Thấy giọng Lý Thức có vẻ cáu gắt, Tử Kỳ vội vàng tới khuyên nhủ:
- Thường Phong huynh ấy vẫn còn đang trên sảnh tiếp khách. Hay là huynh cứ để hành lý tạm ở phòng tôi...
- Nè! Ai mượn huynh chen vào hả? - Lý Thức đẩy Tử Kỳ sang một bên, tiến đến trước mặt Văn Anh dõng dạc nói - Ngươi cũng phải chịu trách nhiệm việc này vì là biểu đệ của y. Ta sẽ mang hành lý qua phòng ngươi đợi hắn về vậy!
- Nè, sao ngươi lại vô lý như vậy? - Văn Anh cự lại
Không đợi cậu kịp từ chối y đã một mạch bê đồ đạc của mình về Nam Quy Hội, trực tiếp mang nó vào phòng cậu.
Văn Anh bước vào phòng sau y, cậu bực bội đóng cửa lại rồi xắn tay áo lên tiến đến chỗ Lý Thức. Y vừa quay lại ngay lập tức bị cậu đánh thùm thụp vào vai.
- Một chút tin tức cũng không có, chỗ này là chỗ ngươi muốn đi là đi, muốn đến là đến à?
- Ây da, ngươi quên vai ta từng bị thương hay sao?
Thấy hắn xuýt xoa, Văn Anh tỏ ra áy náy, khẩn trương giữ tay hắn hỏi thăm:
- Sao thế? Tay vẫn chưa lành hẳn à?
Lý Thức vội chớp lấy thời cơ nắm lấy tay cậu. Văn Anh ngẩng đầu lên, gương mặt y bây giờ cách cậu chỉ vài centimet. Đôi mắt trong veo như hồ thu của cậu mở to thăm thẳm đáp lại ánh mắt si tình của y, tim đập mạnh liên hồi.
- Nhớ ta lắm phải không? - Y tiến lại càng lúc càng gần đưa môi mình kề sát môi cậu.
Văn Anh bỗng dưng sực tỉnh, có chút hoảng hốt đối với hành động mờ ám của y cậu giơ chân thúc ngay vào bộ hạ. Lý Thức trợn mắt, mặt cứng đờ ra đau điếng tới mức không nói nên lời.
- Lý Thức ngươi càng ngày càng tự tiện thì phải, bộ ngươi thấy ta dễ dãi lắm hay sao?
Lý Thức không đáp lời cậu y chỉ nằm trên sàn ôm chỗ đó run cầm cập, mặt xanh như tàu lá chuối.
- Còn làm bộ làm tịch, ngươi chết rồi à?
Lý Thức không nhịn nổi nữa bèn gào lên:
- Gọi thái y!!!
Văn Anh phát hoảng chạy ra mở cửa, vừa lúc đó Tử Kỳ cũng nghe tiếng thét mà chạy tới. Hai người lập tức dìu y đến chỗ Từ lão sư. Cũng may mà thầy ấy có trong phòng.
Văn Anh đứng bên ngoài chờ Từ lão sư khám cho Lý Thức, cả cậu lẫn Tử Kỳ đều bồn chồn đứng ngồi không yên.
- Văn Anh, rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Tôi chưa bao giờ thấy Lý Thức ỉu xìu đến vậy.
- Là ta làm hắn ra như thế đấy!
- Là huynh ư, sao huynh cộc thế? - Y ngần ngại hỏi lại
- Ai bảo hắn sàm sỡ ta trước...
- Sàm...sàm sỡ...??? - Tử Kỳ nghe xong thì ú ớ như người có bệnh, y chậm rãi lau mồ hôi rồi quay sang Văn Anh nói - Văn Anh, huynh chịu khổ rồi nếu ban nãy Lý Thức nghe lời đến phòng tôi, chắc tôi cũng giống như huynh.
Văn Anh đang trong trạng thái lo lắng liền chuyển sang khó chịu vì câu nói chẳng đầu chẳng đuôi của y. Cũng may vừa lúc đó Từ lão sư bước ra, cậu sốt sắng chạy đến hỏi:
- Y không sao chứ lão sư?
- Không sao! Đi nhẹ có thể bị xót một chút...hờ - Ông ấy cố nén cười, rồi ghi ghi chép chép cái gì đó - Hôm nay về chịu khó nghỉ ngơi đừng cử động mạnh, ngày mai sẽ khỏi thôi!
Lý Thức từ tốn bước ra, vừa đi vừa buộc thắt lưng cay cú nhìn cậu. Văn Anh xấu hổ vội nhìn qua hướng khác.
- Văn Anh ngươi cũng độc ác thật đó...Nhỡ như nhà họ Lý ta tuyệt tự tuyệt tôn, ngươi có mấy cái mạng cũng không đền nổi! - Lý Thức xài xể.
- Ta đâu có cố ý! Tại ngươi...Thôi, coi như ta xin lỗi!
- Các trò là nam nhi với nhau, chơi giỡn cũng phải biết chỗ nào nên tránh chứ! - Từ lão sư lên tiếng
- Làm phiền thầy quá, cám ơn thầy Từ lão sư! - Văn Anh cúi đầu 90 độ cảm ơn thầy ấy rồi vội vàng bảo Tử Kỳ đưa Lý Thức về, không cho y ở đây nói nhăng nói cuội thêm nữa.
Thấy ba đứa trẻ lăng xăng hấp tấp rời đi, Từ lão sư chỉ biết lắc đầu phì cười.
- -----------------------------
Tiểu Linh đến tận phòng gọi cậu, Tử Kỳ bước ra mở cửa, sau lưng tỷ ấy còn có Tử Hoa.
- Các người còn làm gì ở đây? Mau đến Viện trù ăn đi chứ. Lâu lâu mới có một bữa hoành tráng thế mà...
- Làm phiền tỷ quá, bọn đệ ra ngay đây! Lý Thức ngươi đi được không?
Tiểu Linh ló đầu vào phòng nhìn thấy Lý Thức tỷ ấy mừng rỡ đẩy cửa vào:
- Lý Thức ngươi quay lại rồi à? Từ lúc nào thế?
- Ta đến cùng lúc với đoàn sứ giả, Trần cô nương hôm nay trông thật xinh đẹp!
- Ngươi không nịnh ta chứ? - Tỷ ấy khoái chí đáp
- Lại mồm mép nữa rồi - Văn Anh lầm bầm nói
- Nhưng mọi người cứ đi ăn đi, ta không tiện đi lại...
- Sao không tiện đi lại? Ngươi bị làm sao thế?
Nghe Tiểu Linh hỏi Lý Thức liền hất mặt về phía Văn Anh. Cậu cười ngượng nói với Tiểu Linh:
- Bọn đệ giỡn với nhau làm hắn bị thương, cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu do, hắn lúc nào chẳng làm quá vấn đề!
- Hẳn là không nghiêm trọng...- Lý Thức nói kháy
- Tiếc thật, ta có rất nhiều chuyện muốn kể với mọi người! - Tiểu Linh hụt hẫng
- Tiểu Linh tỷ, thật ra ngoài đó rất đông người lại còn ồn ào, tôi cũng không muốn ăn cùng họ. Hay là chúng ta mang đồ về phòng Văn Anh nhé! - Tử Hoa ngay lập tức đề xuất
- Ý hay đó, Tiểu Linh tỷ thấy sao? - Văn Anh đồng tình
- Uhm, thôi vậy chiều ý mọi người, chúng ta xuống bếp lấy thức ăn về đây!
Nói rồi Văn Anh Tử Hoa và Tiểu Linh đi lấy thức ăn, trong phòng còn mỗi Tử Kỳ và Lý Thức. Trong khi Tử Kỳ cứ lo cảnh giác y thì Lý Thức lại vô tư bảo:
- Huynh giúp tôi đến nhà vệ sinh nào!
- Tôi hả?
- Ngoài ngươi ra thì còn ai.
Tử Kỳ đành bấm bụng dìu bạn học Lý vào nhà vệ sinh trong đầu lúc này không thôi nghĩ đến chuyện Văn Anh bị sàm sỡ. Thế là y quyết định đứng bên ngoài chờ Lý Thức vào trong "hành sự". "Xong việc" Lý thức gọi Tử Kỳ vào giúp, gọi mãi y mới chịu chạy vào:
- Huynh không nghe tôi gọi ư? Sao phải đứng xa như vậy?
- À à...bởi vì trong này ngột ngạt quá...Tôi, tôi ra ngoài hóng gió.
- Được rồi, giúp tôi ra ngoài nào!
Tử Kỳ lụp chụp làm cho có lệ, thế nhưng y chẳng ngờ tới sàn nhà vệ sinh cực kỳ trơn trượt. Vừa bước một bước y đã hụt chân ngã sấp mặt kéo theo Lý Thức, cú trượt làm Lý Thức nằm đè lên người y.
