- Văn Anh, ta vừa từ chỗ của nghĩa phụ về, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa người và Trình thẩm.
- Nói chuyện ư? Là chuyện gì cơ?
- Ta nghe thẩm ấy nói với nghĩa phụ về đứa con thất lạc của mình, còn nói là không thể nhận lại đứa trẻ ấy ngay lúc này...
- Nói như vậy không lẽ huynh đang nghĩ...
- Ta cũng không biết, đúng là ta luôn có cảm giác rất thân thiết với thẩm ấy, nhưng chuyện này quả thật rất mơ hồ, nếu là thật tại sao thẩm ấy lại không muốn nhận lại con chứ?
- Biểu huynh, đệ nghĩ huynh đừng giữ nó trong lòng, hãy tìm dịp nào đó hỏi thẳng cửu cửu, đệ tin ông ấy sẽ cho huynh một câu trả lời thỏa đáng.
- Cám ơn Văn Anh, để đệ nhìn thấy sự vô dụng của ta rồi, thật đáng xấu hổ!
- Không phải thế, đối với đệ huynh luôn là người huynh trưởng kiên cường, tốt bụng và giỏi giang nhất. Cám ơn huynh đã tin tưởng đệ mà nói ra lòng mình.
Văn Anh mỉm cười với y, Thường Phong khẽ vuốt tóc biểu đệ và nhìn cậu trìu mến. Có lẽ Văn Anh là người mà huynh ấy tin tưởng để tâm sự nhất. Chợt nhớ lại hôm sau đã phải chia tay cậu nhóc đáng yêu này lòng y lại có một chút hụt hẫng.
- Đệ về nhà nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, ta sẽ thu xếp qua thăm đệ.
- Đệ chờ huynh!
- Văn Anh, Thường Phong ca! - Tiểu Linh gõ cửa phòng gọi họ
Văn Anh chạy đến mở cửa ra thì còn thấy cả Tử Hoa, hai người họ rủ cậu và Thường Phong ra căn chòi, nơi Tử Kỳ và Lý Thức đã chuẩn bị sẵn một buổi tiệc chia tay. Trên đường đi cậu gặp Tiểu Nặc, thế là mang em ấy theo nhập cuộc.
Đây có thể là buổi tiệc cuối cùng ở Tam Diện nếu mẹ cậu không cho phép quay lại. Sau khi ôn lại những kỷ niệm đã qua tại học đường với nhau, Văn Anh đứng dậy phát biểu:
- Rất cám ơn mọi người, khoảng thời gian ở đây tuy ngắn ngủi nhưng ta đã nhận ra được rất nhiều điều quý giá. Nhờ Tam diện mà ta đã có những bằng hữu tốt, những kỷ niệm đẹp, những bài học hay và dần dần trưởng thành hơn. Ta rất quý trọng khoảnh khắc này...
Chưa kịp nói hết thì hai nữ nhân của nhóm đã bắt đầu giọt ngắn giọt dài thút thít.
- Tử Kỳ huynh là người lương thiện và chăm chỉ nhất mà ta từng biết, hãy cố gắng ta tin huynh sẽ thành công. Tiểu Linh, tỷ nhớ tránh xa tên Văn Tài đáng ghét đó, mong rằng tay nghề thêu của tỷ sẽ càng ngày càng tiến bộ. Tử Hoa, ngươi đừng có nhút nhát như thế phải mạnh mẽ lên thì mới sống nổi ở đây. Lý Thức, tính khí nhà ngươi thất thường, có gì thì nên nói ra kẻo mọi người lại hiểu lầm ngươi. Biểu huynh, nhờ huynh chăm sóc cho họ nhé, có chuyện gì nhớ viết thư cho đệ.
- Huynh nói sao cứ như đi luôn thế Văn Anh? - Tử Hoa thất thỉu
- Nghỉ hè tôi sẽ rủ huynh đến Giang Nam chơi - Tử Kỳ thêm vào
- Thiếu gia, Giang Nam có đẹp không? Tiểu Nặc có vẻ hứng thú
- Tất nhiên là đẹp rồi, cảnh đẹp, người đẹp, thức ăn ngon, cái gì cũng có. Văn Anh, huynh nhất định phải đến chỗ chúng tôi chơi đó! - Tử Hoa nài nỉ
- Bộ hai người ở chung nhà hả? - Lý Thức thắc mắc
- Làm gì có, chúng tôi chỉ cùng quê thôi... - Tử Hoa đính chính, Tử Kỳ lập tức gật đầu lia lịa
- Thường Phong ca, muội cũng muốn đi! - Tiểu Linh đua đòi
- Phải xem người ta có mời muội không đã! - Thường Phong nói
- Mời chứ, nhưng Giang Nam là nơi dành cho tài tử, Trần cô nương có biết hát không? - Tử Hoa trêu muội ấy.
- Phải biết hát à? Ta tưởng ai đến cũng được chứ!
- Phải hát, nếu không biết thì bảo Văn Anh chỉ cho cô! - Lý thức chen vào
- Ta hả? - Văn Anh trố mắt hỏi y.
- Đúng thế hay ngươi hát thử đi nào!
Lý Thức lại giở trò đưa Văn Anh vào thế khó, mọi người cũng bắt đầu hùa theo y bắt cậu hát. Văn Anh nhìn sang Thường Phong, đến cả huynh ấy cũng vỗ tay ủng hộ. Văn Anh ngước lên nhìn ánh trăng hôm nay tròn vành vạnh lại tỏa sáng như ngọc bỗng dưng nghĩ đến một bài hát, thôi đành chiều ý họ vậy:
- Được rồi, ta sẽ hát bài "Thủy Điệu ca đầu", nếu không hay thì đừng trách nhé!
Văn Anh nhớ lại ở thế kỷ của mình khi còn rất nhỏ mẹ đã từng hát ru cậu khúc "Thủy điệu ca đầu" này. Sau này lớn lên cậu cũng rất thích nghe Đặng Lệ Quân hát, những lúc mệt mỏi mà thưởng thức sẽ thấy tâm hồn bay bổng, an yên đến từng câu từ, âm điệu. Mọi người bắt đầu im lặng nghe cậu hát.
"Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh.
Không biết là cung điện trên trời,
Đêm nay là năm nào?
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người lâu dài,
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng..."
- -----------------------------------------
Nhị phu nhân bước ra ngoài hiên hóng gió, tình cờ thấy Từ Lão sư đang phân loại dược liệu ngoài sân bà liền đến chào một tiếng.
- Từ Đại phu, lâu rồi không gặp. Đa tạ người lần nữa giúp đỡ Văn Anh nhà chúng tôi.
- Không có gì đâu, phu nhân đừng nói quá như vậy. Hôm trước tôi đến bắt mạch cho Văn Anh thấy bệnh tình đã thuyên giảm đi nhiều rồi. Nhưng dù sao cũng phải cẩn thận.
- Tôi lúc nào cũng ở bên cạnh trông nom nó, nhưng thằng bé này ở nhà rất hay nghịch ngợm vì thế mà lão gia nhà chúng tôi quyết định đưa nó đến học đường. Để nó ở đây tôi cũng lo lắm chứ.
- Nghịch ngợm sao? Tôi thấy Văn Anh rất ham học lại hiểu chuyện, hay do ở đây thích hợp với cậu ấy nhỉ?
- Từ lão sư nói thật ư? Thật ra thấy nó có bạn bè tôi cũng mừng. Nhưng mà tôi đã mời đại phu riêng về nhà theo dõi, nếu không phải vì sức khỏe của nó tôi cũng không muốn ép uổng.
- Thật ra người khỏe mạnh nhất là người vô ngã vô ưu có thể tự do theo đuổi lý tưởng, vui vẻ bên cạnh những người quan tâm mình. Mong phu nhân cân nhắc để Văn Anh được sớm quay lại trường học.
- Cám ơn Từ đại phu! Tôi sẽ cân nhắc...
Sau khi chào từ biệt Từ lão sư thì bà ấy lại vô tình chạm mặt oan gia của mình là Diệp Thiên Sách. Vừa thấy ông ấy bà liền lạnh nhạt rẽ hướng khác, Diệp lão sư lập tức cản lại:
- Hiểu Thanh, muội dạo này ra sao? Tiết gia đối xử với muội có tốt không?
- Dĩ nhiên là rất tốt, nếu không phải ông khiến Văn Anh trở bệnh làm tôi bận rộn đến đây thì giờ này có thể ở nhà ngủ một giấc thật ngon rồi.
- Haiz, ta thật sự không phải vì chuyện riêng mà áp bức nó, muội làm ơn tin ta dùm đi!
- Trước kia cũng thế nhỉ, tôi không bao giờ tin ông một lần nào nữa.
- Chuyện trước kia ta cũng đau lòng không kém muội. Nhưng ta luôn có một thắc mắc...thật ra con gái của muội thì có liên quan gì đến ta chứ?
Diệp lão sư vô cùng đắn đo khi hỏi ra điều mà ông thắc mắc bấy lâu nay. Nhưng vừa nghe xong Nhị phu nhân đã vô cùng giận dữ mà mắng:
- Ông nói gì thế? Tôi cấm ông không được nhắc đến chuyện đó! Từ giờ trở đi đừng để tôi thấy mặt ông lần nào nữa! - Nói xong bà giận dữ bỏ về phòng, Diệp lão sư bị một phen tá hỏa vẫn chưa kịp định thần lại.
Cảnh tượng này thật là quen mắt đối với Tào Hán, thật ra vừa nãy y cũng chỉ vô tình đi qua nhưng lại thu hoạch được một thông tin hết sức đáng giá. Y đắn đo không biết có nên nói với Lý Thức hay là chôn luôn bí mật này.
Lần này đi e rằng người Văn Anh nhớ nhất sẽ là biểu ca, cậu dự định về phòng sẽ nói với y vài lời tâm sự. Nào ngờ Tiểu Nặc lại bám dính theo luyên thuyên đủ chuyện, xong xuôi em ấy còn leo lên giường ôm chặt đòi ngủ với cậu. Thường Phong biết ý liền để cho hai người họ mặc sức trò chuyện, y lên giường kéo chăn nhắm mắt. Văn Anh bỏ ngoài tai mấy câu nói nhặng xị của Tiểu Nặc, cậu nhìn sang giường bên mà cảm giác tim mình hụt đi một nhịp.
Sáng hôm sau, Trần cửu cửu, Tiểu Linh và Thường Phong cùng nhau ra tiễn Văn Anh về, cậu vừa chào từ biệt họ xong chuẩn bị lên xe thì Tử Kỳ và Tử Hoa đã nhốn nháo chạy tới. Phía sau bọn họ là những sĩ tử của Nam Quy Hội, vừa hay tin cậu đi tất cả đều kéo nhau ra tạm biệt.
Mọi người nhìn cảnh tượng đó thì vừa mừng vừa xúc động, nhất là Nhị phu nhân. Lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình được mọi người yêu quý như thế bà cũng có một chút hãnh diện. Lý Thức cùng với Tào Hán đứng từ xa nhìn cậu, cậu cũng nhìn y một cái rồi gật đầu chào tạm biệt. Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh mang đi người thiếu niên họ Tiết đầy tiềm năng của Tam Diện học đường.
- ----------------------------