Tuyết bay đầy trời.
Những bông tuyết mỏng manh nhè nhẹ phiêu phiêu trong gió đậu lên mái tóc đen nhánh, trên vai áo của nam nhân cao quý lãnh đạm dưới gốc cây.
Y nhìn đến, đôi lông mi dài cong vút buông rũ trên khuôn mặt thanh tú, mong manh, trong suốt như một làn hư ảnh dễ tan
Hàn Diệp không dám thở mạnh. Chỉ sợ một tiếng động nho nhỏ cũng gây phiền nhiễu đến người.
Nhưng con sói trắng đã nhảy bổ đến, gào rú một tiếng.
Y mở mắt lớn nhìn đến, ánh mắt sắc như đao. Màu máu loang dần trên y phục trắng tuyết.
"Cơ Thúc"
"Cơ Phát"
Hàn Diệp bừng tỉnh, cổ họng khô khốc. Bên mặt đau rát khó nhịn. Hắn đến bên gương xem xét, lại phát hiện ấn kí kia như những hình xăm cổ quái lan từ cổ đến hết một bên mặt.
Hắn vừa nhớ ra Vương thúc của hắn, Cơ Phát của hắn.
Hắn không muốn người nhìn thấy những vết xấu xí này, không muốn chút nào.
Hắn hét lớn một tiếng, vung tay một cái, tấm gương soi vỡ nát.
Đợi đến khi bình tĩnh lại rồi, liền dùng mặt nạ che đi một bên mặt. Sau đó cho người gọi Cơ Phát đến.
"Vương tử, tìm không thấy người nữa"
"Ngươi nói gì?" - Hàn Diệp giận đến đỏ mắt, vội vàng bước ra ngoài.
Nhưng tìm nát hoàng cung. Cũng không thấy bóng dáng người nọ.
...
Gió tuyết càng lúc càng mạnh, rít gào đến thê lương. Phía trên mặt đất là tiếng chạy ầm ĩ của hàng trăm con sói tuyết đang truy tìm Cơ Phát.
Lúc Cơ Phát tỉnh dậy đã thấy bản thân đang ở trong một đường hầm tăm tối.
"Tướng quân, may mà trước đây người cơ trí. Xây đường hầm dưới tường thành này. Nếu không ta không biết làm sao để vào bên trong thành nữa" - Triệu Thắng cảm thán.
"Ta không muốn đi, ta muốn Vương Tử" - Cơ Phát cau mày, muốn thối lui.
"Được được" - Triệu Thắng thở dài - "Người uống chút nước đi, người muốn đi đâu ta đưa đến đó, được không?"
Cơ Phát vừa rét vừa khát, liền cầm lấy uống cạn. Quên luôn cả vị đắng chát của thuốc. Mà nước kia vừa trôi khỏi cổ họng thì cơn đau bụng ập đến.
Đau đến quặn thắt ruột gan.
Dạ dày cuộn lên từng cơn. Không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Nôn ra toàn là máu đen ngòm tanh tưởi. Nôn đến tận dịch vị đắng chát trên đầu lưỡi.
Đầu óc choáng váng mà ngất đi.
...
Lần thứ hai tỉnh dậy, Cơ Phát đã ở hoàng cung phía Nam.
Ôm cái đầu choáng váng, điều cuối cùng y nhớ chính là bản thân đã đỡ một đao cho Hàn Diệp. Rồi sau đó, sau đó thế nào? Sau đó chỉ còn lại một màn đêm tĩnh mịch.
Sau đó Hàn Diệp ra sao?
"Cơ Vương? Người tỉnh rồi... đã nhớ ra chưa?" - Triệu Thắng háo hức chờ đợi,
"Triệu Thắng?"
Nghe được tên mình, Triệu Thắng thở hắt ra một hơi: "Người nhớ ra rồi"
"Thái Tử?... Thái Tử " - Cơ Phát vội vàng ngồi dậy muốn bước xuống giường -
"Ta muốn đi gặp hắn"
"Thái Tử... Thái Tử... đã bị bão tuyết vùi lấp rồi" - Triệu Thắng khó khăn nói.
Nguyên nhân là lúc ra trận, hắn sớm đã bị đánh gục trước khi Cơ Phát bị đâm, cho nên đã bỏ qua vụ chứng kiến Thái Tử nổi giận. Lúc bão tuyết ập tới hắn mới tỉnh, do vết thương không nặng nên lết được đến hang động trú ẩn.
Mà lúc ở Lục Ngạn, hắn lại chưa từng diện kiến qua Vương Tử. Cho nên trong thâm tâm, nghĩ người kia đã thân vẫn nơi sa trường.
"Ngươi vừa nói gì?" - Cơ Phát tựa như không tin vào tai mình. - "Người không còn nữa?"
Thật sự không còn nữa sao?
Cơ Phát tựa như không còn tin vào tai mình nữa. Đáy lòng đau nhức đến khó thở.
Không thể nào !
"Thần biết ngài đau lòng, nhưng có chuyện còn quan trọng hơn. Người mau vào cung gấp đi"
Chuyện gấp hơn mà Triệu Thắng nói đến, là sức khỏe của Đế Vương không còn trụ được bao lâu nữa.
Lúc ngài hấp hối, lại chỉ nắm tay y nói: "Đệ đệ, muốn thiên hạ thái bình. Phải tiêu diệt dòng dõi vương tộc của Lục Ngạn, bọn chúng có sức mạnh rất đáng gờm, sợ là nếu không ngăn lại sẽ là hậu họa khó lường"
"Được, ta hứa với người, hoàng huynh"
"Có lời hứa của đệ, ta an tâm rồi... Đất nước này, giao lại cho đệ... Sau này mọi âu lo, đều phải phiền đệ gánh vác." - Đế Vương mỉm cười, vươn tay muốn xoa đầu đệ đệ. Cánh tay kia nhấc lên một nửa rồi từ từ buông thõng. Cả hơi thở cũng tàn lụi theo.
ĐẾ VƯƠNG BĂNG HÀ!
Âm thanh nọ vang vọng truyền khắp cung điện.
Lan đến kinh thành!
Hòa vào làn gió bay đi xa.
...
"Thư mời của Nam Vệ Quốc, Tân vương đăng cơ?" - Hàn Diệp nhìn tấm thiệp màu vàng chìm nổi hoa văn Rồng Phượng.
Trong lòng đau nhói một trận.
Phụ hoàng băng hà rồi sao? Hắn còn chưa được gặp người lần cuối.
Mà hắn... cũng không dám gặp người với diện mạo này.
"Tân vương?"
"Là Cơ Vương tướng quân" - Vu Linh rầu rĩ - "Rõ ràng đã cho uống Hắc Thủy, trí óc mơ hồ rồi lại có thể trốn đi"
"Là Vương Thúc, có lẽ người đã nhớ lại rồi" - Hàn Diệp nhấc tấm thiệp lên tay.
Vừa nhớ lại đã bỏ đi thật xa, một câu cũng không từ biệt.
Vương Thúc vẫn là ghét ta như vậy.
Nếu người thấy bộ dạng bây giờ của ta. Sợ là cũng không muốn nhìn đến.
Gía mà chữ đau chỉ gói gọn ở những vết thương ngoài da. Chứ không đau khôn tả, khó nguôi ngoai như trong lòng. Hắn sẽ dễ thở hơn một chút.
Hàn Diệp thực muốn biết, hắn phải trả giá như thế nào, để được Vương Thúc thương yêu.
Hắn sẽ cam tâm tình nguyện trả.
...