- Lý Thức...Huynh...huynh sẽ không làm như thế đối với tôi đúng không? - Tử Kỳ nằm bên dưới thổn thức nói
- Làm là làm cái gì? - Lý Thức nhăn nhó chống tay ngồi dậy.
- Huynh...huynh từng nói huynh là nam sắc, có phải huynh rất thích gần gũi nam nhân khác không?
- Ngươi đang nói cái quái quỷ gì vậy? Lời ta đùa ngươi cũng tin nữa sao?
Tử Kỳ nghe xong mừng húm lồm cồm bò dậy, quay sang Lý Thức hỏi:
- Hóa ra huynh chỉ đùa thôi à, làm tôi sợ hết hồn.
- Nói cho huynh biết Lý Thức ta chỉ có hứng thú với phụ nữ, mà cho dù có thích đàn ông đi chăng nữa cũng không tới lượt huynh.
- Còn Văn Anh thì sao?
- Ngươi nói nhiều thế làm gì? Còn không mau đỡ ta dậy! - Y quát
Tử Kỳ hấp tấp đỡ lấy y, trên đường về cứ lẩm bẩm lầm bầm: "Vậy rốt cuộc là thích hay không thích?"
- -----------------------
Thường Phong đã trở về phòng, y thông báo với mọi người rằng ngày mai cả Nam Quy Hội lẫn Bắc Quy hội đều phải tổng vệ sinh khu vực của mình rồi đưa bảng phân công cho họ. Sau khi dọn vệ sinh xong thì mọi người sẽ tập hợp ở sảnh chính xem màn biểu diễn chào sân của các nước.
Sau đó cả nhóm cùng ngồi ăn chung với nhau, Thường Phong còn xin mọi người đóng góp ý kiến về tiết mục mà Tam Diện học đường sẽ biểu diễn. Lâu rồi mới có một ngày nhóm bọn họ đông đủ, vui vẻ như thế này.
Tuy nhiên Lý Thức và Thường Phong vẫn là kiểu bằng mặt không bằng lòng, vì lẽ gì thì ai cũng biết. Trong mắt Lý Thức, Thường Phong chính là tình địch chen vào giữa y và Văn Anh. Còn Thường Phong, y đã nhận ra sự kỳ lạ trong cách nói chuyện lẫn hành động của Lý Thức dành cho Văn Anh, nên càng thấy lo cho biểu đệ.
- Tối nay Lý huynh muốn ở phòng của ta và Văn Anh sao? Hay ta dọn dẹp cho huynh căn phòng khác? - Thường Phong hỏi trước khi mọi người giải tán.
- Bây giờ không phải đã quá trễ rồi hay sao biểu huynh? Để mai không được à? - Văn Anh góp ý
- Văn Anh nói phải, ngày mai cũng được không cần gấp gáp. Làm phiền huynh vào giờ này ta thấy không thoải mái cho lắm! - Lý Thức tán thành.
- Nếu vậy ta sang chỗ của Từ lão sư ở nhờ một đêm, huynh cứ dùng giường của ta - Thường Phong nói.
- Thật là tốt quá, cám ơn hảo ý của huynh - Lý Thức khoái chí dùng hành động kính cẩn đáp trả y.
- Còn đệ thì sẽ qua thư phòng của cửu cửu ngủ tạm - Văn Anh tiếp lời.
- Sao ngươi...??? - Lý Thức trừng mắt, giận cứng cả họng.
- Đệ ngủ ở đó có bất tiện không Văn Anh? - Thường Phong lo lắng hỏi.
- Bất tiện gì chứ, biểu tỷ sẽ mang chăn nệm qua cho đệ mượn mà, đúng không Tiểu Linh?
- Ờ đúng vậy, hồi nãy Văn Anh có nhờ ta rồi.
- Ngươi được lắm Văn Anh!!! - Lý Thức liếc sang cậu đay nghiến.
- Ta chỉ là đề phòng trường hợp bất khả kháng phải động tay động chân làm người khác bị thương thôi - Văn Anh ma mãnh đáp trả y, Tử Kỳ ngồi đấy vừa nghe xong liền đoán ra ngầm ý của cậu nên che miệng cười.
Một ngày lắm mệt mỏi và cảm xúc trôi qua, chỉ có điều Văn Anh quên khuấy đi một chuyện cực kỳ quan trọng. Đó là lời hẹn với gã Văn Tài, để hắn chờ tới nỗi muốn chết rét ngoài sân. Mối hận này không trả hắn không cách nào hả giận được...
+
- ----------------------