Tâm Độc

Chương 80



Phản chiếu

13.

Lúc Hoa Sùng đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, Viên Hạo bị Liễu Chí Tần gọi tới dự thính vừa mới kéo ghế dựa định ngồi xuống.

Liễu Chí Tần hơi chau mày, "Sao anh không ngủ một lát?"

Phòng thẩm vấn không lớn, một tiếng động nhỏ cũng bị khuếch đại lên rất to. Hoa Sùng nhìn người mẹ trẻ đang sụt sùi khóc đối diện và người nam liên tục an ủi cô, đành nuốt câu "Bị đánh thức" định nói trở về, chỉ nói: "Tôi tới đây xem thôi."

"Vậy tôi về nha?" Viên Hạo đứng lên, nhường cái ghế dựa cho Hoa Sùng.

"Cậu cứ ở lại đi." Hoa Sùng day day Thái Dương, "Tôi vừa tỉnh nên còn chưa được tỉnh táo."

"Tôi còn phải về tổ xem băng theo dõi nữa, cả Tổ Điều Tra Kỹ Thuật chúng tôi tăng ca hết sạch rồi!" Viên Hạo vừa nói vừa bước ra ngoài cửa, "Anh Tiểu Liễu của anh kéo tôi xuống đây làm nhân viên ghi chép thôi, giờ anh đến rồi thì cho tôi xin về Tổ."

Của anh......

Chỉ hai từ đơn giản mà ghép lại cạnh nhau làm tâm Hoa Sùng dậy sóng. Anh theo bản năng quay sang nhìn Liễu Chí Tần một cái, thấy Liễu Chí Tần cũng đang nhìn lại.

Giây tiếp theo, cả hai ăn ý cùng dời tầm mắt đi.

Viên Hạo không biết câu nói của mình đã gây bão ngầm, nói xong là đóng cửa dứt khoát ra ngoài ngay.

Hoa Sùng ngồi xuống, không chào hỏi gì thêm với Liễu Chí Tần, quay sang nhìn cặp vợ chồng đối diện.

Người vợ trông khá trẻ, không giống bà mẹ có con gái 9 tuổi, nhưng lúc này nhìn cô thật tiều tụy, mái tóc rối tung, mắt khóc đến sưng đỏ, dù có người đàn ông bên cạnh liên tục trấn an nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh được.

So với vợ, người chồng lại bình tĩnh hơn rất nhiều, tuy cũng có một chút bi thương, nhưng lại cảm giác như chẳng quá đau khổ. Có vẻ ông ta quan tâm đến người vợ trẻ hơn cả đứa con gái vừa chết thảm của mình.

Nhưng như thế cũng không có gì lạ lắm, vì ông ta chỉ là cha kế của Vương Tương Mỹ chứ không phải cha ruột.

Liễu Chí Tần đẩy một tập hồ sơ qua Hoa Sùng, anh nhanh chóng mở ra xem.

Người vợ tên Vương Giai Muội, 28 tuổi, người ở trấn Lữ thuộc tỉnh Hàm, chưa lập gia đình, mấy năm trước dẫn theo con gái nhỏ Vương Tương Mỹ vào Lạc Thành làm ăn, hiện giờ đang kinh doanh quần áo ở chợ sỉ thời trang Xán Hoa khu Phú Khang.

Còn người đàn ông tên là Cừu Hãn, 35 tuổi, dân Lạc Thành gốc, ly dị, không con, mở một quán trà gần chợ sỉ Xán Hoa.

Hoa Sùng ngừng tầm mắt ở mục thông tin tuổi tác của Vương Giai Muội.

Năm nay cô mới 28 tuổi, mà Vương Tương Mỹ đã 9 tuổi, tức là cô đã sinh hạ Vương Tương Mỹ vào lúc 19 tuổi, mà cha đứa bé vẫn chưa kết hôn với cô. Cô làm bà mẹ đơn thân nuôi Vương Tương Mỹ, sau đó con bé lại đột nhiên mất tích, 4 ngày sau thi thể mới được tìm thấy.

