Edit: reallllchicken
Beta: Uyên
Lạc Thời xoay người, mí mắt hẹp mỏng của cô khẽ nháy lên, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Chu Trạch Đình hỏi: "Anh Trạch Đình anh đến đây làm gì vậy?"
"Ăn cơm." Chu Trạch Đình trả lời vô cùng ngắn gọn, dứt lời đưa mắt tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Sau đó sải bước đi đến thang máy, chờ anh đi được hai bước, nhận ra cô còn chưa đi theo thì dừng chân xoay người lại nhìn cô.
Dưới ánh mắt của Chu Trạch Đình, Lạc Thời mới bắt đầu di chuyển, đi vài bước đuổi kịp anh.
Anh chờ cô đến gần thì mới bắt đầu đi đến chỗ kia.
Cô thoáng rớt lại phía sau anh một bước nhỏ, ngửa đầu nhìn bóng lưng người đàn ông, do dự một lúc cho tới khi hai người tiến vào thang máy, mắt dừng trên mặt kính thang máy, khẽ cắn môi dưới nói: "Anh Trạch Đình, cô gái vừa rồi là ai?"
Trong thang máy không có những người khác, chỉ có hai người, Chu Trạch Đình đứng cách cô rất gần, nghe vậy hơi ngước mắt nhìn cô qua mặt kính, anh hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em hỏi cô ấy làm gì?"
"Chỉ là muốn biết." Lạc Thời cắn môi chặt hơn.
Chu Trạch Đình bỗng xoay người, hai người cách nhau rất gần, cổ tay áo vest sượt qua mu bàn tay cô, cô giật giật tay, nhấc mí mắt lên nhìn anh xoay người đối mặt với cô.
Anh đặt câu hỏi, "Vì sao em muốn biết?" Đôi ngươi nhàn nhạt nhưng phản chiếu bóng dáng cô.
Vẻ mặt hờ hững.
Lạc Thời xoắn lấy dây lụa rũ xuống trên tay áo, mí mắt nhấc lên lần nữa cụp xuống, lông mi che đi ánh sáng nơi đáy mắt, cô nói thật nhỏ: "Còn có thể vì cái gì, vì em thích anh đó."
Coi như trả lời cho anh câu hỏi mấy ngày hôm trước.
Có điều giọng nói của cô quá thấp, thấp đến không thể nghe được, Chu Trạch Đình chỉ có thể nhìn thấy cánh môi đỏ thẳm mấp máy cử động, nhưng âm thanh phát ra một chút cũng nghe không rõ.
Vì vậy anh hỏi: "Em nói cái gì?" Vừa nói thân thể vừa áp sát vào Lạc Thời.
Như là muốn nghe rõ cô nói.
Hơi thở sạch sẽ dễ ngửi của người đàn ông đập vào mặt, nửa người trên cô theo động tác của anh hơi ngửa về sau, muốn trốn đi mùi mê hoặc này, đáy lòng hơi ảo não vì vừa rồi anh không nghe được lời nói vất vả lắm cô mới nói ra khỏi miệng, lúc cô đang lấy can đảm để dũng cảm lần nữa lớn tiếng nói lên, thì thang máy đột nhiên nghiêng ngả, sau đó dừng lại, đèn trong thang máy chợt tắt, toàn bộ không gian chật hẹp một mảnh đen nhánh.
Thang máy lắc lư nên chân cô không thể đứng vững, lui về sau một bước, trước mắt bỗng dưng tối sầm, tiếng thét chói tai "A" phát ra từ trong cổ họng, sau đó chân phải lui về sau vướng phải chân trái, cơ thể chênh vênh sắp ngã xuống một bên.
Trong bóng tối, Chu Trạch Đình chuẩn xác nắm cổ tay cô, kịp thời kéo cô lại.
Lạc Thời chưa trải qua chuyện thang máy xảy ra sự cố nên tâm trạng không ổn định, đụng phải xúc cảm quen thuộc, lập tức như cây mây bám vào cành khô, trực tiếp nhích tới gần lòng ngực anh, hai tay còn ôm lấy cánh tay vừa nãy anh kéo cổ tay cô.
Giọng hoảng sợ có chút khàn, "Anh... Trạch Đình, đây... Chuyện gì xảy ra vậy?"
Chu Trạch Đình cảm nhận được thân thể mềm nhũn cứ rúc vào trong ngực mình, cả người cứng đờ, hương thơm ngọt ngào quen thuộc của thiếu nữ làm cho anh hô hấp nặng nề, anh vừa định kéo tay mình ra, nhưng giây tiếp theo hình như cô phát hiện cái ôm này có vẻ rất không ổn, lập tức tự động lui ra ngoài.
Lùi lại khoảng hai bước.
Trước ngực trống không, Chu Trạch Đình dường như không có phản ứng gì, anh đưa vest cho cô, muốn bước lên trước ấn nút cầu cứu, lại nghe thấy cô hỏi: "Anh Trạch Đình, chúng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Làm sao bây giờ?" Giọng nói khan khan căng thẳng, có chút sợ hãi bao quanh bên trong.
Anh mở điện thoại lên, mượn ánh sáng màn hình thấy rõ nút cầu cứu trên thang máy, chẳng qua chưa kịp chờ anh đưa tay, thang máy lần nữa lắc lư.
"Anh Trạch Đình!" Lạc Thời hoảng sợ cao giọng gọi tên anh, tay nắm chặc tay vịn thang máy.
Chu Trạch Đình cũng không đứng vững, lui về sau hai bước, nghe được cô gọi tên anh, sau khi đứng vững mới chuyển ánh đèn điện thoại qua bên cô.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thời mơ hồ trắng bệch nhưng cố tự trấn định, mu bàn tay nắm tay vịn cũng hơi hiện lên gân xanh, anh dừng một chút, đôi mắt bình tĩnh ấn tắt đèn điện thoại, trong bóng tối đưa một tay về phía cô nói: "Lạc Thời qua đây."
Trong bóng tối, giọng nói của anh trầm ổn mạnh mẽ, nhất là đối với Lạc Thời đang bị hoảng sợ mà nói.
Cô cắn môi gọi một tiếng, "Anh Trạch Đình --"
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô, lại nói, "Qua đây, đừng sợ."
Sau đó, trong thang máy tối tăm yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lạc Thời lấm lem đi đến bên anh, toàn thân căng thẳng vì sợ hãi.
Chu Trạch Đình nhận thấy được cô đến gần, tay giơ lên hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn ấn cô vào trong ngực mình, anh cảm giác cô chậm rãi duỗi tay nắm eo mình, trong mắt có chút biến hóa phức tạp, sau cùng đáy mắt trấn định, cằm anh hơi để trên đỉnh đầu cô, nói: "Không có chuyện gì đâu, chắc là thang máy có sự cố tạm thời, vừa rồi tôi đã nhấn nút cầu cứu, một lát nữa nhân viên làm việc sẽ đến."
Trong lòng Lạc Thời đang thấp thỏm, nhưng trong giọng nói của anh dường như có ma pháp, nháy mắt an ủi được sự sợ hãi trong lòng, cô từ từ bình tĩnh lại, hô hấp dần dần thả lỏng, cô tìm về giọng mình, nói: "Anh Trạch Đình cảm ơn anh."
Mùi hương trên người cô không ngừng chui vào mũi Chu Trạch Đình, không phải là mùi nước hoa nồng nặc, nó giống như là mùi hương ngọt ngào của riêng cô, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng chui vào đầu óc tĩnh táo của anh, quấy nhiễu đến mức anh hơi choáng váng, anh khép mắt lại, nửa người dựa trên tường thang máy, trước ngực có cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nằm sấp, ánh mắt bao phủ một tầng ánh sáng rực rỡ tươi đẹp.
"Còn sợ không?" Anh hỏi.
Lạc Thời chôn mặt trước ngực anh, đầu lắc lắc miệng rầu rĩ nói: "Không sợ."
Sau đó nói thêm câu, "Bởi vì có anh ở đây."
Lúc cô nói chuyện hơi nóng phả trên ngực anh, cách áo sơ mi truyền đến tim, chọc cho nơi đó nóng lên.
Chu Trạch Đình hạ mi đang muốn nhìn dáng vẻ lúc cô nói những lời này thì micro trong thang máy vang lên.
Âm thanh của nhân viên sửa chữa.
Lạc Thời ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, cơ thể bất giác ma sát trên dưới ngực anh, cảm xúc quá mềm mại làm cho anh hơi thất thần, nhanh chóng bị tiếng nói chuyện của cô cắt đứt.
Cô vui vẻ nói: "Anh Trạch Đình, chúng ta được cứu rồi."
Năm phút sau, hai người thành công ra khỏi thang máy.
Đến lúc đứng ở nơi có ánh sáng, hai người cũng đủ chật vật, Lạc Thời ngồi trên ghế dài ở tầng một, cúi đầu uống tách trà sữa nóng nhân viên công tác an ủi đưa cho cô.
Chu Trạch Đình một tay cắm trong túi quần, trường thân ngọc lập* đứng ở một bên nghe giám đốc phụ trách trung tâm mua sắm nói xin lỗi, chẳng qua là con ngươi luôn nhìn về phía ghế dài.
(*) Trường thân ngọc lập: *Trường thân ngọc lập: thân thể như ngọc, đẹp đẽ cao quý
Lạc Thời ngồi trên ghế dài không có chút cảm giác nào, bình tĩnh suy nghĩ lại thì khiếp sợ vì Chu Trạch Đình vừa mới an ủi, trao cho cô cảm giác an toàn bằng cách ôm ấp.
Cô suy nghĩ một chút, từ rái tai đến cổ cũng từ từ nóng lên.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da đen tuyền, Chu Trạch Đình hỏi cô: "Bây giờ tôi đi thay áo, em muốn về hay đi cùng?"
Lạc Thời giương mắt, ánh mắt dừng ở dấu son môi nhàn nhạt trước ngực áo sơ mi, vừa nghĩ tới lúc trong thang máy cô không cẩn thẩn in lên, gò má đỏ lên, mắt không tự nhiên dời đi chỗ khác, cắn ống hút trà sữa nhỏ giọng nói: "Cùng nhau đi."
Đi đến cửa hàng quần áo Chu Trạch Đình thường mặc.
Lúc đi vào, cô tự động chọn áo sơ mi đen cho anh, vì cho đến bây giờ chưa thấy anh mặc qua, lúc cô đưa cho anh, trong lòng vẫn còn băn khoăn có lẽ anh không thích màu đen, tự ý đưa cái áo này cho anh chắc sẽ bị cự tuyệt.
Không nghĩ tới Chu Trạch Đình lại nhận.
Lạc Thời vẫn còn trong trạng thái lờ mờ, cô nhéo mu bàn tay mình.
Xì! Rất đau!
Lúc thấy toàn bộ mọi thứ này đều không phải ảo giác của bản thân, cô nâng cằm ngẩn người nhìn phòng thay đồ.
Đến khi Chu Trạch Đình đi ra từ bên trong.
Áo sơ mi đen tuyền tôn lên khí chất lãnh đạm của anh, nhất là ngũ quan kiêu ngạo cao quý, khiến cho người ta vừa nhìn một cái thì không dám đến gần.
Chu Trạch Đình chú ý tới nét mặt của Lạc Thời, vẫy tay với cô nhân viên cửa hàng, bảo cô cầm thẻ đi tính tiền.
Đến khi nhân viên đem thẻ trả lại, trên tay cầm chiếc áo sơ mi ban đầu, hỏi: "Ngài Chu, vậy chiếc áo này thì sao?"
Anh vừa định nói, Lạc Thời nhìn áo sơ mi được xếp ngay ngắn trên tay nhân viên cửa hàng, dấu son đỏ để lộ ra ngoài, cô nhìn lén anh, anh phát hiện được ánh mắt cô, nhìn lại thì cô vội quay đầu đi.
Yết hầu Chu Trạch Đình nhấp nhô lên xuống, lời đến khóe miệng đổi thành cái khác, "Gói lại, tôi mang đi."
"Vâng."
Anh lái xe đưa Lạc Thời về tiểu khu, dọc đường đi trong đầu nãy lên ý nghĩ lớn mật, cuối cùng đến lúc xe ngừng bên ngoài tiểu khu mới lấy hết can đảm nói ra.
Cô kéo dây an toàn nói: "Anh Trạch Đình, vòng ba của cuộc thi FONUR mà em tham gia, có yêu cầu một người bạn trai."
Chạm đến ánh mắt Chu Trạch Đình nhìn cô, giọng nói ban đầu dần dần nhỏ xuống.
Vẻ mặt anh nghiêm túc chờ cô nói xong.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Lạc Thời cắn môi dò hỏi: "Anh có muốn cùng em tham gia cuộc thi không?"
Xấu hổ muốn chết, chắc chắn anh biết chủ đề của vòng thứ ba, những lời này phiên dịch trắng ra là anh có thể đến làm người tình trong mộng của em được không? Cho dù cô chỉ đơn thuần nói về chủ đề cuộc thi.
Dù sao cũng đoán được, Chu Trạch Đình khiêm tốn chắc chắn sẽ không tham gia.
Nhưng bây giờ cô không có đường lui, chỉ có thể nhắm mắt, gò má ửng hồng đón nhận tầm mắt anh.
Đến lúc cô sắp không chịu nổi cái nhìn của anh nữa, thì ánh mắt anh thản nhiên liếc cô một cái, sau đó thu hồi tầm mắt trên người cô, thân thể nhẹ dựa trên ghế, môi mỏng khẽ mở nói một câu.
Lạc Thời xách áo sơ mi, sắc mặt đỏ bừng trở về nhà Lạc Mi Mi, cô vùi mình vào trong gối ôm sô pha, nhớ tới lúc anh nhẹ nhàng nói ra câu kia, chỉ hận không thể lùi thời gian về mười phút trước, cô sẽ không nói ra chuyện cuộc thi, cũng sẽ không nghe được anh nói với cô: "Lạc Thời, lá gan của em càng ngày càng lớn."
Bị anh cự tuyệt là nằm trong dự đoán, nhưng nói lời này thật bất ngờ.
Lạc Thời uể oải trên ghế sô pha, nhanh chóng về phòng bổ sung giấc ngủ. Đến tám giờ tối, cô mới mê mang tỉnh lại.
Chín giờ Tống Giản gửi cho cô một văn kiện, là những nam minh tinh thích hợp mà cô ấy tìm được, Lạc Thời liếc nhìn, hôm nay trải qua việc bị Chu Trạch Đình cự tuyệt nên cô cũng không có tâm tình kén chọn, nghiêm túc chọn người phù hợp với điều kiện bản thân, danh tiếng, phong cách, khí chất xuất chúng, nam minh tinh tên là Hàn Châm.
Tống Giản cũng đồng ý, chuyện này cứ như vậy được quyết định.
Chuyện bạn trai đã được giải quyết, cô cũng hết buồn ngủ, ăn không ngồi rồi cầm điện thoại soạn tin nhắn Wechat, coi như xin lỗi anh vì chuyện hôm nay nói năng bậy bạ mời anh tham gia cuộc thi.
Chu Trạch Đình vừa tắm xong, quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ không mở máy điều hòa, anh cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ vừa phải, sau đó chú ý đến điện thoại trên bàn lóe lên.
Anh cầm lên nhìn, là Lạc Thời gửi Wechat cho anh, anh mở khung chat, ngón tay thon dài nhấn mấy cái rồi nhanh chóng gửi đi, tiếp đó úp điện thoại lên bàn không để ý tới nó.
Khi anh nằm trên giường, cảnh trong thang máy dần xuất hiện trong đầu, thân thể mềm mại của thiếu nữ dựa vào ngực anh.
Ngoài dự đoán, rất mềm mại.
Toàn thân nóng lên, anh xoa trán một cái, đôi mắt đen nhánh khép hờ, càng nghĩ cơ thể càng nóng, cuối cùng quyết định duỗi tay hạ nhiệt độ điều hòa.
Đến khi gió lạnh thổi qua, trong lòng bớt khô nóng, Chu Trạch Đình mới thoáng chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên giấc mơ cũng không an ổn, trong mơ có người phụ nữ nằm trên người anh, mùi thơm lượn lờ, thân thể mềm mại cọ lên ngực anh, hơi nóng chầm chậm quét trên cổ anh, đầu lưỡi linh hoạt quét qua eo anh, sau đó một bàn tay nhỏ bé mềm mại non nớt tháo khăn tắm anh ra, rồi tiếp đó...
Rạng sáng bốn giờ Chu Trạch Đình tỉnh lại, trong phòng rất lạnh, nhưng thân thể anh vẫn còn khô nóng, trên giường tràn ngập mùi tanh.
Anh xuống giường, chân mày nhíu chặt.
Mộng xuân? Rất ít có.
Anh nhớ tới lúc tỉnh mộng, có một khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên từ bụng anh, đập vào mắt chính là đôi mắt to quyến rũ kia, sau đó là dáng người yêu kiều mềm mại mê hoặc lòng người.
Chu Trạch Đình nhẹ giọng phun ra hai chữ, chờ hai chữ kia dạo một vòng trên đầu lưỡi, anh mới đứng dậy đẩy cửa ban công ra, để gió lạnh thổi vào rồi đến phòng tắm rửa mặt lần nữa.
Rạng sáng năm giờ, Chu lão gia đúng lúc gửi tập tài liệu đến điện thoại anh.
Tư liệu rất nhiều, là các thiên kim kiều nữ ở thành phố L mà ông nội lựa chọn cho anh, anh thay bộ quần áo ở nhà màu xám, ngồi trên ban công nhìn chằm chằm giao diện điện thoại, thật lâu sau hút một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn mặt trời chậm rãi đi lên từ phía đông.
Một tay trả lời Chu lão gia.
[ Ông nội, về sau không cần gửi những thứ này nữa. ]
Lời edit: Úi úi anh muốn lắm mà còn ngại:))))
Từ bây giờ chắc tui không thể up 1c/ ngày như trước được nữa, vì phải phụ thuộc vào tiến độ của chị beta nên mọi người thông cảm nhé. Có chị ấy thì khi mọi người đọc truyện sẽ mượt hơn trước rất nhiều đó nhee.