gò má áp chặt vào lưng Tần Liệt ở phía trước, xe ngừng lại, cánh tay vẫn giữ chặt thắt lưng anh như cũ, không chịu buông ra.
Xung quanh là một màu tối đen như mực, ngoài đèn xe, hầu như không còn nguồn ánh sáng nào khác.
Từ Đồ nheo mắt lại, cố gắng quan sát người ngồi phía sau, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặt nhỏ dài, dưới mông là chiếc váy màu đỏ.
Cô không phản ứng gì, thu hồi ánh mắt: “Đi thế nào?”
Tần Liệt chống một chân xuống đất, vẫn để xe nổ máy, tay lái khẽ nghiêng qua, nguồn sáng yếu ớt rọi lên khuôn mặt Từ Đồ.
Hướng San mơ mơ hồ hồ nhìn gương mặt đó, có chút sửng sốt trố mắt ra: “Là cô?”
Lúc này, Từ Đồ mới hướng ánh mắt tới cô ta: “Ồ… là chị sao!” Cô ra vẻ ngạc nhiên cười nói: “Tôi nói, ngồi đây đợi cả đêm, thì ra là một chị gái xinh đẹp, cũng đáng mà.”
Không nói tới cái âm dương quái khí trong lời nói của cô, chỉ riêng tiếng hô lớn đầy châm chọc đó cũng đã đủ chói tai, Hướng San gai mắt nhăn mặt nhíu mày, không nói gì nữa.
“Hai người biết nhau sao?” A Phu gãi gãi ót.
“Trên đường có gặp qua một lần.” Hướng San trả lời lấy lệ, rốt cuộc gò má cũng rời khỏi lưng Tần Liệt, ngẩng đầu lên hỏi: “Bây giờ chúng ta về luôn sao?”
Hiển nhiên là người quen cũ, âm điệu nhỏ nhẹ dịu dàng hơn không ít.
Tần Liệt ưỡn thẳng lưng ra phía trước, động tác rất nhỏ này vẫn khiến cho Hướng San cứng đờ một hồi, rốt cuộc giữa hai người cũng đã có khoảng cách, cô ta buông tay ra đổi thành nắm áo của anh.
Anh nói với A Phu: “Cậu chở cô ấy, tôi đi trước mở đường, cậu theo sau.”
A Phu lên tiếng đáp lại, nhấc chân bước lên xe, đầu ngoảnh tít ra sau: “Mau lên đây.”
Từ Đồ ngốc người nhìn một xe đầy rau cải và khoai tây, liền hỏi Tần Liệt: “Anh bảo tôi ngồi ở đâu?”
“Tìm một chỗ.” Tần Liệt lướt mắt nhìn Từ Đồ, đồng thời vặn tay ga, trong tiếng động cơ nổ ù ù, chậm rãi lướt qua trước mặt cô.
Đèn hậu nhanh chóng lóe sáng lên, Từ Đồ ấm ức nhảy lên thùng xe, đặt mông ngồi trên sọt khoai tây, thân thể cứng đờ, xương cùng bị cấn đến phát đau. Cô nàng nhấp nhỏm chỉ ngồi tựa nửa người, nghiếng răng nhếch miệng khẽ rủa một câu, lụm mấy củ khoai tây vướng víu làm đau mông mình ném ra khỏi xe cho hả giận.
Xe lăn bánh với tốc độ rất nhanh, mang theo tầng tầng gió lạnh, chẳng mấy chốc đã chạy ra khỏi huyện Phàn Vũ.
Đi được nửa đường, A Phu cởi áo khoác ngoài đưa cho Từ Đồ, lần này cô nàng không từ chối, duỗi tay khoác lên người, vạt trước để mở, ngả người ra sau nằm lên đám rau cải, cuối cùng cũng tìm được một tư thế tương đối thoải mái.
Lúc cô bất chợt ngước mắt lên, trong bóng đêm sâu thẳm là ánh sáng lấp lánh của những vì tinh tú như một biển kim cương vô tận rót đầy vào bầu trời, đẹp như trong những giấc mơ không có thật, Từ Đồ ‘ô’ một tiếng ngắn ngủn, nghệt mặt ra đầy kinh ngạc, không nói nên lời.
Nền trời đen một màu mực tinh khiết, trải dài mênh mang bất tận, lướt hết tầm mắt cũng chẳng thể tìm thấy điểm dừng, những ngôi sao dày đặc như không còn khe hở, phát ra những tia sáng rực rỡ. Đôi mắt Đồ Đồ rạng ngời hơn cả những ánh sao, hàng mi dài rậm cong vút đổ bóng như cánh quạt xuống làn da trắng ngần, nổi bật lên chiếc mũi cao thanh tú.
Giữa cái mênh mông đó, họ đang đi trên đường, nhưng chẳng khác nào những hạt bụi nhỏ bé.
Đồ Đồ hít một hơi thật sâu, hơi thở lành lạnh của núi đồi xông vào khoang mũi, tạm thời quẳng hết ra khỏi đầu tất cả những chuyện không vui.
“Đẹp quá.” Cô khẽ thì thầm.
Nửa lộ trình đầu tiên, đường xá khá êm ái, Từ Đồ lọt thỏm trong chiếc áo khoác, nghẹo đầu sang một bên, cơ hồ mơ màng lim dim ngủ. Chẳng bao lâu sau, thùng xe lắc lư chao đảo nghiêng trái nghiêng phải, trán của cô đập mạnh vào thành xe, đột nhiên bị đau như trời giáng, khiến Từ Đồ lập tức tỉnh táo, còn chưa kịp phản ứng, cơ thể như mất trọng lượng bị ném cao lên, rồi rớt bịch xuống.
A Phu nghiêng đầu, áy náy nói: “Đường phía trước không dễ đi, cô ngồi cho chắc.”
Từ Đồ xoa xoa cái mông cấn khoai tây: “Còn bao lâu nữa?”
“Khoảng hai mươi phút nữa… Ngồi chắc vào.”
Thân xe lại bần bật run lên, thấy kiểu này không có cách nào ngủ được nữa, Từ Đồ ngồi thẳng người dậy, nương theo ánh trăng quan sát xung quanh, cô đã nhận ra sự khác biệt ở đoạn đường này. Vốn là đường núi bằng phẳng quanh co uốn lượn, lúc này lồi lõm đủ loại ổ gà, đá sỏi và cỏ dại phủ đầy, hai bên là vách đá dựng đứng như chọc thẳng lên trời, tầm nhìn bỗng chốc trở nên thu hẹp lại.
“Đây là đâu vậy?” Cô vỗ vỗ lưng A Phu.
A Phu nói: “Niễn Đạo Câu.”
“Nhất định phải đi qua chỗ này sao? Không thể đi đường lớn được à?”
“Đi Lạc Bình chỉ có một con đường duy nhất này.” A Phu nghiêng đầu nói: “Bây giờ có thể xem như dễ đi, không thể nào đo được với những ngày trời mưa, bùn đất lầy lội không có chỗ đặt chân, bánh xe lún vào không gỡ ra được. Nếu gặp phải mưa lớn, sau vài ngày đêm, núi sạt đá lở đất đá trôi từ trên xuống, những tình huống bất ngờ khủng khiếp nhất đều có thể xảy ra.
“Vậy sao không có ai sửa đường?” Khoai tây phía dưới mông lại xóc nảy không yên, cô mò ra một củ, bên ngoài đã mọc một cái mầm trắng rất dài, bị nhiễm độc không thể ăn được nữa. Từ Đồ cũng hệt như vừa nãy, thuận tay ném xuống đường.
Còn chưa kịp nghe thấy A Phu trả lời, bên cạnh đột nhiên có người quát lên: “Cô ném cái gì vậy?”
Vốn dĩ Từ Đồ ngồi xoay lưng về phía A Phu, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy phần đường đã qua. Nãy giờ Tần Liệt luôn đi trước, không biết từ khi nào đã rớt lại phía sau, bám sát theo bên cạnh thùng xe, ánh đèn pha rọi sáng con đường phía trước, cả khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, giọng nói trầm thấp.
“A Phu, dừng xe lại.”
A Phu ngơ ngác trong giây lát, quay đầu qua nhìn, thuận theo ý anh từ từ giảm tốc độ xuống ngừng lại, tắt máy xe.
Tiếng động cơ vừa tắt xuống, bốn bề tĩnh mịch không một âm thanh, trên đường núi tối đen như mực, chỉ có ánh đèn xe lặng lẽ vẽ nên những hướng ánh sáng khác nhau.
Tần Liệt bước tới, từ trên cao nhìn xuống cô: “Vừa rồi cô ném gì?” Suốt cả đêm, cuối cùng anh cũng đã bộc lộ cảm xúc, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén bắn thẳng về phía cô áp sát lại gần, dưới ánh đèn tranh sáng tranh tối, nét mặt anh âm trầm đến đáng sợ.
Hồi lâu sau, Từ Đồ mím mím môi: “Khoai tây.”
“Đi xuống nhặt về.” Tần Liệt lạnh giọng ra lệnh.
Từ Đồ nói: “Khoai tây mọc mầm rồi, không thể ăn được.”
“Tôi bảo cô đi nhặt về.” Thanh âm của anh tăng lên mấy nấc, tuyệt đối không cho phép nhiều lời. Sự trầm tĩnh uy nghiêm này tạo nên một áp lực vô hình, có lẽ suốt cả đoạn đường anh luôn trầm mặc ít nói khiến cho não bộ của cô tiếp nhận sai thông tin, dáng vẻ hiện tại này của anh, khiến cho tim cô không khỏi thình thịch run lịch bịch.
Căng thẳng giằng co, cầm cự một hồi, Từ Đồ cắn môi dũng mãnh ngẩng đầu lên nghênh chiến ánh mắt của anh, nhưng ánh mắt kia quá hung dữ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, chưa tới hai giây, cô nàng Từ Đồ loạng choạng thu binh đảo ánh mắt về, rống trả: “Nhặt thì nhặt, anh hét cái gì.”
Cô nhảy xuống xe, hung hăng sức thỏ đẩy anh một cái: “Đồ nhà quê.” Không đợi anh phản ứng, bước nhanh về phía con đường vừa đi qua.
Xe đã chạy được một đoạn, ánh sáng yếu ớt, khoai tây chẳng khác gì hòn đá, không biết đã lăn tới chỗ nào, căn bản không cách gì tìm được.
A Phu nhìn nhìn một hồi, hướng về phía Tần Liệt mỉm cười: “Cô bé con mà, anh chấp nhặt cô ấy làm gì, cũng không nên lãng phí thời gian trên đường, hay là em quay lại kêu cô ấy về.”
Ánh mắt Tần Liệt chăm chú nhìn bóng lưng cô, không lên tiếng.
A Phu biết anh đồng ý, liền phóng nhanh mấy bước đuổi theo Từ Đồ: “Cô đừng bướng bỉnh nữa, lần sau đừng ném như vậy. Về nào.”
“Không phải đi đào khoai tây sao, về cái gì?” Cô đưa chân đá bay mấy viên sỏi nhỏ, không nhanh không chậm đi thẳng tới phía trước quyết không lui binh.
A Phu duỗi cánh tay ngăn cô: “Đừng tùy hứng nữa mà, về nhanh thôi, tôi nói cho cô biết, ngọn núi này đêm xuống có rất nhiều chó sói, chuyên tha mấy cô bé con.”
Tư Đồ ‘phốc’ một tiếng cười ra mặt: “Ngài làm như tôi là con nít ba tuổi vậy!” Cô nàng dựng ngón trỏ trước mặt A Phu, rồi bẻ cong lại xoay tròn cổ tay: “Tôi mười chín.”
(Từ Đồ làm theo ngôn ngữ ký hiệu dành cho người câm điếc: số 19: dựng thẳng ngón trỏ tay phải, rồi xoay cổ tay cho lòng bàn tay hướng sang trái đồng thời co ngón trỏ lại.)
A Phu bối rối đỏ bừng mặt, chỉ biết nói: “Mười chín cũng là trẻ con.”
Từ Đồ nhìn hắn, ghét bỏ ‘hứ’ một tiếng.
Hắn nói: “Cô đến từ thành phố nên không hiểu, một phân ở đây chúng tôi còn chia ra làm hai hoa. Cũng đừng trách Liệt ca tức giận, trong núi không thể nào so được với thành phố lớn nơi cô ở, ở đây khoai tây cũng là thứ quý giá.” A Phu liếc nhìn cô một cái: “Cô có thể làm bánh nhân đậu, còn làm được lương khô.”
(*1 phân = 1/100 tệ: đơn vị tiền tệ nhỏ nhất)
Từ Đồ lẩm bẩm: “Khoai tây mọc mầm không thể nào ăn được.”
“Khoét bỏ đi phần đó rồi thì cũng như nhau.” Hắn xoay đầu nhìn theo hướng đèn xe: “Đường không tốt, Liệt ca quay lại bám theo phía sau, sợ đồ bị xóc nảy rơi xuống, cô trái lại, còn cố ý ném đi.”
Từ Đồ bị nghẹn, không hé môi.
Đứng được mấy giây, cô nàng vặn vẹo lẽo đẽo đi theo A Phu trở lại. Tần Liệt ngồi trên xe Minsk hút thuốc, không nhìn bọn họ, Hướng San ôm vai đứng một bên, mặt mũi tối sầm nhìn Từ Đồ.
Mấy người đều yên lặng đứng đó đợi Tần Liệt lên tiếng.
Từ Đồ biếng nhác liếc mắt sang chỗ khác, ánh đèn khuếch tán trước đầu xe, soi tỏ những hạt bụi bé nhỏ lượn lờ trôi nổi trong không gian, có lẽ chỉ chờ khi gió lặng không giữ nổi thân mình sẽ rơi xuống đất, hòa vào vô tận; mang đến cho người ta cảm giác thinh lặng đầy cô độc. Cô nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ, giờ này ở Hồng Dương còn đang hoang ca náo nhiệt, vậy mà nơi này chỉ có hoang vu tịch lặng, không còn chút sự sống nào.
Đợi một hồi cuối cùng Tần Liệt cũng hút xong điếu thuốc, anh khởi động xe: “Đi thôi.”
Mọi người mới ngồi lên xe, chuẩn bị tiếp tục hành trình.
Tần Liệt nghiêng đầu: “Ném hết bao nhiêu?”
Từ Đồ ngắc ngứ một hồi, gặm gặm ngón tay: “Mấy củ.”
“Mấy củ là mấy củ?”
Cô nàng ngẫm nghĩ một lúc: “Sáu bảy củ.”
“…” Hồi lâu sau, rốt cuộc Tần Liệt cũng đã điều chỉnh lại được hơi thở, dùng một tông ngang đơ không chút cảm xúc: “Hai người đổi chỗ cho nhau.” Anh đưa tay chỉ về phía Từ Đồ: “Cô ngồi sau tôi.”
Hướng San không vui, ngồi ngúng nguẩy cọ tới cọ lui không chịu leo xuống, cắn môi nhìn bóng lưng trước mặt, nhìn nhìn một hồi hết cách đành phải lọ mọ bước xuống.
Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, trong mắt Hướng San tràn đầy vẻ khinh miệt chán ghét.
Sao Từ Đồ lại không nhìn ra, cô nàng nhoẻn miệng cười toe nói: “Xin lỗi nha, chị gái xinh đẹp, khiến chị phải chịu khổ thay tôi rồi.”
Hướng San nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh nhạt: “Lần sau đừng như vậy là được.”
Từ Đồ không để ý cô ta nói gì, cuối cùng cũng leo lên xe ngồi yên vào chỗ của mình, nhìn đông nhìn tây một hồi mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người không phải gần bình thường mà, trong lòng có tiếng ụm… bò… ò ò, tầm nhìn không còn thấy được gì khác, trái phải trên dưới đều là tấm lưng dày rộng cao ngất thẳng tắp của anh. Hai người ngồi trên một đường ngang, cô chỉ cao tới đầu vai anh.
Từ Đồ hừ lạnh, lầm bầm ‘y hệt bò tót’.
Cô nàng không muốn chạm vào người phía trước, khom người cong cong như cánh cung, hai tay tiêu sái nhét vào trong túi áo khoác. Tần Liệt không báo trước tiếng nào, vặn tay ga, bánh xe giật nảy lên, trán Từ Đồ đập thẳng vào lưng anh.
Đầu óc choáng váng, không đợi cô kịp phản ứng, chiếc xe đã nhanh chóng lao về phía trước, Từ Đồ hoảng hồn, cơ thể theo quán tính ngã ra sau, suýt chút nữa đã bị văng xuống đất, theo bản năng vô thức cô duỗi tay túm chặt áo Tần Liệt.
Từ Đồ rống lớn: “Khốn kiếp, anh cố ý hả.”
Gió lạnh gào thét rít lên từng hồi, âm thanh của cô hồn nhiên tan vào gió, Tần Liệt thờ ơ, căn bản không có chút phản ứng.
Chỗ áo của anh bị Từ Đồ dày xéo trong tay nhăn nhúm biến dạng, cô nàng nghiến răng rít lên: “Tía anh, chờ biết tay tôi.”
Đường sá quanh co xóc nảy, lục phũ ngũ tạng của cô cơ hồ đã đảo lộn đầu xuống chân chân lên đầu, cả ngày chưa ăn cơm, dạ dày trống rỗng, những ngụm nước chua không nhịn được cứ trào lên cổ họng. Đầu váng mắt hoa, đói rét khổ cực, Từ Đồ cảm thấy hai mươi phút còn lại này dường như đã mọc cánh dài hơn bình thường rất nhiều, chụp chụp hoài không tới.
Mãi đến khi xung quanh xuất hiện vài ngôi nhà thưa thớt nằm rải rác cách nhau xa xa, tốc độ xe hoãn chậm lại, cô mới biết đã vào tới Lạc Bình.
Thôn trang im ắng, đến nửa bóng người cũng không thấy, nơi này không có trò vui tiêu khiển gì, mặt trời mọc thì thức dậy đi làm, mặt trời lặn thì về nhà đi ngủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi khá quy luật. Từ Đồ ngồi sau xe quét hai mắt nhìn một vòng xung quanh, cảnh vật và bóng đêm đã hòa thành một thể, không nhìn ra được gì.
Mấy phút tiếp theo, sau khi băng qua một cánh đồng trống trải bạt ngàn, rẽ mấy khúc cua, hai chiếc xe mới lần lượt dừng lại. Từ Đồ nhảy xuống, trước mặt là một khoảng sân rất rộng, có ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe hở cánh cửa sắt đã cũ lọt ra ngoài.
A Phu tiến lên gõ cửa, gọi to: “Triệu Việt, Tiểu Ba, có còn ai thức không.”
Bên trong có người đáp lại, theo sau là tiếng những bước chân lẫn vào nhau.
Cổng sắt kẽo kẹt mở ra, nhưng ló ra đầu tiên lại là một cái đầu nhỏ.
Cô bé con vui mừng hớn hở chạy nhanh đến ôm lấy đùi Tần Liệt: “Ba!”
Anh xoa đầu cô bé, chậm rãi hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Chờ ba mà!”
Tần Liệt hiếm khi nở nụ cười. Chợt có người kêu: “Duyệt Duyệt.”
Cô bé ngẩng đầu lên, lướt qua cánh tay anh nhìn ra phía sau, ánh mắt thoắt cái sáng lấp lánh: “Mẹ!”
Từ Đồ đứng phía sau mọi người nhíu nhíu mày, nhìn thấy một màn này không khỏi liếc liếc Tần Liệt, lại nhìn nhìn Hướng San. Chưa đứng được mấy giây, bọn họ đã đẩy xe vào sân, Từ Đồ không đi theo, tính đi tới gốc cây lớn đằng kia hút điếu thuốc rồi mới vào.
Cách cổng chừng mười mét có một gốc cổ thụ rất to ba người ôm không xuể, những rể nhánh cắm chặt xuống mặt đất; tán lá xum xuê phủ xòe cả một vùng rộng lớn; nhìn xa trông như một lực sĩ dang cánh tay khổng lồ nâng đỡ bầu trời. Từ Đồ cong chân ngồi lên rễ cây, kẹp điếu thuốc trên tay, quan sát cảnh vật ở nơi xa lạ này, dường như có thần giao cách cảm, bỗng nhiên cảm thấy có luồng nguy hiểm đang tiến lại gần, một bàn tay thô to từ phía sau bất ngờ bịt miệng cô lại.
(Xe cô nàng Từ Đồ ngồi ngóng sao trời giống vầy nè.)
P/s: Edit chương này: rút ra được một điều, đã là thỏ thì cứ ăn cà rốt, khiêu chiến với khoai tây làm gì.