Còn người đàn ông tên Cừu Hãn này......

Hoa Sùng ngẩng đầu, vừa lúc chạm mắt với Cừu Hãn.

Cừu Hãn có vẻ ngoài bình thường, không đẹp trai, nhưng cũng không quá xấu, hơi béo, cũng may tóc còn chưa hói. Thế nhưng khi ngồi cạnh Vương Giai Muội xinh đẹp trẻ trung, chỉ nhìn vẻ ngoài thì rất dễ mang lại cho người ta một loại cảm giác "không xứng đôi".

Bị cảnh sát Tổ Trọng án nhìn chăm chú, Cừu Hãn lúng túng không biết làm sao. Ông ta ngẩn ra một lát, dĩ nhiên không biết tập hồ sơ trên tay Hoa Sùng là tư liệu của ông ta và Vương Giai Muội, nên thấp thỏm giải thích: "Thật ra tôi không phải cha ruột Tương Mỹ, tôi chỉ đi cùng Giai Muội đến đây. Tôi, chúng tôi định tháng sau đi đăng ký k......."

Tiếng nức nở của Vương Giai Muội đột nhiên lớn hơn. Có lẽ là đã dùng hết khăn giấy mang theo, Cừu Hãn lôi hết mấy bao khăn giấy rỗng ra khỏi túi áo, nói khẽ: "Giai Muội, cảnh sát đang nhìn kìa, họ muốn giúp chúng ta tìm kẻ giết hại Tương Mỹ, em đừng khóc nữa."

Bảo một người mẹ vừa mất con đừng khóc, thật sự là quá khó. Liễu Chí Tần thở dài, lấy một túi khăn giấy ra đặt trước mặt Vương Giai Muội.

Cừu Hãn nói "Cảm ơn, cảm ơn!" liên tục.

Hoa Sùng nhìn ghi chép báo án của đồn cảnh sát địa phương, hỏi: "Hai anh chị tối ngày 26 tháng 8 phát hiện Vương Tương Mỹ mất tích phải không? Lần cuối gặp cô bé là lúc nào? Ở đâu?"

Vương Giai Muội che mặt lại, giữa các kẽ ngón tay chỉ toàn nước mắt.

Cừu Hãn vươn một tay kéo đầu Vương Giai Muội đặt lên vai mình, tay còn lại để lên bàn, siết thành nắm đấm, "Lần cuối tôi thấy Tương Mỹ là khoảng 3 giờ chiều ngày 26. Hôm đó buổi sáng Tương Mỹ đi học thêm toán, buổi chiều nghỉ. Giữa trưa tôi đến lớp học thêm đón Tương Mỹ về quán trà ăn cơm...Đúng rồi, tôi có mở quán trà, Giai Muội bán buôn, làm ăn được nên rất bận, trong chợ lại đông với ồn ào nên Tương Mỹ tan học là đến quán trà của tôi ngồi làm bài tập."

"Quán trà, là cái loại quán trà có tổ chức đánh mạt chược phải không?" Liễu Chí Tần hỏi.

Cừu Hãn xấu hổ gật gật đầu, "Nhưng không có đánh bài ăn tiền, công an địa phương luôn tới kiểm tra định kỳ. Chỗ...chỗ của tôi là hợp pháp."

Giờ tiệm mạt chược, đánh bài nào cũng núp bóng hình thức "quán trà", trong đó có rất nhiều vụ đánh bài ăn tiền quy mô lớn. Nhưng Tổ Trọng án không quản lý việc bài bạc, cùng lắm là chờ phá xong vụ án thì báo cảnh sát địa phương đến điều tra.

Liễu Chí Tần không dây dưa nhiều ở điểm này nữa, cậu hỏi thẳng vào vấn đề: "Sau khi anh đón Vương Tương Mỹ về quán trà, anh có thấy quán có gì khác lạ không?"

"Không có." Cừu Hãn nói: "Quán trà của tôi là ở lầu một của một tòa chung cư, tổng cộng có hai phòng, phòng bên trái lúc nào cũng ồn ào, phòng bên phải buổi chiều ít người, cũng khá yên tĩnh. Tương Mỹ ở phòng bên phải đọc sách, lúc 2 giờ chiều có tìm tôi xin tiền, đi ra ngoài mua hai gói bim bim."

"Cô bé có trở về không?" Hoa Sùng hỏi.

"Có, lại ngồi chỗ cũ đọc sách. Khoảng 3 giờ thì có một nhóm khác đến, phòng bên trái đầy rồi nên tôi kê thêm bàn trong phòng bên phải cho khách ngồi, lúc đó Tương Mỹ vẫn còn ở đó, nhưng lúc 4 giờ tôi ghé thu tiền thì đã không thấy con bé đâu."

Vương Giai Muội bên cạnh nghe đến đấy lại khóc lóc thảm thiết hơn, cả người cô run lẩy bẩy.

Cừu Hãn vừa xấu hổ vừa áy náy, "Xin lỗi, là tại anh, anh không quan tâm Tương Mỹ, tại anh hết!"

"Quán trà có camera mà phải không?" Hoa Sùng nói: "Lát nữa cảnh sát kỹ thuật đến xem, anh đưa băng ghi hình hộ tôi."

"Chuyện này......" Cừu Hãn khó xử, ông ta giơ tay vuốt cái trán đẫm mồ hôi.

Liễu Chí Tần nhíu mày, "Chẳng lẽ quán không gắn camera?"

"Có, có chứ! Chỉ là......" Cừu Hãn nặng nề thở dài, "Chỉ là camera phòng bên phải tháng trước hỏng rồi, tôi vẫn chưa thay."

"Camera hỏng tháng 7, đến cuối tháng 8 rồi anh còn chưa thay?" Hoa Sùng nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Cừu Hãn.

Trong rất nhiều các vụ án về trẻ em, lũ trẻ bị lừa bán, bị xâm hại, thậm chí còn bị sát hại, vì một nguyên nhân quan trọng, chính là cha mẹ không làm tròn bổn phận.

Đến khi nhờ đến cảnh sát, thì những chuyện chẳng lành đa số đã phát sinh rồi. Cảnh sát chỉ có thể bắt được hung thủ, nhưng không thể hàn gắn và xoa dịu những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần lũ trẻ phải trải qua.

Vừa nãy, lúc Cừu Hãn nói đưa Vương Tương Mỹ đến quán trà ăn cơm, làm bài tập, đọc sách Hoa Sùng đã cảm thấy không ổn rồi.

Quán trà là nơi nào? Đó chính là cái nơi bài bạc hỗn loạn của những kẻ ăn không ngồi rồi, những kẻ muốn trốn tránh hiện thực, không cầu tiến. Chỉ tốn vài đồng tiền mua một ấm trà đặc rẻ tiền là có thể đánh mạt chược cả buổi sáng. Những loại người này tụ lại với nhau thể nào mà chẳng chửi bới, nói chuyện lớn tiếng tục tĩu? Một bé gái 9 tuổi như Vương Tương Mỹ sao có thể ở đó ăn cơm học tập?

Hoàn cảnh của cô bé so với cửa hàng thịt nướng khuya của nhà Trần Vận còn thảm hơn.

Mà hiện giờ Cừu Hãn lại có thể ung dung nói camera quán trà hỏng rồi, một tháng cũng chưa thay.

Cừu Hãn bị Hoa Sùng nhìn đến phát sợ, ông ta vội vàng thanh minh: "Thật sự... tôi không cố ý, tôi mở quán 5 năm rồi chưa xảy ra chuyện gì hết, mọi người đều rất tự giác. Camera không thoải mái, chưa kể đổi tới đổi lui rất tốn kém. Nội tiền cho Tương Mỹ học thêm lúc nghỉ hè thôi đã tốn rất nhiều rồi...... Tôi... tôi nghĩ đợi dư giả thêm một chút rồi đổi camera. Dù gì mọi ngày tôi cũng ở quán trà trông chừng......"

