Đáp lại sự hào phóng của Lý Thức, Văn Anh liền gạt đi:
- Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng Từ lão sư dặn là trong thời gian uống thuốc không nên tùy tiện dùng loại khác. Ngươi để dành ăn cho bổ não đi nhé!
- Ngươi thật là...
Y chưa kịp nói dứt câu thì Thường Phong từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một chiếc nạng. Hóa ra huynh ấy đã dành hết buổi sáng để làm nó.
- Văn Anh, đệ nhìn xem huynh vừa làm cái này cho đệ!
- Woa huynh làm nó sao? Vậy thì tốt quá có cái nạng này đệ có thể tự đi được rồi!
Lý Thức cầm lấy chiếc nạng ngắm nghía, gõ xuống, chống thử đủ kiểu. Sau đó y quay sang Thường Phong mà nói:
- Không được! Chân Văn Anh mới bị thương dùng cái này sẽ rất bất tiện! Có ta và Tử Kỳ cõng rồi chắc không cần dùng tới đồ của huynh đâu - Y trả chiếc nạng lại cho Thường Phong.
- Lý huynh nói cũng có lý nhưng thỉnh thoảng đệ ấy vẫn cần để tập đi lại! - Thường Phong nói
- Dù sao cũng cám ơn huynh nhiều! Đệ thích lắm! - Văn Anh với lấy chiếc nạng trên tay y rồi ôm vào lòng.
- Chiều nay ta lại phải đi rồi, ta đã xin Diệp lão sư cho đệ nghỉ học thể chất. Nếu ở trong phòng 1 mình thấy buồn có thể kêu Tiểu Linh qua nói chuyện với đệ!
- Còn có bọn ta mà...
- Đệ biết rồi, đệ có thể tự lo được. Phiền huynh quá!
Cảm thấy 2 người không thèm quan tâm đến lời nói của mình, Lý Thức bèn quay sang công kích:
- Phiền gì chứ? Nếu ban đầu người ta để ý một chút thì chân ngươi đâu có ra thế này?
- Lý Thức!!!
- Ta nói gì sai sao? - Nói xong Lý Thức quay ngoắt bỏ đi, thấy tình hình căng thẳng Tử Kỳ cũng ráng ngốn cho hết chén cơm rồi cáo từ họ quay về phòng.
- Sao hắn nhỏ mọn thế không biết? - Văn Anh lầm bầm
- ----------------------------------
Chiều đó Văn Anh ở trong phòng một mình mãi cũng thấy buồn nên muốn ra ngoài hít thở chút không khí. Cậu với lấy chiếc nạng của Thường Phong cố vịn vào thành giường để đứng dậy, chỉ một lúc sau cậu đã quen với nó.
Văn Anh thận trọng bước ra cửa, lúc này dãy phòng của Nam Quy hội vô cùng vắng vẻ vì mọi người đều đang dự lớp của Diệp lão sư. Cậu tập đi tới lui một hồi thì phát hiện mình đã đi đến khuôn viên tự lúc nào, đang định quay lại thì nghe có tiếng người nói chuyện sau tảng đá.
- Tử Dung, huynh không ngờ muội lại gan như vậy! Chuyện như thế mà cũng dám làm.
- Huynh cứ giả vờ như không quen biết muội, không được ư?
- Không được, muội là nữ nhi làm sao có thể đi học như thế này, đã thế còn ở cùng bọn con trai nữa...Muội làm ta tức chết mất!
- Tử Kỳ! Huynh biết là muội cũng không thể quay về mà, chỉ cần huynh không nói chuyện này với ai là được rồi!
- Không còn cách nào khác, mau cùng ta đến gặp Trần lão sư thôi. Ta không thể để muội tiếp tục phạm sai lầm được!
- Không, không muội xin huynh đấy! Muội chỉ muốn đi học thôi mà!
Tử Dung cố chống trả ca ca của mình, Tử Kỳ phải cố gắng lắm mới lôi muội muội của mình được một đoạn. Đến vách đá thì cả 2 chạm mặt Văn Anh, cậu có chút bất ngờ khi nhận ra Tử Dung chính là Tử Hoa:
- Văn Anh? - Hai người họ cũng ngạc nhiên khi thấy cậu
- Xin...xin lỗi! Tôi không cố ý nghe chuyện của các người! - Văn Anh cố giải thích
Rút kinh nghiệm, 3 người họ cùng nhau vào căn chòi nói chuyện để không ai nghe được.
- Thì ra là thế! Hèn gì lần trước gặp Tử Kỳ biểu hiện của huynh thật kỳ lạ...
- Văn Anh theo huynh thì tôi nên làm thế nào? Đứa muội muội bướng bỉnh lần này quả thật đã gây ra chuyện lớn rồi!
- Văn Anh huynh nói với ca ca giúp muội! Muội thật sự rất muốn đi học!
Bị hai người họ nài nỉ, Văn Anh cũng có chút khó xử, cậu suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ta nghĩ huynh cứ để muội ấy ở lại! Tạm thời đừng nói với cửu cửu, chúng ta sẽ giúp muội ấy che giấu thân phận. Còn muội ở Bắc Lân Hội có khó khăn gì thì hãy nói với bọn ta để kịp thời giúp đỡ.
- Văn Anh huynh tốt quá, huynh đúng là cứu tinh của muội! - Tử Hoa mắt tròn xoe rưng rưng cảm động.
- Nhưng còn phụ mẫu ở nhà đang lo cho muội thì sao?
- Không sao, họ tưởng muội đang theo sư phụ học nghề, làm sao biết muội ở đây chứ! - Muội ấy tự tin nói.
- Vấn đề là xung quanh muội toàn là...nam nhi. Muội ứng phó được chứ? - Văn Anh hỏi
- Chuyện này các huynh không cần lo, muội rất cẩn thận bọn họ không nghi ngờ được đâu.
- Thôi được rồi, coi như huynh sợ muội rồi đó! - Tử Kỳ bất lực
- Ca ca! Cám ơn huynh, muội biết là huynh thương muội nhất mà - Tử Hoa chạy sang choàng cổ Tử Kỳ nịnh y.
Đúng lúc này lớp của Diệp lão sư cũng vừa tan, Lý Thức đang đi tìm Văn Anh. Nhìn thấy cả 3 đang trò chuyện trong căn chòi y liền xông xáo chạy vào:
- Tại sao các người đều ở đây? Tử Kỳ ngươi bảo đi vệ sinh sao giờ lại ở cùng Văn Anh thế? Cả ngươi nữa!
- Không có gì, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau rồi trò chuyện thôi mà! - Tử Kỳ phân giải
- Ta...ta về trước đây! - Tử Hoa sợ hãi muốn rút lui trước
- Đứng lại đó, các người có bí mật gì đang giấu ta đúng không? - Lý Thức chau mày suy đoán
- Ngươi muốn biết bọn ta nói gì lắm sao? - Văn Anh thách thức y rồi quay sang nói với huynh muội Tử Kỳ - Các người đi trước đi ta sẽ tự nói với hắn!
- Văn Anh...huynh... - 2 huynh muội họ lo lắng
- Yên tâm...ta biết mình phải làm gì mà! - Cậu nói rồi nháy mắt với họ
- -------------------------------------------
Sau khi họ rời khỏi, Văn Anh ngoắc tay gọi Lý Thức, y khoái chí tiến đến gần cậu:
- Được rồi bây giờ chỉ có 2 chúng ta, ngươi nói đi!
- Bọn ta cùng nhau trao đổi kinh nghiệm làm bếp, ngươi muốn biết chi tiết không?
- Chỉ vậy thôi hả? Không hứng thú! - Y khua tay đứng dậy, như chợt nhớ ra lại nói - Nhưng cũng có thể là bọn họ đang muốn tiếp cận ngươi đấy, đừng có mà cả tin!
- Tự dưng cảm thấy chỗ này ngột ngạt quá, phải quay về thôi! - Văn Anh nói xong thì đứng dậy chống nạng định bỏ đi.
- Văn Anh ngươi đi đâu đó? Chân ngươi chưa khỏi sao mà tự đi lại được?
Lý Thức hấp tấp chạy tới giật đôi nạng từ tay Văn Anh quẳng xuống đất, sau đó y vòng tay qua eo và khủy chân bế xốc cậu lên. Văn Anh đỏ mặt càu nhàu:
- Ngươi làm gì thế? Bỏ ta xuống ngay! Người khác nhìn thấy bây giờ!!!
- Sao ngươi nặng thế? Ai nhìn mặc kệ họ ngươi đang bị thương mà!
- Mau thả ta xuống!!! - Cậu đấm đá loạn xạ không ngờ cũng trúng y một phát
"Ây da!" Lý Thức lấy tay bịt bên mắt bị đau khiến cả 2 mất thăng bằng ngã xuống. Lần này Lý Thức có vẻ rất quyết tâm để bế được cậu, nhưng y không ngờ cú ngã lúc nãy Văn Anh đã huơ được cây nạng, cậu dùng sức đánh một đòn vào gáy y.
" A " Lý Thức chỉ kịp la lên một tiếng rồi gục xuống. Văn Anh nhanh chóng đẩy y ra, cậu dựa vào đôi nạng cố đứng dậy, trước khi đi cũng không quên quay lại mắng một câu "Đồ biến thái!"
- Tại sao ngài lại ngủ ở đây? Rất dễ bị phong hàn đấy! - Tào Hán cố lay mạnh để đánh thức Lý Thức, y hơi nhíu mày rồi giật mình ngồi chồm dậy.
- Nhìn ta giống đang nằm ngủ lắm à? Tào Hán rốt cuộc ngươi theo ta để làm gì thế? Có khi chủ nhân của ngươi thăng thiên luôn ngươi cũng không hay biết - Y trách móc
- Nói thế...Không lẽ có kẻ ám sát ngài? Để tôi đi tìm hắn! - Tào Hán khẩn trương
- Thôi bỏ đi, con người nhẫn tâm đó đã quyết cự tuyệt ta đến cùng. Mặt ta cũng dám đánh thì có gì mà không dám nữa cơ chứ...Ngươi không làm gì được đâu!
- Có loại người đáng sợ vậy sao? Động đến hoàng tộc là tội lớn, có khi phải bị tru di cửu tộc đấy! - Tào Hán cố nhịn cười mà nói.
- Thế ngươi đòi tru di cửu tộc gia đình vợ của Thân Vương thì bị tội gì?
- Tôi không dám...
Tào Hán chỉ định nhây với Lý Thức một chút, không ngờ rằng "cô nương ấy" lên chức Thân Vương phu nhân còn nhanh hơn cả cha y lên một chức phẩm. Nói nào điêu, chủ nhân y mà tùy tiện thứ 2 thì không ai xứng đáng ở vị trí thứ nhất cả.
Lý Thức quay lại Nam Quy Hội, trên đường đi y gặp Tiểu Linh đang đi hướng ngược lại bèn chặn đường hỏi muội ấy:
- Cô từ chỗ của Văn Anh về đúng không?
- Đúng thế thì sao?
- Văn Anh đang ở trong phòng với Thường Phong à?
- Thường Phong? Ta không thấy huynh ấy, ngươi hỏi để làm gì?
- À không có gì cô đi đi!
- Tên họ Lý này sao hễ gặp mình là liền hỏi về Văn Anh vậy nhỉ?- Muội ấy bĩu môi.
Lý Thức bước đến trước phòng Văn Anh, đèn trong phòng đã sáng nên y có thể nhìn thấy cậu ngồi một mình trong đó.
- --------------------------------------