Cung Điện Lục Ngạn Quốc
Hồ Hoa không hổ là Quốc sư có bàn tay vàng trong làng cứu người của Lục Ngạn.
Đến ngày thứ ba thì Cơ Phát đã có thể tỉnh dậy từ trong hôn mê.
Cơ Phát mơ màng nhìn Hàn Diệp, rồi lại nhìn căn phòng lạ lẫm xung quanh. vươn ngón tay thon dài ra chọt chọt vào mặt hắn.
"Có phải ta lại đang mơ không? dạo này thật kì quái, mỗi lần tỉnh đều thấy mình ở không gian khác?"
Hàn Diệp chạm tay lên má, chỗ Cơ Phát vừa đụng qua, cảm nhận bên mặt đau nhức như bị gai châm chích.
"A Diệp!" - Cơ Phát cười vô cùng mị hoặc, choàng tay qua ôm lấy Hàn Diệp. Dụi dụi cái đầu vào lồng ngực hắn: "Tại sao ta cứ có cảm giác chỗ này thật quen."
"Đây là cung điện Lục Ngạn. Người đang ở Lục Ngạn" - Hàn Diệp nhịn lại cơn đau kì lạ trong người. Khó khăn tách khỏi Cơ Phát, cầm chén cháo nóng lên múc một muỗng đưa đến miệng y
"Người ăn thử xem ngon không? Là ta đã nấu đó"
"Rất ngon... nhưng mà... thật kì quái... cứ có cảm giác đã cùng ngươi ăn ở đây" - Cơ Phát đột ngột nắm lấy cổ tay Hàn Diệp - "Không lẽ ta từng đến đây rồi sao? Nhưng mà không có khả năng"
Tại sao cổ tay, chỗ bị năm lấy lại bỏng rát như vậy. Đau đến mức Hàn Diệp buông tay, chén cháo vỡ nát vương vãi trên sàn.
"Ta... ta... đi lấy chén khác. Người đợi một chút"
Hàn Diệp vừa đi vừa xoa xoa cổ tay, cơn đau còn âm ỉ khó chịu không thôi.
"Sao nào, vợ ngươi tỉnh rồi chứ hả?" - Hồ Hoa đột ngột xuất hiện, ngồi vắt vẻo trên chạc cây đào trong sân, trong lòng còn ôm con cáo đỏ vuốt ve.
"Tỉnh rồi, nhưng mà... mỗi lần hắn chạm vào ta... đều cảm thấy rất kì quái"
"Đương nhiên là kì quái rồi" - Hồ Hoa buông mình, nhẹ nhàng tiếp đất, đến gần Hàn Diệp - "Thuốc mà ta đưa ngươi uống là đặc biệt làm cho cha ngươi, nhưng hiện tại hắn không còn nữa thì đưa ngươi vậy. Cũng không có gì lạ, chỉ là khi ngươi chạm vào người ngươi yêu hoặc nghĩ đến hắn nhiều chút thì sẽ bị cơn đau đớn hành hạ. Ngươi chạm hắn càng nhiều, sẽ có lúc lục phủ ngũ tạng của ngươi không chịu đựng được mà vỡ nát. Chạm không thể chạm, nghĩ không thể nghĩ. Ngươi xem đáng thương biết chừng nào. Ha ha ha"
"Ngươi..." - Hàn Diệp mím môi - "Vậy... ta phải đợi đến khi nào... mới có thể chạm được vào người hắn?"
"Không biết được?" - Hồ Hoa đăm chiêu suy nghĩ - "chưa có ai thử qua... có thể là một ngày sau... ừm một tháng sau... hay một đời chăng?"
*
Tịnh dưỡng ở Lục Ngạn một tháng thì Cơ Phát khởi hành trở về Nam Vệ Quốc.
Vu Linh đã chuẩn bị xe ngựa lớn cho Cơ Phát. Cùng đoàn tùy tùng hoành tráng.
Cơ Phát nhìn không gian rộng rãi bên trong xe ngựa, lại vén màn nhìn Hàn Diệp thong thả cưỡi ngựa phía ngoài.
Càng nghĩ càng thấy vô cùng quái lạ, người này bình thường sẽ bám y như âm hồn bất tán. Nếu không nhịn được sẽ ở bất kì đâu hôn hôn, nhưng từ lúc ở Lục Ngạn đến giờ, chạm môi một cái thôi cũng chưa từng. Sau đó đều lấy lí do bệnh tình y chưa hồi phục.
Cơ Phát lại không thể bỏ qua mặt mũi đến hỏi hắn rằng ngươi không thương ta nữa hay sao?
Cũng chưa từng chủ động đòi hỏi hắn chuyện thân mật, xem việc hắn đè y ra mà làm là bình thường không thể nào bình thường hơn. Còn lãnh đạm như bây giờ quả thật rất bất thường.
*
Về đến Hoàng Thành. Bởi vì cận kề Lễ Tế Thiên Địa nên Cơ Phát bận rộn đến xoay mòng.
Còn Hàn Diệp thì sử dụng Con Cú Tiểu Tử như trợ lí đắc lực để thông qua Vu Linh quản lí Lục Ngạn.
Cơ Phát có vài lần hỏi, hắn đều trả lời qua loa rằng đang tập trung bồi dưỡng quân sĩ. Chuẩn bị cho trận chiến lớn sắp tới.
Cơ Phát cười trêu chọc: "Đừng nói ngươi là cố ý về đây với ta để trong ứng ngoại hợp cướp Nam Vệ Quốc đó"
"Hừ, ta sẽ cướp người trước" - Gương mặt tuấn mĩ của hắn cong lên nụ cười mê hoặc khiến tâm can Cơ Phát mềm nhũn, tim đập bình bịch trong lồng ngực. Y chủ động kéo hắn đến gần hôn nhẹ lên môi, giọng thì thầm gợi tình bên tai
"A Diệp, ta muốn ngươi"
Cơ Phát cẩn thận luồn tay vào bên trong ngực áo hắn, đôi môi nhẹ nhàng hôn liếm xuống cổ, mỗi một tấc đều liếm đến triệt để. Không cách nào ức chế được tâm tình của bản thân, càng hôn càng muốn nhiều hơn.
Nhìn gương mặt hơi đơ ra của Hàn Diệp, y cười nói: "Ta không giỏi nói mấy lời yêu thương, A Diệp đến giúp ta được không?"
Hai tay y chạm trên mặt Hàn Diệp, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn chằm chằm đến, lẩm bẩm "Cho dù ngươi đang ở trước mặt ta mà ta vẫn cảm thấy nhớ, gần thế nào cũng không đủ, nhớ đến điên cuồng, ngươi nói xem ta nên làm gì bây giờ?"
Cơ Phát áp mặt vào lồng ngực rộng rãi của Hàn Diệp nên y không nhận ra ánh mắt hắn, đau đớn đến cực điểm, thương tâm đến cực điểm. Trái tim như bị bóp nghẹt, khổ sở vô cùng. Trên trán đều là mồ hôi lấm tấm. Nhưng vẫn kiềm nén, cố tỏ ra bình thường lãnh đạm hỏi
"Ta nghe nói ở phía nam đang có lễ hội hoa đăng. Cơ Phát, muốn cùng đến đó xem không?"
Cơ Phát ngước lên nhìn hắn, thoáng nở nụ cười, tựa như xuân đến tuyết tan. Y chính là như thế, tựa hồ như có một loại ma lực có thể làm người ta trầm luân đến cam tâm tình nguyện.
"Vậy ngày mai cùng đi, hôm nay ngươi nghỉ ngơi sớm vậy"
Cơ Phát đứng dậy, rời khỏi Thái Tử điện. Vừa quay lưng, nụ cười trên môi liền hạ xuống, mím chặt.
Đợi người đi xa rồi, Hàn Diệp mới khẽ nhăn mày. Tay ôm lấy ngực, không kìm nén cơn đau hành hạ nữa mà thở nặng nhọc nôn ra máu.