Ông ta càng nói giọng càng nhỏ dần.

Ánh mắt Liễu Chí Tần càng lạnh đi giống như lúc thẩm vấn Chân Cần.

Cái người cha kế của Vương Tương Mỹ này đẩy toàn bộ trách nhiệm không đổi camera lên người con bé!

"Không phải tôi không muốn đổi cameras, tại vì phải đóng tiền học cho con bé hết rồi!"

Lồng ngực Hoa Sùng nổi lên một cơn giận, nhưng lại phải đè chặt xuống. Trước mắt, cặp vợ chồng không làm tròn bổn phận này có lẽ cũng cấp được khá nhiều manh mối, đầu tiên phải bắt đầu điều tra vòng quan hệ của họ.

Anh hỏi: "Vương Tương Mỹ khoảng nửa năm nay về nhà có kể lại chuyện gì bất thường không? Giống như bị người theo dõi, có người lạ đến gần? Hoặc là những biểu hiện khi ở trường hoặc ở nhà có gì khác biệt?"

Cừu Hãn nhìn nhìn Vương Giai Muội, nhỏ giọng gọi: "Giai Muội?"

Hoa Sùng vừa thấy thế đã biết, Cừu Hãn chẳng hề quan tâm Vương Tương Mỹ, ông ta cũng chẳng biết gì về con bé cả. Thảo nào lúc con bé biến mất trong quán trà, ông ta phải chờ tới lúc đi thu tiền mới phát hiện.

Vương Giai Muội lau nước mắt, ánh mắt tê dại, giống như vẫn chưa thể tin được con gái mình đã ra đi

Hoa Sùng không thúc giục, "Cô cố gắng nhớ lại một lúc, chúng tôi ra bên ngoài, nghĩ được gì thì gọi chúng tôi vào."

Nói xong, anh liếc nhìn Cừu Hãn một cái, nói: "Hai người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được hung thủ."

Vương Giai Muội lại khóc òa lên.

Sắp tảng sáng, nhưng hành lang cục cảnh sát vẫn sáng đèn.

Hoa Sùng dựa lưng vào tường, xoa xoa hốc mắt. Liễu Chí Tần đứng bên cạnh anh, nói: "Chờ đến sáng, tôi với đội kỹ thuật đến trích xuất mấy camera gần quán trà xem sao. Nếu Vương Tương Mỹ bị người dẫn ra khỏi quán trà có khi bị camera an ninh gần đó quay được."

"Camera khu đó góc khuất quá nhiều." Hoa Sùng lắc đầu, "Hơn nữa chỗ chợ sỉ Xán Hoa tôi đã đi qua rồi, khu đó rất loạn. Rất đông đúc, giống như tất cả các chỗ buôn bán quần áo toàn Lạc Thành đều đến đó lấy hàng. Bên cạnh là mấy cái tiểu khu, nói là tiểu khu cho sang chứ thật ra rất nhiều động mại dâm trá hình trong đó, ra vào chẳng có kiểm soát, quán trà của Cừu Hãn ở khu đó tôi đoán cũng chẳng còn bao nhiêu cái camera hoạt động.

Liễu Chí Tần trầm ngâm một lúc: "Nhưng vẫn nên đến thử một lần."

"Đến thì vẫn đến, nhưng cũng không nên ôm hy vọng nhiều quá." Hoa Sùng nói: "Hung thủ có Sevoflurane, vứt xác cũng rất cẩn thận, hắn tất nhiên là người cẩn thận, có lẽ cũng nghiên cứu qua các góc chết của camera rồi.

Liễu Chí Tần thở dài, "Tổ trưởng Hoa, Vương Tương Mỹ và Trần Vận đều bị cha mẹ để ở trong tiệm, này có tính là một điểm giống nhau không?"

Hoa Sùng bước hai bước, "Có thể tính cũng có thể không."

"Nếu tính, kia hung thủ cố ý lựa chọn những bé gái bị cha mẹ để lại những nơi an toàn và không chú ý đến." Liễu Chí Tần nói: "Nếu không tính, vậy chỉ là trùng hợp."

Hoa Sùng đồng ý, nói thêm: "Cần điều tra kỹ Cừu Hãn một chút."

"Vâng, tôi cũng sẽ điều tra luôn Vương Giai Muội." Liễu Chí Tần nói.

Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Cừu Hãn xấu hổ đứng trước cửa, "Giai Muội nói muốn nói chuyện riêng với hai anh một lúc, tôi......"

Hoa Sùng đánh mắt về phía Liễu Chí Tần bảo cậu vào trước, sau đó dẫn Cừu Hãn vào một phòng khác, tạm thời cho một cảnh sát khác tiếp chuyện.

Vương Giai Muội đã lau khô nước mắt, cô giương đôi mắt tuyệt vọng và khẩn thiết nhìn Hoa Sùng và Liễu Chí Tần.

Hoa Sùng bắt đầu câu chuyện bằng một câu hỏi, "Cha của Vương Tương Mỹ là?"

Vương Giai Muội gục đầu xuống, lí nhí nói: "Là bạn học cấp ba của tôi."

10 năm trước, Vương Giai Muội 18 tuổi phát hiện mình có thai, bạn trai lại bỏ rơi cô, cùng mấy thanh niên khác đến một thành phố vùng duyên hải làm công. Hơn nửa năm sau, Vương Giai Muội sinh hạ Vương Tương Mỹ, thành trò cười của toàn trấn. Nhà họ Vương coi cô như một sự sỉ nhục, khi Vương Tương Mỹ thôi nôi, liền vội vàng đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà.

Vương Giai Muội rời trấn Lữ, mang theo đứa nhỏ vào Lạc Thành.

Thành phố lớn, sẽ có nhiều cơ hội sinh nhai hơn trấn nhỏ.

Cô thức khuya dậy sớm, đi làm công khắp nơi, vừa nuôi con nhỏ, vừa nuôi sống bản thân, đến khi Vương Tương Mỹ được 5 tuổi, cô mới mở được một sạp hàng nhỏ trong chợ sỉ thời trang Xán Hoa, ổn định cuộc sống ở Lạc Thành.

Cô xinh đẹp, nhiều năm bươn chải không làm phai mờ nhan sắc mà ngược lại càng làm cô trở nên chín chắn thành thục hơn, trước giờ luôn không thiếu người theo đuổi. Nhưng những người đó có rất nhiều người đã lập gia đình, cũng có rất nhiều công tử nhà giàu ăn chơi trác táng. Cô thật sự muốn lập gia đình, đầu tiên là tìm người để dựa vào, thứ hai là để kiếm bố cho Vương Tương Mỹ. Nhưng những người đã có vợ không đáng tin, công tử nhà giàu thì luôn đùa bỡn cảm tình, đều không phải là người chồng lý tưởng.

Cho đến khoảng 2 năm trước, cô quen được chủ quán trà Cừu Hãn.

Cừu Hãn đã ly dị nhiều năm, tuy diện mạo bình thường, nhưng lớn hơn cô vài tuổi, rất biết chăm sóc người khác, đối xử với Vương Tương Mỹ cũng tốt.

Quan trọng nhất chính là, Cừu Hãn không có con với vợ trước, cha mẹ mất sớm, có ba bất động sản đứng tên mình.

Điều kiện cá nhân như vậy đã hấp dẫn Vương Giai Muội rồi.

Mà Vương Tương Mỹ cũng quan hệ khá tốt với Cừu Hãn, nguyên nhân chủ yếu là ông ta thường xuyên cho cô bé mấy cuốn truyện tranh đang nổi lúc ấy.

Vương Giai Muội đã từng hỏi qua Vương Tương Mỹ: "Để chú Cừu Hãn làm papa Tương Mỹ được không?"

Vương Tương Mỹ đáp không cần nghĩ ngợi, "Được ạ!"

Gần nhất hơn nửa năm, tuy rằng vẫn chưa đăng ký kết hôn, Vương Giai Muội và Cừu Hãn đã sống chung. Vương Tương Mỹ tự nhiên cũng dọn tới nhà Cừu Hãn, có một gian phòng ngủ riêng.

Sạp hàng đắt khách không thể bỏ đó không trông coi, Vương Giai Muội mỗi ngày sáng sớm ra cửa, tối mới có thể về nhà. Trước kia Vương Tương Mỹ tan học thì ngồi đợi trước cổng, không muốn về nhà một mình, sau lại đổi ý, đến quán trà của Cừu Hãn làm bài tập, đọc sách.

"Cô bé tự nguyện à?" Hoa Sùng ngắt lời Vương Giai Muội, hỏi: "Cô bé tự muốn đến quán trà, hay là hai người ép nó đến?"

Vương Giai Muội khó hiểu, "Sao lại hỏi thế?"

"Chị chỉ cần trả lời là được." Liễu Chí Tần nói.

"Là con bé muốn tới quán." Vương Giai Muội thở dài, "Thật sự tôi muốn nó về nhà hơn, trong nhà yên tĩnh hơn. Nhưng nó không chịu, nói trong nhà không có người nó sợ. Tôi không còn cách nào khác, với cả để nó ở nhà một mình cũng không yên tâm. Mang theo bên người thì yên tâm hơn một ít. Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới, con bé... con bé.. ngay trước mắt chúng tôi......"

Nói tới đây, Vương Giai Muội lại khóc lên.

Hoa Sùng nhìn cô, cũng hiểu rằng dù Vương Tương Mỹ bị người ta để ý thì người mẹ cả ngày chỉ biết hối hả làm ăn này cũng không nhận ra, chỉ phải hỏi: "Cô nhớ lại lúc làm ăn có xích mích với ai hay không?"

"Thật sự thì dân buôn bán luôn phải xích mích cạnh tranh với nhau." Vương Giai Muội nhẹ nhàng lắc đầu, "Nhưng tôi không thể tưởng tượng ra được ai sẽ hại chết con gái tôi vì xích mích đó!"

"Còn Cừu Hãn thì sao? Cho tôi hỏi một câu, chị thật sự hiểu anh ta sao?" Liễu Chí Tần hỏi.

Vương Giai Muội sửng sốt, "Mấy cậu đang nghĩ anh Cừu có vấn đề? Không, không, chuyện này không có khả năng, anh ấy đối xử rất tốt với Tương Mỹ, vẫn luôn không tồi. Tuy tôi không học cao, nhưng buôn bán lâu như thế, mắt nhìn người vẫn phải có. Anh Cừu, anh Cừu đúng là có rất nhiều tật xấu như keo kiệt, thiếu hiểu biết, có hơi tính toán chi li, nhưng vẫn là tận tâm với Tương Mỹ."

Cũng chưa chắc thật sự là như vậy. Hoa Sùng nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Chị hiểu lầm rồi, ý chúng tôi là, Cừu Hãn có xích mích với ai không?"

Vương Giai Muội vỗ trán, nói: "Anh Cừu có đứa em của bà con xa, lúc còn rất nhỏ có đến nhà anh ấy ở, sau khi cha mẹ qua đời, anh Cừu không cho đứa em bà con xa này xu nào. Nhưng mà......Đây là chuyện lâu lắm rồi."

Chuyện dù qua lâu vẫn là một manh mối, vì hận thù khắc cốt ghi tâm, chưa bao giờ vơi bớt qua thời gian cả. Hoa Sùng hỏi: "Người em bà con xa này tên gì vậy?"

"Tên là Bạch.... Bạch Lâm Mậu. Lâm trong rừng cây, mậu là rậm rạp." Vương Giai Muội bất an, "Chẳng lẽ hắn là hung thủ?"

"Bây giờ vẫn còn quá sớm để có thể nói điều gì." Giọng Liễu Chí Tần đều đều nghe chẳng đoán được cảm xúc gì, "Đúng rồi, chị Vương, tôi còn một câu hỏi nữa."

Vương Giai Muội xoa nước mắt, "Vâng?."

"Sau khi kết hôn với Cừu Hãn, chị có lại muốn sinh thêm không?"

"Chuyện này......" Vương Giai Muội cúi đầu, do dự vài giây, "Chuyện này có liên quan đến vụ án không?"

"Không nhất định." Liễu Chí Tần cũng không lừa cô, "Nhưng mà đáp án của chị có ảnh hưởng đến khả năng suy luận phán đoán của chúng tôi."

Vương Giai Muội hít sâu một hơi, gật gật đầu.

Hoa Sùng hỏi: "Là ý của chị hay của Cừu Hãn?"

"Cả hai chúng tôi đều muốn." Vương Giai Muội tựa hồ rất khó nói, "Đứa con sinh ra sẽ là cầu nối giữa hai người không cùng huyết thống, tóm lại là rất cần. Vợ trước của anh Cừu không thể sinh nở, cho nên mới ly hôn. Sau đó......"

Cô dừng một chút, vuốt lại đầu tóc lộn xộn, đầu cúi càng thấp, "Tuy rằng anh ấy ngoài miệng không có nói ra, nhưng tôi nhìn ra được anh ấy chọn tôi, một phần là vì tôi còn trẻ, thân thể cũng tương đối khỏe mạnh, có khả năng sinh cho anh ta một đứa con trai."

"Con trai?" Hoa Sùng ngắt lời.

Vương Giai Muội hiểu sai ý, giải thích nói: "Tôi, chúng tôi đã có Tương Mỹ là con gái rồi, nếu sinh thêm con trai, mọi người sẽ càng vui vẻ."

Hoa Sùng đột nhiên cảm thấy thực buồn cười.

Mọi người sẽ càng vui vẻ? "Mọi người" bao gồm Vương Tương Mỹ sao?

Liễu Chí Tần lại hỏi: "Vương Tương Mỹ biết hai anh chị muốn sinh em bé không?"

"Tôi......" Vương Giai Muội xoa xoa lòng bàn tay liên tục, "Tôi với anh Cừu chưa nói nó biết, nhưng nó cũng lớn rồi, có khả năng đã đoán được."

"Có vẻ chị biết khá ít về con gái chị." Liễu Chí Tần tựa lưng vào ghế ngồi, nheo mắt nhìn Vương Giai Muội.

"Tôi thật sự rất bận." Nước mắt Vương Giai Muội lại rơi lã chã, "Nếu con bé có thể sống lại, tôi...tôi......"

Đánh cuộc hay thề độc, người chết đi cũng sẽ không thể sống lại. Hối hận hay khóc lóc cũng chỉ là tự mình cảm động mà thôi.

Trời đã sáng, lại chuẩn bị một ngày công tác hối hả, Trần Tranh mua bữa sáng ngon lành đến, gọi mọi người ra ăn.

"Có phát hiện ra gì mới không?" Trần Tranh hỏi.

Hoa Sùng chỉ vẫy vẫy tay, không nói gì.

Trần Tranh nhìn Liễu Chí Tần, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Sao cậu ta lại thế này?"

"Chuyện Vương Tương Mỹ và Trần Vận đều không liên quan đến cha mẹ." Liễu Chí Tần bưng một chén cháo thịt nạc, "Đúng rồi, đội trưởng Trần, tôi cần đến nhà gặp cha mẹ Trương Đan Đan một chuyến, tôi có chút vấn đề muốn hỏi bọn họ."

"Được, để tôi sắp xếp." Trần Tranh gật đầu, rồi hất cằm về phía Hoa Sùng, hạ giọng nói: "Tổ trưởng Hoa của cậu không thích phá mấy vụ có liên quan đến trẻ em, nhưng không còn cách nào, vụ án này chỉ có thể giao cho Tổ Trọng án. Có gì cậu giúp cậu ta một chút."

"Vâng, tôi biết rồi."

"Vụ ở thôn Lạc Quan có thể tạm thời gác lại."

"Nếu rảnh tôi sẽ điều tra cả hai bên." Liễu Chí Tần nói.

"Vất vả rồi." Trần Tranh vỗ vỗ lên vai Liễu Chí Tần, "Có gì khó khăn cần tôi ra mặt thì báo ngay nhé."

"Hai người rì rầm to nhỏ gì đó?" Hoa Sùng cầm một cái bánh rán nhân thịt đi tới, "Nói chuyện phiếm à?"

"Đang ăn sáng chẳng lẽ không được nói chuyện phiếm nữa hả, quá đáng vậy?" Trần Tranh cười nói.

"Anh đáp một cú điện thoại bắt tôi với anh Tiểu Liễu trở về, bỏ lại Tổ Án Tồn Đọng ở thôn Lạc Quan, tôi thấy anh mới là quá đáng đó." Hoa Sùng thấy Liễu Chí Tần đang ăn cháo thịt với trứng vịt Bắc Thảo thì vội vàng bỏ bánh rán thịt xuống, tự múc cho mình một chén.

"Cậu nghĩ tôi muốn à? Đã đưa chỉ tiêu của Tổ Án Tồn Đọng lên cấp trên rồi, không hoàn thành là phiền lắm luôn."

"Tiếu Thành Tâm không phải là tổ trưởng giỏi cho Tổ Án Tồn Đọng." Hoa Sùng nói thẳng không hề khách khí.

"Hừm!" Trần Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, "Đội hình sự nhiều nhân tài nhưng mà người giỏi ai muốn đến Tổ Án Tồn Đọng đâu, cho cậu làm cậu chịu không?"

Hoa Sùng phản bác, "Đây là vấn đề về chế độ."

"Vấn đề chế độ là khó nhất, mấy cậu không biết tôi phải khiêng bao nhiêu áp lực trên vai đâu." Trần Tranh thở dài não nề, "Hoa Nhi, ráng nỗ lực hơn, phá vụ này sớm một chút rồi lại đi giúp Tiếu Thành Tâm, cũng coi như giúp đỡ tôi nhé."

"Tôi biết rồi" Hoa Sùng húp vài muỗng hết chén cháo, đột nhiên nói: "Giờ tôi lại thật sự hy vọng vụ án Trần Vận, Trương Đan Đan và Vương Tương Mỹ không liên quan gì với nhau."

"Đúng vậy." Trần Tranh đập tay lên bàn, nuốt câu đang chuẩn bị nói xuống, sửa lại thành câu: "Tôi để trà hoa cúc mới trong ngăn bàn của cậu, còn có một ít thuốc nâng cao tinh thần, yên tâm, thuốc tốt cả, không có tác dụng phụ.""Cảm ơn anh nhiều." Hoa Sùng cười.

Liễu Chí Tần đã ăn xong bữa sáng, đang thu xếp một ít đồ cho Hoa Sùng, nhìn đồng hồ nói, "Cũng đến giờ rồi, mình đi là vừa."

Trần Tranh nhìn cái áo khoác mỏng trên cánh tay, hỏi: "Đây là?"

Hoa Sùng vừa thấy, "Này chẳng phải là áo của tôi?"

"Đúng rồi." Liễu Chí Tần nhàn nhạt nói: "Hai ngày mưa liên tục nên khá lạnh, tôi mang theo áo khoác, nếu anh cảm thấy lạnh thì phủ thêm."

Lồng ngực Hoa Sùng nóng lên, dĩ nhiên không phải vì vừa ăn xong cháo thịt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv