Lý Thức mở mắt thấy mình đang ở trong một cái xe củi lớn phủ tấm bạt trắng, tay chân đều bị trói bằng dây thừng. Thực chất ra cú đánh của tên bắt cóc đối với y chẳng khác nào gãi ngứa, Lý Thức chỉ giả vờ ngất đi để bọn chúng đưa về sào huyệt. Nhìn sang bên cạnh thấy Văn Anh và Phiêu Phiêu vẫn bình an vô sự y cảm giác như vừa trút được một gánh nặng.
Hơn nữa ở đó không chỉ có ba người họ mà còn có cả những cô nương bị mất tích. Lý Thức vội tháo dây trói, do bọn chúng chủ quan y là nữ nhi nên đã buộc không quá chặt. Tiếp đó y bèn tháo vải buộc trên tóc bên trong là bột nhuộm, âm thầm rải chúng qua khe hở bên dưới. Trời vẫn còn lờ mờ sáng, căn bản là bọn chúng không thể nào phát hiện việc y làm.
Đến một đoạn khuất giữa rừng núi, chiếc xe chở họ bỗng dừng lại bên cạnh xe dùng để chở đạo cụ, Lý Thức vừa lúc ấy nghe có tiếng bước chân liền giả vờ mê man bất tỉnh. Gã kép hát cùng với đồng bọn bước đến cạnh chiếc củi, mãn nguyện nhìn những con mồi mà mình bắt về được.
- Lần đi này quả thật không uổng công, nhiều cô nương xinh đẹp như thế này chắc chắn bán sẽ rất được giá.
- Mỗi cô nương này trông chẳng ra sao cả, lỡ như không ai thèm mua thì chúng ta lại tốn gạo nuôi ả - Một tên trong số chúng chỉ Lý Thức và nói.
- Bán không được thì đem cho, dù sao cô ta cũng thấy mặt ta rồi, để lại chỉ thêm họa.
- À mà lão Đại, chúng ta hẹn giao dịch ở chỗ này có quá gần Tiêu Thành không?
- Không sao, nơi đây đã là ngoại thành rồi, hơn nữa bọn người trong làng đinh ninh các cô ấy bị cọp bắt, có khi còn chẳng dám bước ra khỏi thành nửa bước.
- Lão Đại không hổ danh là thủ lĩnh của chúng ta, tính toán mọi việc đều chu đáo kỹ lưỡng. Xong phi vụ này chúng ta lại đến làng khác bắt thêm người nữa - Tên đàn em xoa tay hứng khởi.
- Được rồi, chúng ta dựng lều trại ở đây nghỉ ngơi, chỉ việc chờ người đến nhận hàng thôi.
Nói xong bọn chúng bỏ đi, vậy là động cơ bắt cóc và ngụy tạo ra câu chuyện hổ thành tinh của bọn chúng đã rõ. Chiếc xe nằm khuất tầm mắt, nhân lúc bọn chúng đang chè chén không để ý, Lý Thức đến bên cạnh Văn Anh cởi trói cho cậu. Lúc này thuốc mê vừa hết Văn Anh cũng bắt đầu tỉnh dậy, cậu nhíu mắt nhìn xung quanh:
- Lý Thức, đây là đâu?
- Suỵt, là chỗ cắm trại của bọn bắt cóc.
Bên cạnh Văn Anh, Phiêu Phiêu cũng đã tỉnh, nàng ấy lắc đầu vài cái vì thấy hơi choáng. Vừa cởi trói cho Văn Anh xong Lý Thức liền sang cởi trói cho Phiêu Phiêu.
- Phiêu Phiêu, cô không bị thương chứ? - Văn Anh khẽ hỏi cô ấy
- Chúng ta còn sống ư? - Nàng ấy hỏi
- Đương nhiên rồi, nói khẽ thôi ta sẽ giúp các người ra khỏi đây! - Lý Thức vừa nói vừa đề phòng nhìn ra ngoài.
Sau khi cởi trói cho tất cả mọi người, Lý Thức bảo bọn họ giả vờ ngồi im ở chỗ cũ, y hướng ra ngoài gọi lớn:
- Có ai không? Có ai ngoài ấy không?
- Chuyện gì thế? - Hai trong số bọn chúng hấp tấp chạy đến xem thử
- Hai vị đại ca ơi, bụng tôi đau quá, sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Đau bụng gì chứ, ráng nhịn một chút đi.
- Không nhịn được, không nhịn được nữa. Nếu các người không cho tôi ra ngoài, tôi sẽ làm đại ở đây đấy.
- Làm sao đây? Không thể để cô nương ấy làm bậy ở đây được chúng ta sẽ là người dọn dẹp đấy.
- Ngươi nói cũng có lý... - Tên đó nói xong bèn đến hấp tấp mở khóa cửa, Lý Thức bên trong không ngừng hối thúc.
Một tên vừa bước được nửa chân vô củi đã bị Lý Thức lôi tuột vào trong ngã sấp mặt Phiêu Phiêu và Văn Anh nhanh chóng đến trấn áp y. Tên kia thấy thế định chạy ra báo động nhưng liền bị Lý Thức đấm đến ngất xỉu không kịp lên tiếng.
Sau khi xử lý xong 2 tên đó, y và Văn Anh nhanh chóng dùng y phục của bọn chúng cải trang thành người của đoàn hát.
- -----------------------------
Lý Thức bước ra xem xét tình hình, sau đó quay trở vào dặn dò mọi người:
- Ta và Văn Anh sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, chốc nữa các cô hãy làm theo lời ta dặn...
- Ta biết rồi hai người nhớ cẩn thận!
Phiêu Phiêu nói xong liền cùng các cô gái kia trốn vào chỗ để đạo cụ. Chắc chắn rằng bọn họ đã núp xong xuôi, Lý Thức và Văn Anh vừa chạy ra vừa hô hoán:
- Nguy rồi lão đại, các cô nương ấy đã bỏ trốn!
Tên kép hát cùng đồng bọn chạy đến, hắn liếc vào trong củi quả thật chẳng thấy ai. Lý Thức liền kéo Văn Anh chạy về phía trước, miệng không ngừng hô to:
- Nhanh lên đuổi theo, bọn họ chạy hướng này...
Bọn người của đoàn hát liền tin tưởng chạy theo, dường như bọn chúng đều chủ quan không để ai ở lại canh chừng lều trại cả.
Dụ bọn chúng chạy xa khỏi nơi đó, Lý Thức liền kéo tay Văn Anh nán lại phía sau, định chờ lúc bọn chúng không để ý mà bỏ trốn. Thế nhưng tên kép hát chưa gì đã nghi ngờ hành động kỳ lạ của bọn họ, hắn chặn họ lại hỏi:
- Chờ đã, các ngươi là ai?
Bị phát hiện cả hai vô cùng hoang mang, Lý Thức nhanh trí hạ gục 2 tên đứng gần đó để mở đường tháo chạy lên núi.
- Chính là các cô nương ấy, mau bắt lại cho ta! - Hắn ta ra lệnh cho bọn đàn em đuổi theo.
Đến một cái hang nhỏ, cả hai liền núp vào trong đó. Tên kép hát nhìn xung quanh chỉ thấy chỗ đó là đáng nghi nhất bèn âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ mình mang thuốc nổ tớ đặt trước cửa hang.
- Thật đáng thương hôm nay đành phải biến các ngươi thành chuột nướng. Có trách thì tự trách bản thân tự đi tìm đường chết - Hắn ta nhếch mép cười nham hiểm rồi châm ngòi nổ, sau đó ra lệnh cho mọi người rút về.
Nghe mùi khét Lý Thức chỉ kịp kéo Văn Anh cúi thấp người xuống, ngòi nổ chạm đến đáy liền nổ tung khiến cả hang động rung lên, đất đá không ngừng đổ xuống. Lý Thức cố gắng che chắn cho Văn Anh, bất chợt có một tảng đá to phía trên rơi xuống chỗ họ đang ẩn náu, không kịp suy nghĩ y liền dùng tay phải đỡ lấy.
Tảng đá vừa to lại vừa nặng, Văn Anh nghe được cả tiếng vỡ vụn trên đầu mình, nhìn lên đã thấy từ bả vai đến cánh tay của Lý Thức rươm rướm máu. Cơn chấn động vừa qua đi, y liền ngã gục xuống, lưng tựa vào vách đá thở dốc. Văn Anh vẫn còn chưa kịp hoàng hồn, mất một vài phút lấy lại bình tĩnh, cậu lật đật đi tìm xung quanh, bẻ một nhành cây gần đó xé vải áo làm nẹp cố định xương cho y.
- Lý Thức, Lý Thức, ngươi vẫn còn tỉnh táo đó chứ? - Cậu sốt sắng
- Tay ta chắc là gãy mất rồi - Y thều thào, gương mặt càng lúc càng tím tái...
- ---------------------------------------
Bọn bắt cóc quay về lều trại, tên lão đại ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn, chuẩn bị thay đổi địa điểm giao người. Thế nhưng chưa kịp làm gì đã bị Tiểu Nặc cùng đoàn quan binh từ phía sau bủa ra, bao vây tất cả bọn chúng. Tên kép hát ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau đó hắn cố điềm tĩnh mà nói:
- Các vị quan binh đây, cho hỏi sao lại bao vây chỗ này vậy? Chúng tôi chỉ là một đoàn hát nhỏ, đến đây để lưu diễn chứ chẳng làm gì sai trái cả.
- Ngươi còn dám nói nữa ư? Bắt cóc con gái nhà lành, giả làm hổ tinh gây hoang mang cho dân làng không phải phạm tội thì là gì? - Tiểu Nặc kết tội y.
- Các người có nhầm lẫn gì chăng? Chúng tôi làm gì có bắt ai chứ. Nếu muốn các người có thể khám xét - Hắn trông có vẻ rất tự tin
Tiểu Nặc có chút lo lắng khi quan binh tìm kiếm trong các căn lều mà vẫn không thấy người đâu, em ấy chợt phát hiện ra chiếc củi bên cạnh xe chở đạo cụ có phủ tấm bạt trắng liền nói:
- Chỗ đó cũng đáng nghi, các người mau đến xem thử!
Tên kép hát vẫn không một chút dao động vì trước đó người hắn bắt đã bỏ trốn cả rồi, xem ra trong cái rủi còn có cái may. Nhưng khi tấm bạt bị giở ra hắn trố mắt sững sốt khi ở trong lồng củi là 5 cô nương vẫn đang bị bắt trói bao gồm cả Phiêu Phiêu.
- Không...không thể nào!!!
- Chứng cứ rành rành như thế, các ngươi còn muốn chối tội? - Vị đại bổ đầu nói
- Tôi...tôi thực sự không biết họ là ai cả...- Hắn lắp bắp
- Vậy ngươi có biết những kẻ này không?
Phía phát ra giọng nói chính là Đại Đầu, cậu đang cùng với một toán binh khác áp giải những kẻ đến giao dịch.
- Họ họ là ai cơ chứ? Ta không quen...
- Có quen hay không để quan phủ điều tra, dù sao bọn chúng cũng đã khai ngươi ra rồi, lần này muốn chối tội cũng không được - Đại Đầu quả quyết
Hắn ta không còn cách nào chống chế đành phải chịu bị gông cổ cả bọn áp giải về phủ. Tiểu Nặc vừa cởi trói cho Phiêu Phiêu xong, cô nương ấy liền tức giận chạy đến nắm lấy cổ áo tên kép hát:
- Tên khốn kiếp, Lý Thức và Văn Anh đang ở đâu?
- Hai tên đi cùng cô ư? Bọn chúng ngã xuống vực chết cả rồi! - Hắn ta thản nhiên cười đáp.
- -----------------------------------