Chương Sở Kha nặng nề kéo thân thể về nhà, trong lòng có chút hụt hẫng, công việc tốt như vậy, biết tìm đâu ra cái thứ hai đây, bây giờ cậu lại phải tìm một công việc khác rồi.
Đi đến trước cổng nhà trẻ, Chương Sở Kha điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bày ra vẻ mặt tươi cười tràn đầy năng lượng đón bé con.
Dù vậy, vẻ không vui từ gương mặt cậu vẫn bị bé con nhìn thấy, bé đưa bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng đặt lên mặt cậu, xoa xoa. Tức khắc, sự không vui trong lòng cậu liền biến mất không còn chút dấu vết nào. Có bé con làm động lực, cậu một chút cũng không thấy mệt.
Tiếp tục đi về phía trước, cố gắng hết sức tạo cho con trai một cuộc sống thoải mái đủ đầy nhất.
Ngày hôm sau, sau khi đưa bé Thiên Bảo đến nhà trẻ xong, cậu lại đi lanh quanh tìm việc làm.
Mất một buổi sáng tìm kiếm, cuối cùng cậu cũng được nhận vào làm chuyển đồ trong siêu thị.
Lương thấp hơn làm vườn, lại không có thời gian rãnh chơi đùa với bé con, nhưng đã là tốt nhất với tình trạng thất nghiệp bây giờ của cậu rồi.
***
Tần Dữ Hào ngồi trong quán nước ở trung tâm thương mại, đưa ly cà phê đắng lên miệng, uống một ngụm. Anh vừa mới nhận được tin tức, kẻ đồng bọn bắt cóc kia đã chết, cái xác tìm được trong ống cống, nhưng tìm xung quanh lại không thấy đứa nhỏ đâu.
Tin tức này càng khiến tâm trạng của anh thêm nặng nề. Nếu đứa nhỏ được người ta cứu đi, chắc chắn sẽ có người đi báo án, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có ai tới cục cảnh sát để trình báo nhặt được trẻ con. Như vậy, chỉ có khả năng, con anh lành ít dữ nhiều rồi. Đây là sự trừng phạt ông trời dành cho anh vì đã bỏ mặc con mình không quan tâm sao.
Anh nghiêm khắc với nó, ngoài miệng nói chỉ muốn nó thêm cứng cáp, tự lập, nhưng kỳ thật, anh đang trút nỗi hận của mẹ nó lên trên người nó, hành động này có bao nhiêu tàn nhẫn, chính anh cũng cảm nhận được. Có lẽ… anh đã sai rồi.
Tần Dữ Hào đứng dậy, sải bước đi vào khu vực bán đồ chơi. Anh đã nhìn thấy không chỉ một lần, con trai anh nhìn mấy món đồ chơi này bằng đôi mắt lấp lánh, nhưng anh chỉ lạnh mặt nhìn nó rồi phun ra hai chữ “không được”.
Những món đồ chơi bất cứ đứa trẻ nào cũng có một hai món, nhưng con anh lại không có món nào.
Bỗng nhiên, ở sau lưng bị người ta đụng trúng.
“Xin lỗi ngài.” Giọng nói của một thiếu niên vang lên.
Anh đưa mắt nhìn sang thì bóng lưng của người kia đã đi xa, dừng lại ở đầu dãy, một kiện hàng khá to được thiếu niên đặt ở đó.
Thiếu niên quay đầu lại, tiếp tục đi lại về phía xe hàng, gương mặt của cậu ửng đỏ, trong siêu thị có mở máy lạnh, nhưng trên trán và cổ của cậu lại lấm tấm mồ hôi, hẳn là đã làm việc rất mệt.
Anh nâng bước đi lại, đứng ở phía sau lưng thiếu niên đang khom người cố nhấc một kiện hàng to lên.
Cảm nhận được phía sau mình có người, Chương Sở Kha bưng kiện hàng lên, quay đầu lại nhìn.
Thấy người tới là anh, chân cậu không tự chủ lui về sau một bước, hai tay nắm chặt kiện hàng, khẽ cúi đầu xuống, chào hỏi: “Ngài Mạc Lâm.”
Ngài Mạc Lâm? Cậu ta gọi mình là Mạc Lâm?
Cái tên Mạc Lâm này là do ông nội đặt cho anh, ba không đồng ý, hai người liền cãi nhau, chính vì vậy, khi ở thành phố H, ba mẹ và mọi người sẽ gọi anh là Dữ Hào, khi đến Tây Thành, chỉ ở nhà ông nội, anh mới được người ta gọi là Mạc Lâm, chuyện này người ngoài gần như không ai biết, vậy mà thiếu niên này lại biết. Chẳng lẽ nghe được khi còn là người làm vườn ở Tần gia?
Anh đưa mắt nhìn chằm chằm cậu, Chương Sở Kha né tránh ánh mắt của anh, sức nặng trên cánh tay càng tăng dần.
Cậu dứt khoát đi nhanh qua người anh, ôm kiện hàng tới đầu dãy đặt ở đó, rồi quay lại chỗ cũ.
Anh vẫn đứng ở đó, cậu không biết phải làm sao, đành mở miệng nói: “Ngài Mạc Lâm, bây giờ tôi còn trong giờ làm việc, không thể làm chuyện riêng đâu, nếu anh có chuyện gì muốn nói với tôi, có thể đợi hai tiếng nữa không?”
Nghe cậu nói xong, anh đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, con người có thể nói dối, nhưng ánh mắt thì không. Mà trong con ngươi của thiếu niên lại không một chút vẫn đục, trong suốt đến mức người ta có thể soi mình vào trong đó, nhìn rõ phần đen tối bị che giấu trong con người đối phương.
“Tại sao không dùng xe đẩy?” Anh mở miệng hỏi.
Chương Sở Kha liếc nhìn xe hàng, thành thật nói: “Hôm nay xe đẩy bị hỏng rồi, số còn lại người ta cũng cần mà, tôi chịu khó một chút là được.”
Thiếu niên này… Không biết dùng một chút mánh khóe hoặc giành giật để bản thân đỡ mệt hơn sao?
Không phải tranh giành, chiếm đoạt mới là bản chất của Chương Sở Kha cậu à?
“Tôi ở bên ngoài trung tâm thương mại đợi cậu.”
Nói xong, anh dứt khoát quay đầu lại, rời khỏi khu vực đồ chơi.
Chương Sở Kha nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, trong lòng khó hiểu không thôi.
Mình chỉ nói vậy mà thôi, mình và anh ta thì có chuyện gì để nói chứ.
***
Hết giờ làm, Chương Sở Kha thay đồ ra về, trong tay còn xách theo một cái túi nhỏ.
Trong đó là transformer trẻ con thích nhất, nhìn thấy món quà này, bé con nhất định sẽ rất vui, trong nhà không có món đồ chơi nào cả, hẳn đây là món đồ chơi đầu tiên mình mua cho bé, về sau chắc chắn sẽ còn nhiều món đồ chơi nữa, mình sẽ cố gắng để con trai vui vẻ, hoạt bát như bao đứa trẻ khác, mình nhất định sẽ làm được.
Đang lúc cậu định đi bộ đến trạm xe buýt thì đột nhiên một tiếng còi xe hơi vang lên từ phía sau.
Cậu quay đầu lại, thấy chiếc xe đang chạy tới, dừng song song với cậu, cửa kính xe kéo xuống, người đàn ông lúc nãy liếc mắt nhìn cậu, phun ra hai chữ “lên xe”.
Cậu lúng túng, nhìn xung quanh, sau đó do dự nói với anh, “Thật ngại quá, ngài Tần, tôi phải về nhà rồi, hơn nữa chúng ta cũng không quen biết gì nhau, có lẽ không có gì cần nói đâu hả?”
Không quen biết? Vậy cái tên bám theo mình suốt một năm trước là ai?
Anh nhíu mày nghiêng đầu qua, nhìn cậu nói: “Không phải cậu đang cần tiền sao? Tôi đưa cậu đến nơi có thể kiếm tiền.”
Vừa nghe anh nói xong, Chương Sở Kha vội lui về sau hai bước, giơ hai tay lên lắc lắc, gấp gáp nói: “Không không, tôi không làm mấy chuyện bậy bạ đó.”
Người đàn ông này sao lại vậy chứ?
Cậu xoay người định bỏ đi thì người đàn ông kia gọi cậu lại, anh nói: “Không phải công việc bậy bạ, giống như công việc chuyển đồ của cậu thôi.”
Cậu mở to hai mắt, “Thật sao?”
Anh không trả lời cậu, chỉ nói thêm: “Lương rất cao.”
Cậu do dự trong chốc lát, nghĩ tới công việc trong siêu thị không được bao nhiêu tiền, làm thêm cũng được, dù sao cũng chỉ có một ngày, không ảnh hưởng gì cả.
Cậu gật đầu, chậm rãi mở cửa đi lên xe, ngồi vào hàng ghế sau.
Trên đường đi, cậu móc điện thoại ra, gọi đi.
“Cô giáo Nguyễn, làm phiền cô trông đứa nhỏ giúp tôi một chút, có lẽ hôm nay tôi sẽ đến đón bé hơi trễ, làm phiền cô.”
“Được, cám ơn cô.”
Cúp điện thoại, cậu đưa mắt nhìn ra cửa sổ, im lặng không nói gì.
Ở phía trước, anh nghe cuộc nói chuyện của cậu, trong lòng có chút nghi hoặc. Đứa nhỏ?
“Cậu vừa nhắc tới đứa nhỏ, là ai thế?” Anh nhịn không được hỏi cậu.
Nghe anh hỏi, cậu tươi cười đáp: “Là con trai của tôi.”
Lúc nói chuyện, gương mặt của cậu đột nhiên trở nên rạng rỡ, không giống như vẻ thận trọng khi nói chuyện với anh lúc nãy.
Con trai?
Cậu ta mới rời đi một tháng, con trai ở đâu ra?
Chẳng lẽ là con riêng bị cậu ta che giấu?