Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 30



Mấy phút trước đó.

Có người gõ hai cái lên cửa phòng, Tần Liệt nghiêng đầu, nhìn thấy Hướng San đã đi vào hành lang, anh thoáng kinh ngạc: “Tìm tôi có việc gì?”

Hướng San: “Có mấy câu muốn nói.”

Trong phòng không bật đèn, tối đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ ngoài sân xuyên qua cửa sổ rọi vào, tầm nhìn mơ hồ không rõ.

Tần Liệt dập điếu thuốc trên tay, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, đi ra cửa bật đèn.

Nháy mắt, căn phòng sáng bừng lên.

Hướng San khó chịu nheo mắt lại, nhẹ nhàng tựa người lên cánh cửa.

Tần Liệt chặn ngang trước mặt, hoàn toàn không có ý định nhường đường mời cô ta vào trong ngồi.

Hai người đứng kế bên cửa nói chuyện.

Hướng San: “Hôm nay là sinh nhật của Duyệt Duyệt, anh nhớ chứ.”

“Biết.”

“Em sẽ không đợi đến tháng chín mới rời khỏi đây, ngày kia Đậu tiên sinh phòng bên cạnh rời đi, em tính phiền hắn đưa dùm một đoạn, sớm trở về thành phố.” Cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt rơi trên gương mặt anh một lúc: “Lần này rời đi, có lẽ thật sự không bao giờ quay trở lại nữa, tuy Tần Tử Duyệt không phải là con do em và anh sinh ra, nhưng từ nhỏ vẫn luôn gần gũi bên cạnh, cũng không khác gì ruột thịt.” Cô ta dừng lại: “Hôm nay, em đi Phàn Vũ mua bánh sinh nhật, nhà bếp bên kia, Tiểu Ba cũng đã chuẩn bị thức ăn tươm tất, con bé tròn chín tuổi, em muốn cho con bé trải qua một ngày sinh nhật thật vui vẻ hạnh phúc.”

Tần Liệt đút tay vào túi quần, đánh giá vài giây: “Cô hao tâm tổn trí rồi.”

Hướng San khẽ mỉm cười, thản nhiên nhìn anh, trái lại không còn vẻ mặt yêu thương sâu đậm, dè dặt lấy lòng lúc nào cũng tràn lan ra ngoài như lúc mới tới nữa.

“Ý em là…” Cô ta nói: “Mặc dù em và anh không thể tiếp tục, nhưng ít nhất hãy để cho con bé cảm thấy sum vầy hạnh phúc.”

Tần Liệt nghe thấy vậy, ngước mắt liếc nhìn cô ta một cái.

Hướng San nói tiếp: “Kỳ thật cũng không cần anh làm gì, chỉ vui vẻ ăn bữa cơm là được rồi.”

Tần Liệt nói: “Không phải ngày nào cũng thế sao.”

“Cũng đúng.” Hướng San im lặng đứng đó vài giây, cô ta tách khỏi cánh cửa sau lưng, thả cánh tay xuống: “Ra ngoài ăn cơm thôi.”

Nói xong cô ta xoay người đi trước dẫn đường.

Tần Liệt đứng yên tại chỗ trong chốc lát, tắt đèn, rồi bước theo ra.

Lúc gạt rèm cửa qua, anh ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với một đôi mắt.

Từ Đồ vừa vặn đứng ở lối vào sân, theo sau là Đậu Dĩ, đang lần lượt đưa mắt nhìn qua phía bên này.

Tần Liệt nhanh chóng dõi mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt Hướng San, dừng lại chốc lát, thần sắc như cũ thả tấm rèm xuống.

Từ Đồ nắm chặt bảng vẽ trên tay, bất động nhìn chằm chằm hai người kia.

Hướng San cười cười: “Về đúng lúc rồi, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Cánh tay cô ta như có như không chạm vào người bên cạnh, kề sát một hai giây, rồi xoay người lại: “Hôm nay là sinh nhật Duyệt Duyệt, có làm thêm mấy món ăn, rất thịnh soạn.” Nói xong đi về phía bên kia bàn ăn.

Chẳng ai nghe thấy cô ta nói gì, hai người đứng cách nhau một khoảng, im lặng nhìn vào mắt đối phương giây lát.

Tần Liệt cọ cọ sống mũi, đầu ngón chân chuyển hướng định đi về phía Từ Đồ, nhưng chưa được hai bước đã lập tức khựng lại… Từ Đồ căn bản không để ý tới anh, cô quay đầu đặt bảng vẽ xuống bên cạnh bàn rồi đi vào nhà bếp rửa tay.

Sắc mặt Tần Liệt khó coi mấy phần, nhìn chằm chằm bóng lưng cô và cái đuôi lẽo đẽo bám sát phía sau một lúc rồi lại dời ánh mắt dõi nhìn những rặng núi trùng điệp ở phía xa xa, xương quai hàm siết chặt, khoang mũi không khỏi thở hắt ra một tiếng ngắn ngủi, âm thanh đè nén ngột ngạt.

Lại mấy phút trôi qua, những người khác cũng nhộn nhịp đi ra, Tiểu Ba tháo tạp dề xuống: “Còn một bát canh trứng, để tôi đi múc.”

Tần Xán đi theo vào giúp đỡ.

Hướng San kéo Tần Tử Duyệt ngồi xuống bên cạnh mình, cô bé có phần ngây ngốc nhìn bánh kem trên bàn, rồi lại nhìn Hướng San, thân thể thoáng cứng đờ.

Hướng San véo mũi cô bé: “Duyệt Duyệt của chúng ta vui đến phát ngốc rồi!”

Tần Tử Duyệt hé mở khóe miệng, nhìn cô ta cười cười, nhưng ngồi rất nghiêm chỉnh ngay ngắn, không gần gũi dính người như thường ngày.

Hướng San liếc mắt một cái, sau đó đột nhiên mỉm cười lấy vương miện giấy đội lên đầu cô bé: “Mau kêu ba tới đây, ngồi bên cạnh con đi.”

Tần Tử Duyệt mím mím môi, ánh mắt dần tối lại buồn bã.

Hướng San cười: “Nhanh gọi đi!”

Cô bé gẩy gẩy vương miện giấy trên đầu, nhưng vẫn đứng dậy, nắm tay Tần Liệt kéo lại ngồi bên cạnh mình.

Trẻ con miền núi rất ít khi có cơ hội được ăn bánh kem, cửa tiệm bánh ngọt ở ngoài Phàn Vũ kia cũng không chuyên, chủ yếu bán bánh mì và bánh bích quy, bánh sinh nhật làm ra cũng chẳng có mấy người mua.

Hướng San ngồi mấy tiếng đồng hồ, đợi người ta làm ngay lúc đó, nhưng kiểu dáng và hương vị chắc chắn không thể nào so sánh được với Hồng Dương.

Mặc dù vậy, mấy cô bé vẫn liếm môi không ngừng, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm lớp bơ kem béo ngậy rối bong trên mặt bánh.

Sắc trời ngày càng chìm xuống, mỏm núi ở phía xa xa hòa mình vào trời đêm, ánh trăng lờ mờ ảm đạm, chỉ có những ngọn nến tỏa ra một chùm sáng nhẹ chập chờn lay động trong gió. Mọi người ngồi vây thành một vòng quanh bàn ăn, Tần Liệt và Hướng San ngồi hai bên cô bé nhỏ được chúc mừng sinh nhật, Từ Đồ và Đậu Dĩ ngồi ở phía đối diện. Những người khác không biết nội tình, cười nói rộn ràng, không khí cực kỳ vui vẻ náo nhiệt.

Tần Xán đã hiểu quá rõ bộ mặt thật của cô ta, gõ gõ đũa lên miệng bát: “Bắt đầu ăn cơm thôi!”

“Đợi một chút.” Hướng San cười đến nhã nhặn dịu dàng: “Để Duyệt Duyệt ước nguyện trước đã.

Tần Xán nhíu mày, nhất thời không biết trong hồ lô của cô ta chứa thứ gì, lại muốn làm ra trò gì nữa.

Hướng San ghé tai nói nhỏ mấy câu, Tần Tử Duyệt nghe lời nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.

Trong sân nhất thời yên lặng, xuyên qua những ánh nến lấp lánh, Từ Đồ nhìn về phía người đàn ông đối diện, ánh mắt vừa vặn chạm vào nhau, một tay anh đặt trên mép bàn, cả người tựa hết vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng, tâm trí có phần xao lãng không tập trung.

Từ Đồ thu hồi ánh mắt, ngón tay cạy cạy cái lỗ nhỏ trên mặt bàn.

Sau khi thổi nến xong, bánh kem được cắt ra, mỗi cô bé đều được chia một phần thật to, trẻ con rất dễ thỏa mãn, nhất là những món đồ ngọt thường có sức hấp dẫn rất lớn, chỉ một miếng bánh như vậy thôi đã có thể khiến cho bọn chúng tươi cười rạng rỡ.

Hướng San hỏi: “Ngon không?”

Tần Tử Duyệt liếm liếm đầu đũa: “Dạ ngon.”

“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Hướng San gắp thức ăn cho con bé, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đối diện, dịu dàng nói: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ chín của con, chín tuổi chỉ có thể trải qua một lần mà thôi; tiếp theo sẽ là mười tuổi, mười một tuổi, sau này nhớ lại con sẽ thấy đây là một ngày rất đáng nhớ; chi bằng nhờ chị Từ Đồ dùng điện thoại giúp chúng ta chụp một bức ảnh chân dung gia đình, con thấy có được không?”

Từ Đồ nheo mắt liếc qua phía đối diện.

Lúc này, Tần Tử Duyệt mới lộ ra chút nét cười trên khuôn mặt: “Được ạ!” Rồi quay đầu hỏi: “Chị Từ Đồ, được không?”

Từ Đồ nhất thời không trả lời, trái lại dời mắt nhìn Tần Liệt.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, chỉ có tâm tư của hai người đang lơ đễnh trôi tận đâu đâu.

Tần Tử Duyệt mím môi, nhỏ giọng năn nỉ: “Chị Từ Đồ, em chưa bao giờ chụp ảnh gia đình… Chụp một lần thôi, được không chị?”

Ánh mắt Từ Đồ chợt lóe lên, sao cô không hiểu những gì con bé muốn nói chứ.

Đậu Dĩ ngồi bên cạnh, gác cẳng chân lên đầu gối, quan sát chốc lát, thầm thở dài một hơi, móc điện thoại từ trong túi ra: “Tôi chụp cho.”

“Để em.” Từ Đồ nói.

Bàn tay Tần Liệt đang để trên bàn khẽ co lại siết thành nắm đấm, ánh mắt nhìn cô lập tức dâng lên tia sắc bén lạnh lùng.

Từ Đồ phớt lờ, vờ như không nhìn thấy, cầm điện thoại, cười cười khiêu khích: “Lại gần thêm chút nữa.”

Hướng San nhếch mày, dứt khoát đứng dậy đi tới sau lưng Tần Liệt, khụy đầu gối khom người xuống, duỗi cánh tay ra nhẹ nhàng khoác hờ lên vai anh.

Tần Tử Duyệt dựa vào đùi anh, Hướng San hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười mê hoặc.

Cổ tay Từ Đồ khẽ chếch nhẹ sang hướng khác, nhấn chụp.

Ảnh thành hình, ánh mắt cô lướt qua điện thoại nhìn về phía đối diện, cô bé con lộ ra nụ cười trước giờ chưa từng có, trong đôi mắt đó phát ra những tia sáng lấp lánh như pha lê trong suốt, chớp chớp mấy cái, nét rạng ngời bỗng chốc biến mất chẳng còn dấu vết, cô bé hít hít mũi rồi nhìn Từ Đồ nhoẻn miệng cười.

Chóp mũi Từ Đồ không khỏi chua xót: “Đợi chút.” Cô nói: “Chụp lại tấm khác đi, tấm vừa rồi bị mờ.”

Chụp xong, ngồi xuống ăn cơm.

Tần Liệt chỉ động đũa mấy cái, nghiêng người, cúi đầu quấn thuốc lá.

Hướng San gấp thức ăn cho Tần Tử Duyệt, rủ mắt cười nói: “Năm con sinh nhật bốn tuổi đó, lần đầu tiên chúng ta dẫn con đi sân chơi, con còn nhớ không?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Tử Duyệt đang nhai thức ăn: “Con không nhớ.”

“Khi đó con bé xíu, chẳng lớn chút nào, mặc chiếc váy màu hồng, thắt bím tóc sừng dê, đáng yêu vô cùng. Con ầm ĩ đòi ăn một phần kem ly cỡ lớn nhất, rốt cuộc chỉ ăn có mấy muỗng, còn lại mẹ ăn, nhưng suất kem lớn quá, mẹ cũng không ăn hết, cuối cùng đều bị ba con tiêu diệt.”

Chia nhau một ly kem.

Ha, Từ Đồ cười mỉa, ngón tay nạy mạnh cái lỗ nhỏ trên mặt bàn muốn bong cả lớp da.

Hướng San nói tiếp: “Có một năm, mùa đông, con bị bệnh, nửa đêm chúng ta gọi xe đưa con đến bệnh viện nhi đồng truyền thuốc. Sau khi truyền nước xong, khắp lối đi đến cả ngoài hành lang đâu đâu cũng chật nít người, không có giường ngủ, chúng ta đành phải tìm chỗ trống ngồi xuống. Nửa đêm về sáng, hai mẹ con mình đều ngủ thiếp đi, con gối đùi trái của ba, mẹ gối bên phải…”

Tần Tử Duyệt có chút ấn tượng: “Sau đó thế nào ạ?”

Hướng San gắp thức ăn đưa lên miệng, cười nói: “Sáng hôm sau, con hạ sốt, nhưng ba lại đi cà nhắc.”

Những người không biết nội tình cười ầm lên, anh qua tôi lại đôi ba câu, không khí không thể hài hòa hơn.

Đồng cam cộng khổ, nương tựa lẫn nhau.

Từ Đồ cuộn đầu lưỡi quanh khuyên đá, ngón tay dùng sức cạy mạnh mấy cái, rốt cuộc khẩy ra luôn một ít vụn gỗ.

Tần Tử Duyệt hỏi: “Còn gì nữa không ạ?”

Đêm nay thật lạ, cô bé cố gắng nhớ lại chút kỷ niệm ấm áp trong quá khứ, tựa hồ nhớ tất cả, nhưng sao hoàn toàn không cảm nhận được niềm vui, hạnh phúc.

Hướng San ngẫm nghĩ: “Năm con năm tuổi, năm đó leo Vạn Lý Trường Thành, con vừa bò lên được mấy nấc đã thở hổn hển, cơ hồ là ba con bồng con đi lên. Hôm đó, về nhà rất trễ, lúc gần tới cửa, mẹ cũng đi hết nổi, phải để ba con cõng.”

Tần Tử Duyệt mỉm cười: “Ba con rất mạnh.”

Hướng San nói: “Đúng vậy…”

Đậu Dĩ rướn thẳng vai chống khuỷu tay lên bàn, thu hồi ánh mắt đang nhìn người phụ nữ ngồi ở phía đối diện kia lại, gắp một miếng thịt đặt vào bát Từ Đồ, nhỏ giọng: “Ngón tay có đau không?” 

Động tác của Từ Đồ thoáng ngừng lại, rồi tiếp tục men theo khe hở cạy tiếp.

Tần Tử Duyệt nói: “Chuyện này con nhớ, còn có…”

“Tần Tử Duyệt.” Rốt cuộc người đàn ông bên cạnh cũng lên tiếng, lạnh giọng cắt ngang: “Đừng hỏi nữa, ăn cơm ngoan nào.”

Hướng San khựng lại vài giây: “Không sao đâu, Duyệt Duyệt thấy hứng thú, để em kể cho con bé nghe.”

Tần Liệt vốn đang nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía đó, đột nhiên nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô ta, đồng tử lóe lên tia bén nhọn lạnh lùng, môi mím chặt không nói lời nào nhưng nháy mắt áp suất bỗng giảm xuống đến mức thấp nhất đè nén ngột ngạt không thể thở được.

Hướng San há miệng, muốn nói thêm gì đó, nhưng chung quy vẫn còn đôi chút kiêng dè, thức thời ngậm miệng lại.

Cô ta nhếch mắt, nhàn nhạt ném cái nhìn về phía đối diện, suy cho cùng tuổi trẻ non nớt bốc đồng, không chịu nổi khiêu khích, chỉ mới nghe có vài ba câu hời hợt của mình đã bị kích động mặt ủ mày chau.

Hướng San vui vẻ nhướng mày, cúi đầu gắp một miếng thức ăn.

Trên bàn ăn yên lặng giây lát, có người lên tiếng nói mấy câu bâng quơ, bầu không khí mới dịu lại.

Đậu Dĩ đặt đũa xuống: “No rồi, các vị dùng từ từ!”

Hắn đứng dậy, thong thả đi về phòng mình, được nửa đường quay đầu hỏi Từ Đồ: “Em ăn xong chưa? Tới phòng anh ngồi chơi một lát.”

Qua mấy giây, Từ Đồ rút ngón tay ra khỏi cái lỗ nhỏ trên bàn, đứng dậy, đi theo hắn vào phòng.

Chơi một lát này, chơi thật lâu không có đi ra.

Tầm chín giờ, người lớn và trẻ con đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng khoảng sân cũng yên tĩnh trở lại.

Đậu Dĩ ngáp dài, ngồi xếp bằng trên giường nhìn Từ Đồ, ở Lạc Bình mấy ngày, nơi này không có bất kỳ trò giải trí tiêu khiển gì, đồng hồ sinh học cũng thay đổi nhanh chóng.

“Chỉ kêu em ngồi chơi một lát, đâu có nói không cho em đi.” Mí mắt của hắn sụp xuống, xốc lại tinh thần: “Anh mệt, muốn đi ngủ.”

Từ Đồ lắc lư đảo tới đảo lui mấy vòng trong phòng, rồi đi tới bên cửa sổ, vén nhẹ mép rèm liếc nhìn ra ngoài.

“Đợi thêm lát nữa đã.” Cô đập con muỗi trên cánh tay, điêu khắc nó thành hình chữ thập ‘十’: “Nếu không thì bật nhạc cho anh nghe?”

“Bật đi.”

Từ Đồ lấy điện thoại di động ra, lướt nhẹ mấy cái, mở nhạc sàn DJ.

Đậu Dĩ nhíu mày: “Để anh tự mở, nghe mấy cái nhạc này đau cả não.” 

Từ Đồ tắt máy, lại đảo thêm mấy vòng.

Trong điện thoại của Đậu Dĩ toàn là những bản tình ca nhẹ nhàng sâu lắng, hơn nữa còn có tác dụng trợ ngủ, hắn chống tay lên cằm, vô thức nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, đầu gục mạnh rớt khỏi tay, mơ màng mở mắt ra: “Mấy giờ rồi?”

Từ Đồ nhìn đồng hồ đeo tay: “Chín giờ rưỡi.”

Đậu Dĩ không chống đỡ nổi nữa, đổi tư thế, nằm nghiêng người, chống tay lên đầu, lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

Lần này chưa ngủ được bao lâu, lại mơ mơ màng màng dụi mắt: “Mấy giờ?”

“Chín giờ năm mươi.”

“Trễ vậy rồi?” Hắn ngồi dậy: “Sao em không đi ngủ?”

“Còn sớm.”

Đậu Dĩ nói: “Sớm cái gì, em con gái con đứa, nửa đêm nửa hôm ở trong phòng anh, mọi người trong khoảnh sân này sẽ nghĩ gì hả?”

Từ Đồ liếc hắn, hừ một tiếng, lại đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

Đậu Dĩ lơ mơ nghiền ngẫm một hồi mới sáng tỏ, không khỏi ngồi thẳng dậy: “Em cố ý?”

Từ Đồ tựa người vào cửa sổ: “Lo ngủ của anh đi.”

“Hắn ở ngoài đó sao?”

Từ Đồ không thèm để ý tới hắn.

Đậu Dĩ nhướng mày cười hì hì, lại nằm xuống tư thế cũ, nghiêng người chống tay lên đầu, nhàn nhã nhìn cô: “Có mệt em không chứ.” Hắn vỗ vỗ bên cạnh: “Bằng không em ngồi xuống đây, làm ít chuyện cho cái tay tính nết lầm lì, nhàm chán kia chịu chút kích thích.”

Từ Đồ nhìn hắn: “Kích thích gì?”

Đậu Dĩ lại ngồi bật dậy, hất hất cằm: “Tắt đèn.”

Từ Đồ mím môi, hiểu ra ý đồ của hắn, các đốt ngón tay vô thức dán sát lên môi, lại liếc nhìn ra ngoài, với tay, gọn gàng dứt khoát tắt đi ánh sáng duy nhất trong phòng.

Tần Liệt ngồi một mình trong sân suốt cả buổi tối, chờ mãi vẫn không thấy cô đi ra.

Trong phòng thấp thoáng bóng người không ngừng đong đưa qua lại, âm nhạc vang lên ngắt quãng, lại đột nhiên im bặt không một tiếng động.

Khuỷu tay anh chống trên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt.

Đại Tráng phe phẩy đuôi đi tới, cọ cọ mông vào chân anh.

Tần Liệt trừng mắt liếc nó một cái, khẽ mắng: “Đồ chó mày.”

Đại Tráng nào hay biết tâm tình của ông chủ đang dậy sóng, cái đuôi càng phe phẩy dữ dội hơn phẩy ra luôn luồng gió nhè nhẹ. Nó không biết sống chết nhào đầu tới gần, ư ử rên mấy tiếng, cạp cạp ống quần anh.

Tần Liệt đá nhẹ một phát: “Cút.”

Đại Tráng cụp đuôi chuồn lẹ.

Tần Liệt nhíu chặt hai hàng lông mày, trên trán lộ ra mấy nếp nhăn lờ mờ, gương mặt anh đông cứng, cùng với ánh mắt rét lạnh phát ra tia nguy hiểm.

Trước mắt đen kịt, ngọn đèn trong căn phòng đối diện, không biết đã tắt từ khi nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv