Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 26



Đêm nay, Từ Đồ nằm mơ, trong mơ lúc là Hoàng Vi, lúc là khuôn mặt đẫm máu của mẹ nhìn cô mỉm cười, cảnh trong mơ lại thay đổi, có một người đàn ông rượt theo cô gào to giết giết…

Sau khi giật mình tỉnh dậy, đầu tóc túa đầy mồ hôi.

Từ Đồ lấy điện thoại ra xem, mới hơn mười giờ, ngủ còn chưa được nửa tiếng, cô đứng dậy đi nhà vệ sinh, vừa bước ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Tần Tử Duyệt.

Nhà bếp vẫn còn đang sáng đèn, cánh cửa chỉ khép hờ, có chút tia sáng lờ mờ yếu ớt xuyên ra ngoài.

Tần Tử Duyệt áp sát tai vào cửa, không biết đang lén la lén lút làm gì.

Từ Đồ khẽ khàng bước qua, túm lấy bím tóc nhỏ của cô bé: “Buổi tối ăn chưa no, tính trộm bánh bao hả?”

Tần Tử Duyệt chầm chậm xoay người lại, đôi mắt vốn sáng rỡ đó long lanh những giọt nước mắt, Từ Đồ sửng sốt, giọng nói ở bên trong cũng mơ hồ truyền ra.

“Trái tim của chị quả thật quá tàn nhẫn độc ác, đến tình cảm của trẻ con cũng lợi dụng! Bây giờ xem ra, thật may mắn khi anh trai tôi không hồi tâm chuyển ý.”

Từ Đồ mím chặt môi, là giọng nói của Tần Xán.

Ngay sau đó, bên trong lại có người tiếp lời: “Những lời này thật vô nghĩa, hơn nữa nói gì mà lợi dụng với không lợi dụng, con bé đó thiếu tình thương của mẹ, mà vừa vặn tôi có thể cho, như vậy tính ra, nó đã nhận được khá nhiều đấy chứ.”

Phòng bếp nhất thời rơi vào im lặng, Từ Đồ kề sát người sau lưng Tần Tử Duyệt, cúi đầu nhìn cô bé một cái.

Tần Xán hỏi: “Chị thật sự không có chút tình cảm nào với Duyệt Duyệt sao?”

Cách một lúc sau, Hướng San nói: “Cũng chẳng phải con ruột của tôi, đúng không.”

“Trước giờ chị đối xử tốt với con bé, tất cả chỉ vì muốn tiếp cận anh trai tôi sao?”

Hướng San cầm ly nước lên, thong dong lắc qua lắc lại, dừng mấy giây, bắt đầu chậm rãi mở miệng…

Cơ thể nhỏ bé phía trước không ngừng đổ ra sau, chẳng có bao nhiêu sức nặng, tựa hết lên người Từ Đồ, nơi chống đỡ và chỗ dựa duy nhất của con bé lúc này.

Lồng ngực Từ Đồ như tắc nghẹn, cô vội vàng bịt tai Tần Tử Duyệt lại không để cho cô bé nghe thấy câu trả lời, rồi dắt về phòng mình. Hai tay Từ Đồ che kín vành tai Tần Tử Duyệt, ngón tay cái chạm vào đôi gò má nhỏ gầy, ẩm ướt lạnh ngắt.

Đêm đó, Tần Tử Duyệt và Từ Đồ chen chúc nhau ngủ trên giường của Từ Đồ, sáng hôm sau lúc thức dậy, hai mắt cô bé sưng đỏ, mũi bị nghẹt, nhưng tinh thần không có gì khác lạ.   

Dù sao vẫn còn là trẻ con, ngủ một giấc, có lẽ sẽ quên hết những chuyện không vui.

Thế nên, cô bé không nhắc tới, Từ Đồ cũng không dám hỏi, chuyện này liền âm thầm trôi qua.

Mấy hôm sau, Từ Việt Hải đưa đám dụng cụ bảng vẽ bút màu tới, sớm tinh mơ Từ Đồ đã thức dậy, sửa soạn đi ra Phàn Vũ nhận đồ.

Tần Liệt bảo A Phu lái chiếc xe ba bánh lần trước đưa cô đi, động tác của hai người đều nhanh nhẹn nên lúc ra tới nơi vẫn còn sớm hơn thời gian đã hẹn.

Xe ba bánh không vào được bên trong Phàn Vũ, hai người cho xe đậu bên lề đường cái phía ngoài thị trấn. Nơi này đường xá nhỏ hẹp, tất cả xe cộ đi qua đều phải giảm tốc chạy chậm lại, nhưng bánh xe vẫn cuộn tung hoàng thổ đầy trời, nhìn đâu cũng thấy đất đỏ bazan, khói bụi tranh nhau sập vào mũi.

Từ Đồ bắt chéo chân ngồi trong thùng xe, nghiêng đầu nhìn con đường phía trước, chờ mãi mà chẳng thấy chiếc xe nào dừng lại. A Phu ngậm điếu thuốc ngồi trên tảng đá, hai người tán gẫu dăm ba câu, đợi trái đợi phải một hồi, kiên nhẫn của Từ Đồ sắp hết sạch, mới nhìn thấy ở đằng xa có một chiếc xe jeep rù rì bò tới.

Đôi mắt tinh anh của Từ Đồ nhìn thấy biển số xe, biết màu vẽ của mình đã tới, liền thuận miệng gọi A Phu một tiếng, sau đó lập tức nhảy xuống xe.

Chiếc xe jeep bò sát đến trước mặt mới bất ngờ thắng kịt một cái đứng phắt lại, bụi đỏ dưới bánh xe cũng thay nhau bốc lên mịt mù.

Từ Đồ phẩy phẩy tay gạt bụi, gõ lên cửa kính hai cái xem như chào hỏi.

Trên xe có một người bước xuống, dáng cao gầy, ăn mặc bảnh bao, kiểu người sống an nhàn sung sướng, thiếu cái gồ ghề mạnh mẽ nam tính nhưng nổi trội ở sức sống tuổi trẻ, tướng mạo ngay ngắn đường hoàng.

“Sao anh lại tới đây?” Vẻ mặt Từ Đồ chẳng vui chẳng buồn.

Đậu Dĩ đứng đó sửng sốt cả buổi trời, không khỏi đảo tới đảo lui quan sát cô mấy lượt, trong mắt hiện lên sự trầm trồ kinh ngạc không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tinh xảo chẳng khác gì tượng khắc, làn da mịn như ngọc đã giũa mài, chưa thấm phấn son, mái tóc chớm dài đã có thể buộc lên, những sợi tóc măng lòa xòa rơi xuống hai bên gáy, theo mồ hôi dán sát vào da thịt trắng ngần.

Ánh mắt cô trong veo, khóe môi nhoẻn nụ cười, phảng phất như trở lại nhiều năm về trước.

Đậu Dĩ từ từ hồi phục lại tinh thần, cười hì hì nói: “Anh vượt ngàn dặm cách trở xa xôi tới đây, em cứ đứng yên phớt lờ vậy sao? Nói thế nào cũng phải cho anh một cái ôm nhiệt tình chứ!” Hắn vừa nói vừa dang rộng hai cánh tay.

“Làm ơn.” Từ Đồ phủi tay hắn ra, đi tới phía sau mở cốp xe lên: “Có đem đủ hết mấy thứ em cần không?”

“Một món cũng không dám thiếu.” Đậu Dĩ cũng bước theo qua, tiện tay quét lên thân xe một cái, đưa đến trước mặt nghiền ngẫm, rồi phù một hơi thổi bay bụi bẩn bám trên đầu ngón tay đi.

A Phu cau mày nhìn hắn giả sạch sẽ, cười khẩy một tiếng, dập tắt thuốc, chẳng mạnh chẳng nhẹ quẹt ngang qua hắn, đi tới phía trước giúp Từ Đồ chuyển đồ.

Toàn bộ cốp xe phía sau chất đầy ắp đồ đạc, hai cái thùng carton lớn chiếm gần hết cốp xe, những chỗ còn trống trong góc nhét đầy đất sét màu và tập vẽ.

Đậu Dĩ bảo A Phu: “Ghế sau còn hai thùng lớn nữa.”

A Phu liếc hắn một cái chẳng ừ hử, bên kia Từ Đồ hỏi: “Bảng vẽ của em đâu?”

Đậu Dĩ nói: “Để ở ghế phụ lái, anh sợ đường xá gồ ghề xóc nảy sẽ bị rớt.”

Từ Đồ lướt qua hắn mở cửa xe ra, nhìn thấy trên ghế ngồi là bảng vẽ và giá đỡ bằng gỗ đã phiếm cũ, dưới đệm để chân còn có một hộp đựng dụng cụ vẽ.

Nhiệt độ giữa trưa từ từ tăng cao, chóp mũi của cô túa ra một tầng mồ hôi mịn, những đồ vật trước mắt quá đỗi quen thuộc, thậm chí cô còn nhớ rõ vết nứt ở góc bảng vẽ từ đâu mà ra. Từ Đồ hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay lại, xoay qua hỏi Đậu Dĩ: “Anh ăn cơm xong mới đi hay bây giờ trở về luôn?”

Đậu Dĩ nói: “Anh được nghỉ một tuần, định tới chỗ của em ở chơi mấy ngày.”

Đồ Đồ nhắc trước: “Điều kiện ở đây không được tốt lắm đâu.”

Đậu Dĩ nhíu mày: “Em ở được, anh cũng ở được.”

Từ Đồ không khuyên lơn nữa, chuyển hết đồ đạc lên xe ba bánh, Đậu Dĩ cho xe jeep đậu vào bụi cây rồi leo lên xe của A Phu chuẩn bị về Lạc Bình.

Xa xa có một gã đàn ông mặc đồ đen đã quan sát ba người từ rất lâu, thấy mọi người sắp sửa rời khỏi, liền hấp tấp nhảy vọt xuống xe, tính băng qua đường cái đuổi theo, đúng lúc đó ở phía trước có một chiếc xe chạy tới rồi dừng lại giữa đường, cản ngang lối đi của hắn.

Trên xe có mấy viên cảnh sát mở cửa bước xuống, có một người đội mũ cảnh sát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, xoay đầu đảo mắt quan sát bốn phía.

Bước chân của gã đàn ông mặc đồ đen khựng lại, gã ta có tật giật mình ngồi thụp xuống, giả vờ buộc lại dây giày. Trong xe lại có thêm mấy người nữa lần lượt bước xuống, gã đàn ông mặc đồ đen giương mắt lén lút quan sát, ngoại trừ cảnh sát, còn có một nhóm ba người, người phụ nữ trung niên vẻ mặt sa sút mệt mỏi và một đôi nam nữ, người đàn ông vạm vỡ cao lớn, mày kiếm mắt ưng, tướng mạo phi phàm, khí chất lạnh lùng, lúc bước xuống xe giữa hai hàm răng đang cắn giữ điếu thuốc; người phụ nữ bên cạnh tóc buộc cao đuôi ngựa, đuôi tóc tết thành bím, dáng người hoàn hảo, đứng bên cạnh người đàn ông.

Khoảng cách không quá xa, gã đàn ông mặc đồ đen vểnh tai lên lắng nghe một hồi, mới biết mấy người này tới tìm một đứa trẻ. Hắn ta hú hồn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, nhấc chân lên định tiếp tục đi qua hướng ban nãy, nhưng bất giác sững người, lối vào thị trấn trống hoác, chỗ nào còn bóng dáng mấy người kia.

Ngay sau đó, điện thoại của hắn có người gọi tới, lòng bàn tay gã đàn ông mặc đồ đen đổ đầy mồ hôi, khúm na khúm núm gọi: “Ông chủ.”

Bên kia nói gì đó.

Gã đàn ông mặc đồ đen hấp ta hấp tấp báo cáo: “Vị trí hiện giờ là huyện Phàn Vũ… Khoảng cách xa quá, không nhìn rõ được diện mạo của cô gái kia, có điều không giống ảnh chụp lắm, hình như… không cùng một người, bên cạnh còn có mấy người đàn ông… Nhưng mà, bị mất dấu rồi.”

Bên kia im lặng vài giây, rồi bất thình lình gầm lên chửi té tát.

Gã đàn ông mặc đồ đen run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa ra ướt hết cái áo ba lỗ, cuống cuồng giải thích: “Có điều xin ông chủ cứ yên tâm, xe của cái thằng nhóc mặt trắng mày trơn kia đang đậu ở đây, em sẽ túc trực ngày đêm canh chừng ở đầu trấn, chắc chắn bọn chúng sẽ trở lại.”



A Phu lái xe ba bánh, đưa hai người rời khỏi Phàn Vũ.

Trên thùng xe có tổng cộng bốn thùng carton lớn, không gian hẹp hít, Từ Đồ và Đậu Dĩ chen chúc nhau ngồi ở phía sau cùng.

Đậu Dĩ rụt vai lại, khoanh hai tay kẹp dưới nách, nghiêng đầu nhìn Từ Đồ, không kìm được xoa xoa đỉnh đầu cô: “Đồ Đồ của chúng ta ngày càng giống con gái.”

Từ Đồ ‘hứ’ một tiếng: “Vốn dĩ hàng thật giá thật.” Cô lấy tay hắn xuống: “Sao anh lại nghĩ tới chuyện lên đây vậy?”

Chú Từ gọi điện cho anh, hỏi anh gần đây có thời gian rảnh thì đưa đồ lên cho em.” Hắn cười nói: “Chuyện của em, không rảnh cũng rảnh.”

Từ Đồ liếc mắt lườm hắn, hừ một tiếng: “Cũng coi như bạn chí cốt. Bọn Tiểu Nhiên và Vương Hạo gần đây có ổn không?”

“Em không có ở nhà, mọi người chán lắm.” Hắn sực nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, lúc trước có người tìm anh hỏi thăm em, em có biết mấy người đó không?”

Từ Đồ bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, tim đập loạn nhịp, vội vàng hỏi: “Bọn họ hỏi anh chuyện gì?”

“Hỏi anh có biết em không, còn hỏi em đi đâu?”

“Anh trả lời thế nào?”

“Anh nói biết, còn biết rất rõ. Nhưng không có nói với bọn họ địa chỉ cụ thể.” Đậu Dĩ nhíu nhíu mày: “Sao em lại quen với loại người đó?”

Cô vô thức hỏi: “Loại người nào?”

“Xã hội đen.”

Đậu Dĩ còn đứt quãng nói thêm không ít, nhưng đến nửa câu Từ Đồ cũng không nghe lọt, ánh mắt không ngừng dán chặt vào con đường đang dần thụt lại phía sau, ngoại trừ vách đá và cỏ dại, trên đường núi ngoằn ngoèo không có bóng dáng chiếc xe nào khác. Cũng không thấy có bất kỳ người nào khả nghi bám theo.

Thần kinh căng thẳng của Từ Đồ dần nới lỏng ra, nhưng vẫn lo lắng không thôi, chuyện đã qua lâu như vậy, không ngờ đám người kia vẫn cắn chặt không buông, trong lòng cô thấp thỏm bất an, nhất thời không biết phải làm thế nào.

“Dù sao anh cũng đừng nói em ở đâu.”

Đậu Dĩ: “Tại sao?”

“Anh đừng hỏi.” Từ Đồ cau mày: “Có nghe thấy không?”

Đậu Dĩ nhìn cô, cuối cùng nói: “Em yên tâm.”

Xe tiến vào Niễn Đạo Câu rồi dừng lại. Giờ là lúc nghỉ trưa, mọi người đang ăn cơm, A Phu nhảy xuống xe, nhón thẳng tay vào bát của Vĩ ca lấy một miếng thức ăn ném vào miệng, nhai ngon lành.

Vĩ ca đá hắn.

A Phu cười ầm lên né ra.

Khu vực này đã thay đổi không ít so với lúc Từ Đồ mới đến đây, cỏ dại và đất đá nằm hoang giữa đường đã được dọn dẹp sạch sẽ, cây cối cản trở lối đi cũng đã bị đốn bỏ, đất sỏi được san bằng, liếc mắt một cái cũng thấy bằng phẳng rộng rãi, dễ đi hơn trước rất nhiều.

Từ Đồ ngồi trên thùng xe lướt mắt nhìn một vòng xung quanh, thấy bên đường có đậu một cỗ xe rất lớn, thân xe màu vàng, bên dưới là bánh xích xám bạc, tay cần gắn liền với gầu phía trước giống cánh tay đàn ông cường tráng lực lưỡng, đứng yên tĩnh xoay gầu vào trong, bên trên gầu còn dính đầy bùn đất.

Máy xúc đào nằm ngang giữa đường, lộ ra vẻ cực kỳ ngang tàng to lớn.

Sóng mắt Từ Đồ vừa di chuyển, liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong buồng lái, một chân đạp lên khung cửa, chân còn lại hạ xuống giẫm trên guốc xích, khuỷu tay chống lên đầu gối, khom người ăn cơm. Anh không giống với mọi ngày, bên dưới vẫn mặc chiếc quần rằn ri cũ kia nhưng nửa thân trên để trần, hệt như có những tia nước vẩy qua, toàn thân bóng loáng.

Người đàn ông như vậy mới có thể khống chế con quái vật to lớn thế này, hình ảnh trước mắt hoàn mỹ đến mức như vốn dĩ trời sinh mọi thứ phải phủ phục dưới tay anh, không có gì anh không làm được. Tim Từ Đồ lại như có gì đó khẩy vào, tựa hồ càng ở gần bên anh càng được lấp đầy cảm giác an toàn, không còn sợ hãi những thứ vô hình đang rượt đuổi bám theo phía sau nữa.

Ánh mắt Từ Đồ chăm chú nhìn anh, đúng trong khoảnh khắc đó, Tần Liệt cũng ngước mắt nhìn về phía cô.

Bốn mắt giao nhau.

Từ Đồ nhoẻn miệng cười, hấp tấp nhảy xuống xe.

Đậu Dĩ vội vàng đứng dậy, sợ cô rơi xuống loạng choạng, vô cùng tự nhiên đỡ lấy vai cô. Đến khi hai người đứng vững rồi mà tay hắn vẫn giữ chặt như cũ không buông.

Tần Liệt nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh Từ Đồ, đặt đôi đũa trên tay xuống, ánh mắt rơi trên vai cô mấy giây, mặt lạnh dời mắt đi, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. 

Từ Đồ tự mình đi qua: “Ăn cơm sao?”

Tần Liệt rủ mắt không thèm để ý.

Cô nhón chân, rướn cổ nhìn bên trong bát cơm của anh, đầu cũng sắp lọt luôn vào đó: “Có ăn gì ngon không?”

Tần Liệt hờn giận dùng ngón trỏ đẩy cái trán nghịch ngợm của cô ra, thả cặp lồng cơm xuống, với tay lấy cái áo ba lỗ ở phía sau, gọn gàng nhanh chóng tròng vào người: “Lấy đồ xong chưa?”

Khoảnh khắc anh rướn người lên, ánh mắt Từ Đồ cụp xuống dán chặt vào cơ bụng săn chắc của anh, cái rốn sâu hoắm ở trung tâm và vùng lông bụng trên dưới rậm rạp đầy nam tính.

Cô nhẹ giọng: “Dạ rồi.”

Tần Liệt lại lần nữa bưng hộp cơm lên, cái áo thun ba lỗ ướt nhẹp dán sát vào cơ thể, anh cầm vạt áo giũ mạnh ra, rồi liếc mắt nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt của đối phương nửa tấc không dời, từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này, trong mắt chứa đầy phòng bị.

Nghiễm nhiên là người của hai thế giới, hắn ăn vận sạch sẽ chỉnh tề, thong dong đút tay vào túi quần đứng đó, giữa một đám đàn ông mình trần nhễ nhại mồ hôi, hình ảnh khác biệt một trời một vực.

Tần Liệt lau mồ hôi trên cánh tay, giọng ngang đơ hỏi: “Còn đem theo người về?”

Từ Đồ ‘a’ một tiếng: “Hắn là Đậu Dĩ, là bạn em, lần trước đưa em tới…”

“Không có hỏi em hắn là ai.” Lúc nãy vừa liếc mắt một cái, Tần Liệt đã nhận ra hắn: “Tới làm gì?”

Từ Đồ nói: “Hắn đưa dụng cụ vẽ tới, tiện thể ở lại một tuần.”

“Tiện thể?” Tần Liệt hơi nhếch môi dưới: “Ở đâu?”

“Trong sân của chúng ta á, nhiều phòng như vậy, có thể ở chen với bất kỳ ai cũng được mà.” Từ Đồ chẳng chút khách khí nói.

Tần Liệt cười lạnh: “Nói dễ thật. Em tưởng là khách sạn sao, muốn ở là ở.” Anh cầm đũa trộn cơm lên, nghiêng đầu nhìn cô: “Nuôi một mình em ăn không ngồi rồi còn chưa đủ, lại kéo thêm một người nữa?”

Từ Đồ bị anh chẹn họng, nghẹn nửa ngày, không kìm được hỏi: “Anh tới tháng hả?”

Ánh mắt Tần Liệt vẫn như cũ, ngậm miệng không nói câu nào.

Đồ Đồ nói tiếp: “Tính tình cáu kỉnh như vậy, đúng là đau bụng kinh mà.”

Một bên gò má Tần Liệt hõm xuống, xương quai hàm nhô lên, tựa như đang nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng dán chặt trên người cô, dằn mạnh hộp cơm xuống bên cạnh, mấy hạt cơm giật thót nảy ra ngoài.

Từ Đồ cảm thấy ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn cấp tốc phóng ra ngoài, gọi một tiếng: “Anh A Phu, anh ăn cơm xong chưa, đưa em về trường học luôn được không?”

Tần Liệt không nhúc nhích, nhướng mí mắt đuổi theo bóng lưng cô.

A Phu xoải bước ngồi lên xe, quay đầu xe hướng về phía thôn rồi dừng lại. Từ Đồ bước một chân lên thùng xe, bỗng phía sau có cánh tay duỗi ra, Đậu Dĩ đỡ thắt lưng cô, tay còn lại giữ vai Từ Đồ, giúp cô ngồi vào trong. Động tác ân cần chu đáo, hết sức tự nhiên.  

Tần Liệt dõi mắt nhìn bóng dáng họ rời đi, mãi tới khi cuối con đường chỉ còn lại một chấm đen nhỏ rồi từ từ biến mất. Anh bưng hộp cơm lên, lại cầm đũa trộn trộn, gắp một miếng cho vào miệng, nhưng sao cứ cảm thấy không phải mùi vị vừa rồi.

Tầm xế chiều, Từ Đồ soạn dụng cụ vẽ ra, phát đến tận tay từng đứa nhỏ, lão Triệu thôn trưởng đã sớm biết được tin tức này, cố ý chạy tới một phen, đại diện cho thôn Lạc Bình bày tỏ lòng biết ơn.

Không khí trong trường học vô cùng náo nhiệt, tất cả bọn trẻ tập trung hết ra sân, đứa nào cũng nhận được bút sáp màu hoặc bút màu nước đủ màu sắc.

Lưu Phương Phương ngồi bên cạnh bục kéo cờ, trong ngực ôm một hộp bút chì màu sáp, ba mươi sáu cây, hình dạng ngón tay, thân to và dài; đón lấy ánh mặt trời, từng sắc màu đều ôm trọn sự căng đầy rực rỡ. Cô bé con cười tít mắt, yêu thích không buông tay.

Từ Đồ đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô bé, đưa qua một tập giấy vẽ: “Sau này đừng dùng giấy nháp, rất khó giữ gìn.”

Lưu Phương Phương ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong ánh mặt trời, cô bé mím môi, thẹn thùng nhận lấy tập giấy, hết sức cẩn thận nâng niu trong lòng.

Từ Đồ xoa mái tóc cô bé.

Phương Phương cười rụt cổ, rụt rè nói: “Cô Từ, cảm ơn cô.”

Cô đáp lại: “Không có gì.”

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve tập giấy vẽ, ngẩng đầu lên nói với cô: “Cô Từ, em biết cô sẽ không ở mãi nơi này dạy cho chúng em, cô cũng sẽ giống như những thầy cô khác, đi rồi có lẽ không bao giờ… trở lại nữa.” Cô bé dừng một lúc: “Nhưng điều đó không quan trọng, em sẽ luôn ghi nhớ hình dáng của cô, sau này mỗi khi vẽ, em sẽ đều nhớ đến cô.”

Hốc mắt Từ Đồ nóng rát: “Cô cũng sẽ luôn nhớ đến em.”

Phương Phương cúi đầu nhìn những món đồ đang ôm trong lòng, lại ngẩng mặt lên, trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”

Ngày mùa hè, nền trời bao la trong vắt như mặt nước, vầng thái dương đổ về tây, nhuộm hồng mỏm núi phía xa xa.

Trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc Từ Đồ đã hiểu được sức nặng của phần cảm ơn này, những cây bút chì màu nho nhỏ, với cô mà nói chẳng đáng giá gì, nhưng đối với những đứa trẻ ở nơi này, nó như đưa than sưởi ấm ngày tuyết phủ, ý nghĩa vô vàn.

Cô chống cằm, yên lặng nhìn về phía xa xa, đột nhiên có một bóng hình xâm nhập vào thế giới của cô, dáng người anh cao ngất thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, sau khi làm những công việc tay chân nặng nề, cơ bắp nơi cánh tay càng thêm căng đầy rắn chắc, làn da phơi nắng rám thành màu lúa mạch rang, mồ hôi ướt đẫm khắp người vẫn chưa tản đi hết.

Anh đi về phía cô, toàn thân ngưng tụ một luồng hơi thở đàn ông đầy mạnh mẽ nam tính, mê hoặc không thể cưỡng lại.

Từ Đồ không cách nào dời ánh mắt đi được, cô bị người đàn ông trước mặt cuốn sâu vào những đường nét dồi dào sinh lực đó rồi đắm chìm miên mang; đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, vì bản thân đã làm được một điều đúng đắn và có ý nghĩa.

Như thể cô và anh, sóng vai nhau, cùng bước về một hướng.



Chập tối, Tần Liệt sắp xếp cho Đậu Dĩ một gian phòng, là nơi bình thường dùng để chứa mấy đồ tạp nham linh tinh, nên điều kiện khá sơ sài.

Mặc dù Đậu Dĩ không mấy vui vẻ, nhưng khách phải theo chủ, cũng đành tuân theo sự sắp đặt.

Hôm sau là thứ sáu.

Lúc Tần Liệt từ Niễn Đạo Câu trở về thời gian vẫn còn sớm, anh vọt vào nhà tắm giội nước qua loa cho ráo bớt mồ hôi trên người, rồi quay trở ra sân đảo tới đảo lui mấy vòng mà chẳng thấy bóng dáng Từ Đồ đâu.

Hỏi Tần Xán mới biết, cô đi ra bờ sông, nhưng con sông xuôi một dòng chảy từ thượng nguồn về thôn, cả lộ trình dài dằng dặc không ngơi nghỉ, nên vị trí cụ thể ở chỗ nào, Tần Xán cũng không biết.

Tần Liệt vắt khăn lên cổ, ngẫm nghĩ chốc lát đã biết cô đi đâu, anh thay cái áo thun ngắn tay sạch sẽ, hất hất tóc mấy cái, chuẩn bị đi ra ngoài.

Phía sau có người gọi một tiếng, Đậu Dĩ đút hai tay vào túi quần từ trong phòng đi ra: “Anh đi tìm Từ Đồ sao?”

Tần Liệt nhìn hắn vài giây: “Ừm.”

“Tìm cô ấy có việc gì?”

Tần Liệt đứng thẳng người lên, hỏi ngược lại: “Có gì không?”

Đậu Dĩ thoáng ngây ra, nhất thời không đáp được chữ nào, thấy anh toan bước đi, vội vàng đuổi theo mấy bước: “Cô ấy không cho người khác đi theo.”

Song Tần Liệt một bước cũng chẳng dừng, lấy từ trong túi ra một lát cau ném vào miệng, không nói nửa lời, đi thẳng ra cổng

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv