Thiếu gia. Chào mừng cậu trở về - Tất cả vệ sĩ đứng trước cửa nhà Tekion cung kính cúi chào.
Hắn lạnh lùng bước qua không thèm đếm xỉa. Hắn lại trở về con người hènnhát xưa kia rồi, hắn cứ ẩn mình trong vỏ bọc lạnh giá đến buốt tim ấy.Hắn sợ cái thế giới ngoài kia đến kinh tởm. Tàn nhẫn – Vô cảm. Đúng, thế mới là hắn.
Hắn xác nhận dấu vân tay rồi nhập mật mã. Vừa bước vào, ba hắn đã vắt hai tay đằng sau đi lại quanh phòng khách.
-Con mới về - Hắn cúi đầu hành lễ, giọng lạnh băng không chút cảm xúc.
-Tốt lắm.! – Ông gật gù hài lòng.
Hắn cũng chẳng nói gì thêm nữa, định bước vào trong thì ông cười mỉa mai, giọng chế giễu.
-Con với con bé kia thế nào rồi?
Hắn im lặng siết chặt tay, hắn đã cố quên đi rồi không ngờ chính ba hắn lại khơi gợi lại chuyện đó.
-Hả?Sao thế? Trả lời ta xem nào - Giọng ông càng thách thức, lấn át.
-Ba đừng xen vào chuyện của con - Hắn nghiêng người lại, lạnh nhạt nói.
-Ha ha ha … - ông cười nhạt nhẽo rồi bỗng đanh mặt, nét đáng sợ hiện trênđôi mắt lão luyện - Đừng tưởng ta không biết gì. Tất cả là do con khôngnghe lời ta. Ta đã nói thế nào rồi hả? Lũ đàn bà ấy cùng một gạ với nhau cả thôi – Ông gằn từng chữ, giọng khinh thường rồi bỏ đi ngang quangười hắn.
Hắn hít thật sâu, cố nuốt cái đắng chát ứ ở cổ họng vào trong. Hắn không thể yếu đuổi được nữa rồi. Cứ thế này, hắn không trụ được mất.
……
*Cạch*
-Thiếu gia, dì mang thức ăn đến cho cậu đây. Nào nào, mừng cậu trở về đấy nhé. – Dì Tanaka mở cửa bước vào nhìn thấy hắn đang đứng cạnh cửa sổ, ánhtrăng nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt hoàn hảo từng đường nét như bứctranh tuyệt tác của phương Đông, vui vẻ, hứng khởi nói.
-Nào, thiếu gia. Nghe tin cậu về ngay trong ngày, ông chủ vui lắm. Mà vừa nãy lại nổi giận. Có phải thiếu gia lại chọc gì ông chủ không hả? – DìTanaka nói giọng đầy yêu chiều lẫn trách móc.
-Thiếugia. Món cậu thích nhất đây nhé – Dì cầm một bát canh tiến đến gần chỗhắn thì không thấy hắn phản ứng gì, như người mất hồn, đôi mắt hoangmang, lạc lõng không chớp.
-Thiếu gia, chuyện gì thế ạ? –Dì hơi ngập ngừng rồi cũng hỏi.
Hắn vẫn im lặng, vẫn tư thế đó. Không phản ứng gì.
-Thiếu gia…..
-Thiếu gia … có phải … có phải là …. - Một lúc lâu, dì Tanaka dường như đã tinh ý hiểu ra mờ mờ mọi chuyện liền nghẹn ngào hỏi.
-DÌ MAU RA NGOÀI - Hắn trừng mắt quát lên. Hắn không cho phép ai nhắc đến chuyện đó nữa.
-Đừng như vậy mà thiếu gia. Có phải là cô bé đó đã bỏ thiếu gia thật rồikhông? - Những vết chân chim trên khuôn mặt dì co rúm lại, cố kìm nénhỏi.
-CON BẢO DÌ RA NGOÀI - Hắn càng tức điên lên, mắc long sòng sọc, giọng âm độ tiếp tục xua đuổi.
-Thiếu gia …. Cậu đừng như 10 năm trước nữa. Đừng như thế thiếu gia – Dì càngnghẹn ngào, thê lương nhìn hắn. Cuối cùng, điều dì lo sợ cũng đã đếnrồi.
* XOẢNG *
Hắn hất tung bát canh trên tay dì, thức ăn lênh láng trên sàn nhà, mảnh vỡ bát thủy tinh vachạm vào nền đất vang lên thứ âm thanh sắc lạnh đến gai người.
-DÌ ĐỪNG NÓI NỮA!!
-Thiếu gia, con lại làm dì đau lòng rồi – Dì chạy tới ôm chặt cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại đầy cưng chiều, yêu thương, nước mắt dì giàn dụa chảy ra.
Hắn tìm được điểm tựa, người như bị hút hết sức lực, trái tim bị cấu xé,ngàn mũi dao đâm vào ứa máu. Hắn nghiêng hoàn toàn vào lòng dì, khuônmặt đau khổ mới hiện lên từng nét rõ rệt, sự khổ sở dày vò hắn từng giờmà như từng thế kỉ.
-Dì .. dì ơi - Hắn khó nhọc, yếuđuối nói. Hắn chịu hết nổi rồi, hắn đã không muốn cho dì nhìn thấy, hắnđã cố gắng lắm nhưng hắn không làm được.
-Thiếu gia … - Tiếng khóc của dì tâm thương đến nhường nào, sao lại thế này, sao lạixảy ra chuyện này. Có ai biết rằng thiếu gia đã đau đớn đến nhường nàochưa? Có ai hiểu cho thiếu gia không? Sao cứ làm người khổ hoài vậy?Thiếu gia là con người mà, sao chưa phút nào dì thấy cậu ấy cười. Chỉkhi cô bé ấy về đây. Vậy mà …. Dì càng buồn bã, ngẩng mặt lên trời chonước mắt chảy vào trong.
-Con … con đau quá… dì ơi -Giọng hắn vang lên như trút nỗi lòng mình. Nỗi đau của hắn biết dùng từgì diễn tả đây. Hắn đã kì vọng nhiều thế nào, hắn đã cố gắng nhiều thếnào? Hắn đã tự nhủ với bản thân chỉ là người thay thế mà hắn cứ sa vàobùn lầy đen tối ấy.
-Dì xin con, dì lạy con. Con đừng như thế nữa. Dì cũng thấy khổ sở lắm.
Dì hoảng hốt nhìn từ khuôn mặt tuấn tú, khôi ngôi kia đã có dòng lệ nóngchảy không ngừng. Tim dì như vỡ vụn ra nhưng thấm vào đâu so với nỗi đau cậu đang chịu đựng. Khi mẹ thiếu gia bỏ đi, thiếu gia cũng chỉ im lặngngồi đợi chờ một cách ngu ngốc, dì chưa hề thấy thiếu gia khóc.
-Con cũng van dì, con lạy dì, dì giết con đi. Con đau quá - Người hắn suysụp ngã phịch xuống đất đến nỗi mảnh thủy tinh vỡ khi nãy đâm vào, máuhòa cùng nước lan tỏa ra khắp sàn, hắn cũng chẳng đoài hoài gì. Chỉ bấuvíu chặt lấy ngực, đôi mày nhíu lại, cố chịu đựng.
-THIẾU GIA – Dì Tanaka bịt miệng hét lên thì hắn bị mảnh thủy tinh vỡ đâm sâuvào. - Trời ơi, thiếu gia ….. dì van con mà . Con đừng hành hạ bản thânmình nữa.
-CON KHÔNG CHỊU NỒI RỒI DÌ ƠI - Hắn cũng hét to lên, nước mắt vẫn tuôn ra không ngừng, hắn ôm mặt như cố che đi nước mắt của mình.
-Hãy cố lên thiếu gia, dì sẽ bảo vệ cho con mà… Nào ngoan đi… ngoan đi – Dì ôm hắn vào lòng, dỗ dành, vỗ về.Hắn càng cảm nhận được cảm giác ấy, càng khóc lớn.
- COn phải thế nào đây dì?
- Con phải sống tiếp thế nào đây dì, con lạy dì. Dì giải thoát cho con. - Hắn đau khổ tới mức như chết đi sống lại, phải chăng cứ chết nhẹ nhàngmột lần.
- Thiếu gia, con đừng nghĩ bậy. Không được . tuyệt đối không được.
-Thiếu gia, con đừng như vậy nhé, di đau lòng lắm.
-Dì ơi, con …. Con… con mệt mỏi quá…. Con thực sự mệt mỏi …. - Giọng hắn cứ yếu dần đi, hắn đã gần hai ngày không ăn uống gì rồi, khuôn mặt tiềutụy, hốc hác, xanh xao, đôi mắt thâm quầng lên.
Dì Tanaka một tay vuốt ve, dỗ dành cậu, một tay bịt chặt miệng mình lại để không phát ra tiếng khóc lớn.
Đêm đang bủa vây tay đan xen bờ vai nỗi nhớ bám theo gió đang ùa về đây
Khi cô đơn quạnh hiu gió rét căm đi nhiều vẫn nơi đây mình anh căn phòng đầy thương yêu
Chờ hoài vòng tay ấy chờ hoài nụ hôn ấy chờ một tiếng nói ấm áp
Chìm vào tình yêu ấy giờ người vội bên ai để lại trong anh bao đắng cay
Tại sao tại sao người lại vội ra đi
Con tim dại khờ cứ nghĩ em sẽ quay trở về
Và muốn giữ lấy yêu thương bên anh
Vì ai vì ai mà người vội quên mau
Chẳng cần một lần nghĩ đến anh ra sao từng ngày bên cạnh những yêu thương
Em chôn vùi ở đây
Dakie đứng trước ban công, hai tay xỏ vào túi, dáng vẻ cô độc giữa không gian rộng lớn. Khuôn mặt đăm chiêu, nhíu mày lại đầy suy tính. Cậu đã mấttất cả rồi, từ bé cậu mất cha, rồi mất mẹ, rồi mất đi cả quyền sống củamột con người. Mười mấy năm qua cậu đã sống nhục nhã trong sự khinh bỉcủa lũ nhà giàu thế nào? Họ có coi cậu là con người hay không? Cậu chỉmột mực muốn bảo vệ nó. Ai thấu hiếu của cuộc sống mà đến chó nó cũngkhông thèm ao ước trong 1/5 cuộc đời cậu?
Dần dần cậucứ tưởng cậu sẽ hạnh phúc bên nó và anh Kai, cậu bất chấp tất cả. Rồicậu lại mất nó. Cậu cười lạnh, nó là thứ duy nhất quan trọng trong ký ức của cậu mà còn tồn tại. Vì vậy, cậu sẽ đánh cược với định mệnh. Giờ nóquay về, nhất định cậu sẽ giữ chặt nó. Nếu cậu mất nó, cuộc sống của cậu sẽ lại vô vị, nhàn nhạt trôi qua vô ích. Cậu tuyệt đối giữ chặt nó, bảo vệ nó. Bao năm qua, có năm nào cậu không mệt mỏi? Cậu phải có được hạnh phúc. Định mệnh, chúng ta cùng đánh cược !