Tâm Cuồng

Chương 47: Không ngơi nghỉ (07)





Tâm cuồng (47)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ: Đồng Niêm | Beta Andrew Pastel


Không ngơi nghỉ


7.






Mẹ của Sa Xuân, bà Ung Hoan khoan thai đến muộn.


Người phụ nữ đoan trang này mặc một chiếc váy màu đen, túi xách và hoa tai cũng màu đen, trông rất trang trọng.


Nhưng sự trang trọng này lại tinh tế và lạnh lùng.


Minh Thứ không ở trong cục nên người vào phòng phòng điều tra với Ung Hoan là Tiêu Ngộ An.


Vài nhân viên cảnh sát đứng ở hành lang nhìn thấy Ung Hoan vào phòng thẩm vấn đều rất lấy làm kinh ngạc.


Con gái ruột của mình bị giết hại mà đầu tóc của Ung Hoan lại gọn gàng chỉnh chu, mặt mày trang điểm nhẹ, ngay cả sự nặng nề trong đáy mắt kia cũng chẳng phải là sự thương xót nên có.


Nhưng khi Tiêu Ngộ An nhìn thấy Ung Hoan lại chẳng có chút ngoài ý muốn nào.


Anh đã gặp qua quá nhiều người nhà của người bị hại. Khóc trời khóc đất có, trầm mặc thất thần có, nổi điên phát cuồng cũng có, thậm chí bình tĩnh như Ung Hoan cũng có không ít.


Giữa cha mẹ và con cái, xét cho cũng đều có cuộc sống riêng của mình, nhưng một số gia thì vô cùng gắn kết, cũng có một số gia đình lại tan rã mà thôi.


Gắn kết cũng có mâu thuẫn của gắn kết, tan rã cũng có nỗi bất hạnh của mình, không ai có lập trường để chỉ trích cuộc đời của người kia với sự lựa chọn của chính mình.


"Tôi không biết Sa Xuân bây giờ sống ra sao." Giọng Ung Hoan có chút khàn khàn, kết hợp với đôi mắt hồng hồng kia hẳn là vừa mới khóc cách đây không lâu, nhưng nỗi mất mát tí tẹo kia cũng bị đè nén lại: "Con bé hận tôi với cha nó, nó cho là chúng tôi không nên ly hôn khi nó còn nhỏ như vậy. Lên cấp ba thì nó không muốn ở chung với tôi, nghỉ đông cũng không về nhà. Đến khi lên đại học thì tôi và nó cũng ít liên lạc hẳn."


Tiêu Ngộ An hỏi: "Lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào?"


Chắc hẳn Ung Hoan đã sớm đoán được phải trả lời vấn đề này nên bà trả lời rất nhanh: "Là vào tháng tư ba năm trước, do chồng hiện tại của tôi đến thành phố Đông Nghiệp để bàn chuyện làm ăn nên tôi có đi theo. Phía đối tác mời chúng tôi xem biểu diễn nhạc cụ dân gian, buổi biểu diễn đó có Sa Xuân."


Tiêu Ngộ An nói: "Trùng hợp vậy sao?"


"Thật buồn cười phải không?" Ung Hoan cười khổ: "Quan hệ mẹ con giữa tôi với Sa Xuân không được bình thường. Con bé không thích tôi, còn tôi thì... thật ra tôi đối với con bé tôi cũng chả có nhiều tình cảm gì. Tôi quan tâm cuộc sống của chính bản thân mình hơn. Trước buổi biểu diễn đó, hai mẹ con tôi đã một năm không gặp nhau, mỗi lần gặp mặt đều vì đủ thứ nguyên nhân mà chia tay trong cãi vã. Có lúc tôi hỏi con bé có đối tượng hay không thì nó nói lúc nó cần tôi thì tôi chưa từng để ý tới nó, bây giờ nó đã không cần sự quan tâm của tôi thì tôi có tư cách gì để hỏi chuyện của nó."


Ung Hoan thở dài, lại nói: "Thật ra nếu biết con bé tham gia buổi biểu diễn đó thì tôi đã không đi rồi. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, chồng của tôi nói đây coi như là duyên phận, chi bằng cùng nhau ăn một bữa cơm. Nhưng bữa cơm đó thà không ăn thì hơn."


"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Tiêu Ngộ An hỏi.






Ung Hoan lắc đầu: "Cơ bản là con bé không muốn gặp chúng tôi, đồ ăn vừa mới dọn lên, nó ăn được hai miếng thì đã bảo có việc nên đi trước. Tôi hỏi là bận chuyện gì, thì nó nói là nó có hẹn với đồng nghiệp cùng luyện tập đàn tranh. Cậu nói xem, nó lấy cái cớ này có làm người ta tổn thương không cơ chứ?"


Tiêu Ngộ An vẫn chưa tỏ rõ thái độ của mình.


"Nếu con bé muốn thoát khỏi tôi thì tôi cũng sẽ không dính lấy nó nữa." Ung Hoan tiếp tục nói: "Sau chuyện đó tôi không còn chủ động liên hệ với nó. Nhưng dù sao tôi cũng là mẹ nó, tôi không thể bỏ mặc nó chẳng quan tâm. Ở thành phố Đông Nghiệp tôi cũng có người quen, có dịp sẽ hỏi thăm tình hình của nó, cho nên tôi biết nó đã mua nhà, hiện giờ chưa có bạn trai. Công việc ở tập đoàn Diễn Nghệ là do nó tự tìm, tiền lương không thấp nhưng cũng chả cao gì mấy, khoản vay để mua nhà là một gánh nặng quá sức với nó. Gần đây tôi còn nghe người ta nói, nó còn đi làm thêm, tôi thấy nếu nó thiếu tiền thì tôi..."


Nói tới đây bà im lặng một lát, khẽ ngước mặt lên đợi cho đến khi nước mắt lui về mới nói: "Không ngờ đâu nó lại đi như vậy."


Tiêu Ngộ An nói: "Bà nói bà không biết Sa Xuân hiện tại thế nào, nhưng theo tôi thấy thì bà biết cũng không ít."


Sau cùng thì Ung Hoan vẫn lấy khăn giấy ra xoa xoa khóe mắt: "Người ta nói nỗi đau thấu tim này như là đấm vào bông vậy. Tôi cảm thấy tôi rất đang đau khổ. Tuy hông thấy khó chịu gì nhưng lại nghẹn muốn chết, không thể xả ra được. Tôi không thể giúp đỡ cho phía cảnh sát được gì nhiều, nhưng làm ơn các người cố gắng tìm ra hung thủ để tôi an táng thật tốt cho con bé. Tôi làm mẹ quá thất bại, nên việc cuối cùng này tôi muốn làm cho tốt."


"Không đâu, bà đã giúp chúng tôi rất nhiều, tỷ như là làm chúng tôi hiểu rõ toàn diện hơn về Sa Xuân." Sau đó Tiêu Ngộ An hỏi: "Có phải từ nhỏ Sa Xuân đã rất nỗ lực hay không?"


Ung Hoan hơi hoang mang: "Nỗ lực?"


Tiêu Ngộ An đổi câu hỏi: "Không bằng bà nói một chút cảm nhận về thời đi học của Sa Xuân đi."


Ung Hoan cúi đầu nhớ lại rồi nói: "Nói về nỗ lực thì nó luôn là một đứa trẻ nỗ lực. Mà nói thật thì Sa Xuân không được tính là thông minh, thầy cô chỉ khen ngợi nó có cố gắng. Như cậu đã biết, nếu một giáo viên đánh giá một học sinh thì đều đánh giá theo phương diện sáng nhất. Sa Xuân từ nhỏ tới lớn chỉ nhận được những từ như chăm chỉ, cố gắng, nỗ lực từ thầy cô."


Tiêu Ngộ An nói: "Trong đó không bao gồm thông minh."


"Đúng vậy. Lúc học cấp 1 lớp của con bé có một đứa thật thông minh, dù nó có trả giá, nỗ lực gấp nhiều lần người ta thì thành tích luôn kém hơn." Ung Hoan nói: "Tôi cũng chả có yêu cầu cao gì cho nó. Nếu nó học không giỏi thì tôi hay cha nó cũng có thể đưa nó đi du học. Nhưng nó lại rất hiếu thắng, nếu kỳ thi này thi kém thì nhất định sẽ cố gắng trong kỳ thi tiếp theo. Tôi hiểu nó không muốn dựa vào chúng tôi. Nó là đứa rất "liều mạng"."


Tiêu Ngộ An lặp lại một lần nữa:"Liều mạng?"


Ung Hoan nói: "Ừm, con bé chưa bao giờ thừa nhận mình không đủ thiên phú."


"Bà vừa nói là Sa Xuân có đi làm thêm." Tiêu Ngộ An thay đổi đề tài: "Bà có biết cụ thể là đi làm gì không?"


Ung Hoan gật đầu rồi trả lời: "Nó làm giáo viên ở một nơi gọi là Kiêm Gia Bạch Lộ, nơi đó cũng không tốt gì."


*


Sau khi rời khỏi tập đoàn Diễn Nghệ, Minh Thứ ngay lập tức đến nhà của Sa Xuân ở tiểu khu Gia Sang.


Mấy năm nay giá nhà ở thành phố Đông Nghiệp tăng lên, chắc Sa Xuân cũng khá túng quẫn nên căn nhà hai phòng một sảnh này bày trí cũng rất đơn giản. Phòng khách thì ngay cả sô pha và bàn trà cũng chả có, chỉ bày một cái bàn và vài cái ghế nhựa.


Phòng ngủ thì không để giường mà lại để một cái lều trại, dưới lều trại có lót đệm hoa văn bàn cờ và chăn. Một bên cạnh tường là hai tủ quần áo đơn giản cùng màu.


"Thật là một người lập dị." Phương Viễn Hàng nói: "Loại lều trại này không rẻ chút nào, có khi còn đắt hơn cả giường. Nếu Sa Xuân không có đủ tiền thì có thể mua một cái giường ván gỗ giá rẻ, còn mua lều trại thì vừa phiền toái lại không thể tiết kiệm tiền."


"Chưa chắc người ta ngủ lều trại là để tiết kiệm tiền." Minh Thứ nói.


Phương Viễn Hàng phản bác lại: "Tại sao chứ? Từ trang hoàng của căn hộ này có thể nhìn ra được Sa Xuân đang thiếu tiền mà?"






"Không phải vừa rồi em nói lều trại này cũng không rẻ sao." Minh Thứ ngồi xổm trước lều trại, nhìn đèn ngôi sao và chiếc kệ sách nhỏ bằng gỗ bên trong: "Sa Xuân mua lều trại này có lẽ vì cô ấy thích như thế, thích hưởng thụ cảm giác nằm bên trong đó, đối với cô ấy thì không gian kín này là một thế giới nhỏ lãng mạn."


Da gà Phương Viễn Hàng nổi rần tần: "Sư phụ, anh là một người đàn ông cao 1m8..."


Nghe vậy, Minh Thứ đứng dậy:"Hửm?"


Phương Viễn Hàng liền nói:"Thì có mộng công chúa làm gì?"


Minh Thứ lập tức đá qua một cước.


Phòng ngủ phụ thì được cải tạo thành một phòng luyện đàn được trang bị thiết bị cách âm, có bày các loại nhạc cụ như đàn tranh, đàn cổ, đàn nhị, tỳ bà,... còn có cả thiết bị thu âm và ghi hình.


So với phòng khách đơn sơ cùng cực và phòng ngủ thì phòng luyện đàn này có thể gọi là xa hoa.


"Cô ấy quay video mình đàn ở đây sao?" Minh Thứ khảy nhẹ đàn tranh một chút.


"Sư phụ, chỗ này có rất nhiều trang phục biểu diễn." Phía bên kia Phương Viễn Hàng đã mở tủ quần áo trông giản dị ra.


Minh Thứ vừa phân phó kỹ thuật viên điều tra máy tính của Sa Xuân trong phòng luyện đàn, vừa đi về phía Phương Viễn Hàng, thấy bên đó là một tủ quần áo giản dị chứa trang phục hàng ngày, còn có một cái thì đầy ắp trang phục biểu diễn.


"Theo lý mà nói thì bình thường trang phục biểu diễn đều sẽ để ở đơn vị, không cần phải đem về." Minh Thứ lấy một bộ trong đó ra: "Trừ phi ngày hôm sau cần xuất phát từ nhà, đến một nơi nào đó biểu diễn."


Phương Viễn Hàng thắc mắc:"Nhưng mà quá nhiều, có vẻ cô ấy tự đặt mua."


Trước khi nhóm Minh Thứ đến thì Tiếu Mãn cùng những nhân viên kiểm nghiệm khác đã tra xét từ trong ra ngoài. Trừ Sa Xuân ra, thì trong phòng không có dấu chân, vân tay và tóc của người khác.


"Cuộc sống của Sa Xuân quá độc lập, có thể nói là không có sự can thiệp của người khác. Sau khi tan ca cô ấy sẽ tự đắm chìm trong thế giới của mình." Minh Thứ đi đến phòng bếp, kéo tủ lạnh ra, bên trong rất sạch sẽ không có mùi gì lạ, trên giá có bày sữa chua, sữa bò, bia, táo và mỹ phẩm hiệu Lancome chưa mở bao bì: "Cô ấy hưởng thụ cuộc sống độc lập và cô độc này."


Phương Viễn Hàng lấy sữa chua và sữa bò ra quan sát: "Sư phụ, ngày sản xuất là ngày 22 tháng 8."


"Vậy là trước khi bị hại một ngày, Sa Xuân từng đi mua sắm." Bỗng nhiên Minh Thứ cảm thấy có chút mâu thuẫn: "Nhìn qua thì cô ấy còn có kế hoạch tương lai, hoàn toàn không biết gì cả về nguy hiểm sắp phát sinh. Nhưng hành động đêm đó của Sa Xuân thì rất kỳ lạ, giống như là trợ giúp cho hung thủ vậy. Tại sao cô ấy lại bình tĩnh đi gặp hung thủ? Có phải vì đó là người quen của mình không? Có phải do Sa Xuân tin rằng người đó sẽ không tổn thương cô ấy?"


Kỹ thuật viên ở phòng luyện đàn hô lên:"Tổ trưởng Minh, Sa Xuân là một hosting."


"Cái gì?" Minh Thứ suy nghĩ đến nhập thần nên nhất thời không nghe rõ kỹ thuật viên nói gì.


"Hosting là người đăng bài." Phương Viễn Hàng nói: "Những người đăng tải các tác phẩm lên trang web video, web âm nhạc gọi là hosting."


Minh Thứ biết cách gọi này, đến khi cậu trở lại phòng luyện đàn thì kỹ thuật viên đã mở một video trong số đó lên.


Trong video Sa Xuân không lộ mặt, mặc một bộ trang phục màu trắng bằng lụa mỏng rất tiên khí đang chơi đàn tranh.


Phương Viễn Hàng nói:"Lẽ nào Sa Xuân kết thù với ai trên mạng?"


Minh Thứ tự hỏi:"Vì thù hận trên mạng mà bị người ta sát hại sao?"






Những năm gần đây vụ việc báo thù trên mạng dần tăng lên. Mà so với những việc báo thù ở hiện thực thì việc báo thù trên mạng vẫn chiếm tỉ lệ rất nhỏ. Nhưng bởi vì nó được dư luận phóng đại vô hạn, bởi vậy mới bị chú ý dữ dội làm mọi người có loại ảo giác là có rất nhiều người đắc tội với người ta trên mạng rồi bị trả thù.


Mà thật ra báo thù trên mạng chịu ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố khách quan. Đầu tiên đó là không dễ gì biết được thông tin thật của đối phương, tiếp đó là nếu ở cùng một thành phố thì không sao, còn nếu một người ở Đông Bắc, một người ở Tây Nam thì không có người bình thường nào có thể vì trả thù mà vượt hơn phân nửa quốc gia.


Phương Viễn Hàng nhìn video một lát rồi nói: "Sa Xuân luôn không lộ mặt, cũng không có ai tới nhà cô ấy chơi, nếu không chủ động công khai thì không ai có thể biết thân phận của cô ấy đâu."


Minh Thứ quan sát còn cẩn thận hơn Phương Viễn Hàng: "Báo thù trên mạng có hai khuynh hướng: một là ý kiến của hai bên không hợp rồi sinh ra cãi vã, loại khuynh hướng này hay xuất hiện ở những trò chơi mang tính tập thể, hay thảo luận chung về chính trị; hai là bị người khác đố kị, bị ác ý hãm hại, loại khuynh hướng này thì phát sinh ở những người có độ nổi tiếng nhất định. Nhưng đối với Sa Xuân, cô ấy là một hosting, nhưng em nhìn những video cô ấy up xem, video này up vào tháng 1 năm nay, đã hơn nửa năm nhưng mới chỉ được 30 lượt xem, không có một cái bình luận cũng không có một đạn mạc (*) nào.


(*) Đạn mạc: mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận.


Nghe vậy kỹ thuật viện vội bấm trở về trang chủ của Sa Xuân, trên đó hiện rõ tất cả video mà Sa Xuân đã đăng. Video đầu tiên được đăng là vào ba năm trước, đến nay đã có hơn 200 video, fans chỉ có 7 người, lượt xem nhiều nhất chỉ có 72.


"Loại hosting làm cho vui như cô ấy thì ai sẽ ghen ghét hãm hại đây?" Minh Thứ nói: "Em xem, muốn thấy cô ấy cũng khó."


Phương Viễn Hàng nhăn mặt suy nghĩ một lúc: "Vừa rồi em còn đang suy nghĩ Sa Xuân có phải là một hosting nổi tiếng hay không, vì cô ấy có trang bị chuyên nghiệp như vậy, nội trang phục biểu diễn đã có một tủ rồi. Kết quả lại chỉ có chút ít lượt xem, thật khó tưởng tượng cô ấy có thể kiên trì tận ba năm. Này có thể chứng minh đúng là cô ấy chẳng có một chút thiên phú nào hay không?"


Tuy rằng cảm thấy không có bao nhiêu khả năng Sa Xuân vì mạng xã hội mà bị giết, nhưng nếu đã phát hiện được Sa Xuân là một hosting thì Minh Thứ cũng không dám thiếu cảnh giác, nên phân phó kỹ thuật viên điều tra tài khoản trang web này của Sa Xuân kèm thêm các tài khoản khác.


Đúng lúc này, Tiêu Ngộ An gọi điện đến.


"Cục phó Tiêu." Có người ngoài ở đây nên giọng điệu của Minh Thứ khá nghiêm túc.


Tiêu Ngộ An hỏi: "Đang ở đâu?"


"Tiểu khu Gia Sang." Minh Thứ báo cáo đúng tình hình thực tế: "Phát hiện được chút manh mối không biết có hữu ích hay không?"


"Được rồi, khi nào trở về chúng ta cùng phân tích." Tiêu Ngộ An lại nói: "Giờ em đi Kiêm Gia Bạch Lộ một chuyến đi, tìm đường trên map định vị, rất gần tiểu khu Gia Sang."


Minh Thứ vừa nghe đã hiểu :"Là nơi Sa Xuân làm thêm sau khi tan ca đúng không?"


"Đúng vậy." Tiêu Ngộ An nói:"Tới rồi thì ứng phó theo hoàn cảnh."


*


Tên đầy đủ của Kiêm Gia Bạch Lộ là Trung tâm văn hóa truyền thống Kiêm Gia Bạch Lộ, tên thì nghe rất khí khái nhưng lại chỉ là một mô hình dạy học loại nhỏ mở trong tòa nhà chung cư.


Nhưng năm gần đây phong trào cổ phong rộ lên trong giới trẻ, các ca khúc cổ phong phát trên mạng được nhận sự chú ý ngày càng cao, ngoài đời thực thì các nơi dạy những nhạc cụ dân tộc có mấy cái tên "quốc phong" như Hán phục xã, ban lễ nghi mọc lên như nấm sau mưa. Quy mô lớn hơn một chút, có tài lực hùng hậu một chút thì mở tại các tòa nhà cao ốc, mà đa số thì thuê một căn hộ trong tòa nhà chung cư, dán một biển quảng cáo là có thể chiêu sinh.


Lúc Minh Thứ đến Kiêm Gia Bạch Lộ thì đang có ba học sinh trung học đang học thư pháp với một thầy giáo trẻ ở phòng khách. Còn những căn phòng bên trong thì truyền ra tiếng hỗn loạn giữa tỳ bà và đàn nhị.


Tiếp tân trong quầy nghĩ Minh Thứ tới để nhờ tư vấn môn học nên nhiệt tình bưng tới một ly trà lạnh:"Anh tới đây để đăng ký cho mình học hay cho bạn gái học ạ?"


"Bạn gái?" Minh Thứ hiếu kỳ hỏi lại.


Tiếp tân đáp lại: "Vì đa số đến nơi này học là những cô gái mà."


Minh Thứ nghe vậy thì không vội lộ ra thân phận: "Ồ? Vậy chương trình học gồm nhưng gì?"


"Vậy là anh đến tìm hiểu giùm bạn gái phải không?" Tiếp tân nói: "Con gái thích hợp học tỳ bà, đàn tranh, sáo trúc, còn có..."


Minh Thứ cắt ngang lời cô: "Không, là tôi học."



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv