Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 89-2: Củ cải héo (2)



Điều động, Lục Cạnh Ba ngược lại thật sự có ý định này, chính anh cũng đoán chừng phải phí rất nhiều cong sức, vốn chỉ là phán đoán của riêng anh, vậy mà lời của Diêu Tam Tam nói, để cho anh tin chắc suy nghĩ của mình.

“Ừ, đi một bước tính một bước vậy, anh thử một chút.” Lục Cạnh Ba nói đùa, “Dù sao so với những đồng nghiệp kia của anh, anh có trong nhà gánh vác, không buồn phiền ở nhà.”

Bào Kim Đông trở về nhà họ Bào đi vòng một vòng, rồi tìm Kim Lai, Kim Thành, nói với hai người chuyện muốn bọn họ tới cửa hàng bán lẻ ở tỉnh thành giúp một tay.

“Không thể khiến hai đứa khổ sở uổng phí mệt mỏi, anh trả tiền công cho hai đứa theo tháng, được không?”

“Anh hai, anh bảo sao em làm vậy! Em hỗ trợ làm chút việc giúp anh, nói gì đến chuyện tiền lương!” Bào Kim Lai cười hì hì, “Em vừa đúng ra ngoài đi dạo một chút, va chạm xã hội, nếu không cả ngày ngây ngốc trong nhà, luôn cãi vã với vợ. Không ở chung một chỗ đi, nghĩ lại cứ ở cùng nơi; ở cùng chỗ, không có việc gì cũng phải cãi nhau mấy câu.”

Bào Kim Thành là em trai nhỏ nhất của Bào Kim Đông, chỉ nói một câu: “Anh hai, em nghe lời anh toàn bộ.”

Bào Kim Thành mới học lái xe dưới sự sắp xếp của Bào Kim Đông, trừ lúc học lái xe, bản thân cậu ta còn chưa lái xe, bây giờ thấy anh hai mua xe ô tô lớn, con mắt thèm ngứa tay đấy.

“Anh hai, anh đưa chìa khóa xe cho em, em chạy cho quen thuộc quen tay.” Kim Thành vừa nói vừa vội vàng bảo đảm, “Em chỉ chạy lượn quanh ở xung quanh gần đây, em không chạy loạn.”

Bào Kim Đông ném chìa khóa xe cho em trai, Kim Thành vui sướng chạy đi lái xe đi chơi, thật sự rất có cảm giác uy phong.

Bào Kim Lai không đi theo, vẫn còn tiếp tục chủ đề “Gây gổ” vừa rồi, “Anh hai, anh và Tam Tam, hai người không náo loạn không cãi vã?”

“Cãi vã? Vì sao phải cãi vã. Em chính là tính tình tùy tiện.” Bào Kim Đông định nói, hôn miệng còn không tới đâu, làm gì cần cãi vã?

“Tiểu Yến luôn cãi vã với em, náo loạn, tốt rồi lại náo loạn, bởi vì sữa đậu nành ăn ngọt vẫn là mặn thật, rồi xào bí rợ không bỏ tiêu, cũng có thể cãi vã. Cô gái nhỏ này càng ngày càng khó dỗ dành rồi.” Bào Kim Lai than thở trong lòng, tiểu Yến dịu dàng đáng yêu ban đầu, sau khi gả cho anh sa lại càng ngày càng thích gây gổ chứ? Khó đối phó rồi, Bào Kim Lai rất nhiều chuyện hỏi: “Anh hai, hai người tụi anh sẽ không cãi nhau sao?”

“Tam Tam làm gì nhàm chán như mấy đứa. Anh nói đúng, cô ấy nghe theo anh toàn bộ, cô ấy nói rất đúng, anh cũng nghe theo cô ấy toàn bộ, có gì hay mà náo loạn!”

“Vậy, nếu như hai người đều cảm thấy chính mình đúng?”

“Nếu cảm thấy chính mình đúng, vậy chắc chắn là tụi anh nhất trí cái nhìn, càng không cần náo loạn.” Bào Kim Đông cho Bào Kim Lai một ánh mắt “Em ngu ngốc”.

Bào Kim Đông sắp xếp công việc cho Kim Lai, Kim Thành, tước mắt chính là vận chuyển cá chạch bùn, Kim Thành lái xe, Kim Lai đi theo áp xe, trước mắt Bào Kim Lai sẽ không lái xe, đang chuẩn bị học, không có cách nào đổi tay với Kim Thành, chỉ có điều dù sao cũng chỉ đến hai nơi Thượng Hải, tỉnh thành, đường xá đi tối đa cũng bảy, tám tiếng, ở giữa ăn cơm nghỉ ngơi, một mình Kim Thành có thể đối phó.

Về phần bản thân anh, tính toán dieendaanleequuydonn trước mắt chính là lừa gạt cô vợ nhỏ, đến trấn giữa cửa hàng bán sỉ bán lẻ.

Chuyện thu mua trong nhà, đã gần xong, cứ để cho Lục Cạnh Ba người rảnh rỗi đó tiếp tục ở lại trong nhà đi, vừa bên cạnh vợ mang thai, vừa bên cạnh đống cá chạch bùn.

Quyết định tốt biết bao.

Mới đánh tính toán như vậy, kết quả buổi tối lúc ăn cơm, Diêu Liên Phát ấp úng hồi lâu, hai mắt nheo lại nhìn Diêu Tam Tam, hỏi Bào Kim Đông: “Kim Đông, chú hai con nghe nói chúng ta mở cửa hàng ở tình thành, ngày hôm trước tới hỏi cha, có thể gọi Nhị Văn đi hỗ trợ cho chúng ta không?”

Mua xe ô tô lớn, Bào Kim Đông và Tam Tam trở lại, Trương Hồng Cúc thu xếp một “Bữa tiệc trong nhà”, Bào Kim Đông ở lại ăn cơm tối ở nhà họ Diêu.

Nghe lời này của Diêu Liên Phát, Bào Kim Đông bị sặc, vội vàng bưng nước lên uống.

Sớm biết, nên lừa gạt Tam Tam, trở về nhà họ Bào ăn, Bào Kim Đông hối tiếc trong lòng.

Diêu Nhị Văn là cháu trai của nhà họ Diêu, có vài lời, Bào Kim Đông anh cho dù là kén rể tới cửa, cũng không tiện nói thẳng.

Anh vừa sặc như vậy, dừng lại, Diêu Tam Tam vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhận được ánh mắt của chị hai, Diêu Tam Tam cười thầm, quả nhiên, chị hai lên tiếng.

“Cha, uổng công cha có thể nói ra miệng. Nhị Văn đó, ngay cả thu tiền lễ trong chuyện vui kết hôn của Đại Văn còn có thể trộm, đây chính là tiền trong nhà nó, cha để cho nó đi đến cửa hàng nhà chúng ta giúp một tay, người này định khiến chúng ta như thế nào? Con dứt khoát mở công ty ăn trộm thôi.”

Diêu Tam Tam cảm thấy, chị hai càng ngày càng có tính cách rồi, anh rể hai cưng chiều chị, chính chị cũng tự tin phong phú, nói tới nói lui càng ngày càng gọn gàng dứt khoát, vốn không lưu lại chút tình cảm và thể diện nào cho Diêu Liên Phát.

Phải nói bên chỗ chú hai và chú ba, sau khi Đại Văn kết hôn, vợ chồng son ở riêng chỗ khác, tuy nói con dâu lợi hại chút, nhưng vừa vặn có một con dâu lợi hại quản, cuộc sống cũng tạm đỡ. Nhưng hai đứa Nhị Văn, Trụ Tử càng ngày càng kỳ cục, hầu như đều thành người có hại trong thôn rồi. Tiếp theo đó, Tam Văn cũng đi theo học cái xấu.

Hơn nữa bà nội Diêu này, còn không nghe được nhất chính là người khác nói cháu trai của bà không tốt, lớn tuổi rồi, tính khí không hạ xuống ngược lại lớn thêm, một khi ai nói cháu trai của bà lại làm chuyện gì sai, bà nội Diêu lập tức giống như ướp muối vào vết thương, động một chút lại đặt sắc mặt với người ta. Tiếp tục như vậy, các cháu nhà họ Diêu giống như củ cải rỗng ruột, cũng không ai muốn quản.

Diêu Tam Tam lại không thể không bội phục, bên chú hai chú ba kia, đủ kiểu tính toán đủ loại ý niệm, vốn chính là lửa thiêu không chết, cực kỳ ương ngạnh!

Diêu Liên Phát mắng Diêu Tiểu Cải die~nd a4nle^q u21ydo^n một tiếng, trên mặt cũng không nhịn được, nhưng lại không có cách nào bác bỏ, hơn nữa, bây giờ ông cũng không dám nổi giận với Diêu Tiểu Cải, cô con gái thứ hai bây giờ không giống người ta, còn mang thai đó!

“Cái gì chứ, không kêu nó làm chuyện liên quan đến tiền, kêu nó làm chút việc vặt, có thể được chứ? Nó là thằng bé mới mười tám, mười chín tuổi, cứ ở nhà rảnh rỗi xoay tròn, khó coi, muốn tìm vợ cũng không tiện nói với người ta. Hơn nữa Hồng Hà nhà chú ba con, không phải làm được rất tốt ở chỗ chúng ta sao? Chúng ta nhận Hồng Hà, không cần Nhị Văn, chú hai thím hai con sẽ cảm thấy cha thiên vị.”

Đây là đạo lý gì? Diêu Tam Tam để đũa xuống, cười cười nói: “Cha, Hồng Hà đến chỗ chúng ta làm việc, Hồng Hà người ta chịu khó chịu làm, không lười biếng, nếu con bé cũng lười biếng, trộm đồ, con đã sớm đuổi con bé đi. Hơn nữa, việc này không liên quan gì đến Nhị Văn, trong cửa hàng chúng ta không thiếu người, con quyết định gọi Kim Thành và Kim Lai đến hỗ trợ, Kim Thành cậu ấy biết lái xe, còn Kim Lai, nhiều chủ ý tinh ranh quỷ quái, cũng có thể làm ổn định chuyện này, nó đi theo áp xe, con yên tâm. Về phần Nhị Văn, tự cha nhìn xem, nó có thể làm cái gì?”

Diêu Liên Phát tưởng tượng, những chuyện này, không chuyện nào mà Nhị Văn có thể làm. Nghĩ đến đống cháu trai không có tương lai, Diêu Liên Phát lại thở dài.

“Cha ấy, cũng không biết những thứ này, chuyện Nhị Văn lần trước, cũng gần như làm cha tức chết! Cha chính là nhìn chú hai con, ba đứa con trai, gánh vác nặng nề không nói, không có một đứa trưởng thành, cũng rất đáng thương.”

“Chú hai con bé còn biết tốt xấu, còn biết con nhà mình không nhìn xa! Nhưng ông nhìn lại chú ba của ông xem, dạy ra Trụ Tử như cái đồ nhị lang tám trứng, chú ấy còn không ý thức, còn vẫn quá tự tin, giống như cảm thấy con trai nhà mình có thể trở thành nhân vật lớn nào đó, thật sự không biết tốt xấu.”

“Cha, mẹ, chúng ta có thể không nói đề tài này được không?” Diêu Tiểu Cải cầm đũa gõ chén, “Hai người chỉ nói những chuyện này, ảnh hưởng tiêu hóa, con ăn không ngon.”

“Không nói nữa, ăn cơm, ăn cơm.” Diêu Liên Phát vội vàng gắp một miếng thịt ở bụng cá cho Diêu Tiểu Cải. Hai đứa con gái này của ông, trong nhà nói chuyện hơi thẳng thắn chút, nhưng bình thường đều hiếu thuận, đều rất quan tâm cha mẹ, con rể càng không có lời gì để nói với vợ chồng già hai người.

Bản thân Diêu Liên Phát cũng biết rõ, không đáng vì chuyện của cháu trai, mà ảnh hưởng tới con gái ăn cơm, con gái còn mang thai đó, ăn cơm còn quan trọng hơn!

Ngẫm lại không ổn, Diêu Liên Phát lại vội vàng gắp miếng thịt vào trong chén cho con gái thứ ba, con gái út, Diêu Tam Tam và tiểu Tứ đưa mắt, cười trộm làm mặt quỷ.

Vì vậy trên bàn cơm lập tức thay đổi chủ đề, người một nhà lại trò chuyện về chuyện đưa gạo mở tiệc rượu cho cục cưng của chị cả, ba cô em gái ríu rít tính toán, làm việc vui cho chị cả như thế nào. Ăn cơm, xem ti vi, người một nhà cắn hạt dưa cười cười nói nói, thời gian cũng trôi qua rất nhanh rồi.

“Kim Đông, tối nay con ngủ ở chỗ nào?” Trương Hồng Cúc ân cần hỏi.

“Khu ươm giống. Yên tĩnh.” Bào Kim Đông die nda nle equ ydo nn thuận miệng nói, “Hôm nay con phơi nắng xong chăn đệm rồi.”

“Chăn dày một chút, trời lạnh.”

“Vâng, biết rồi  mẹ.”

“Phòng mới  này của chúng ta, đã trát xong vôi vữa rồi, có thể ở lại rồi.” Diêu Liên Phát nói, “Khu ươm giống bình thường có cha Bào của con trông, con cứ đến ở phòng mới đi, có người nhìn cũng tốt. Sáu gian nhà, hai gian một phòng, phân ra trong ngoài, rộng rãi lắm!”

“Vâng, cũng được, từ từ rồi chuyển đi.” Bào Kim Đông đáp lại, “Con cứ ở khu ươm giống trước, ở không quá hai ngày lại phải quay về tỉnh thành.”

Bào Kim Đông đứng lên định bước đi, tiện tay ôm một phích nước nóng lớn, nói khu ươm giống không nấu nước nóng, vừa định đi, lại xoay mặt lại nói với Trương Hồng Cúc: “Mẹ, mẹ cầm chăn mền cho con đi, chăn mền giường bên kia, mỏng.”

Trương Hồng Cúc vừa nghe, vội vàng ôm một bộ chăn mền mới sạch sẽ mềm mại ra, thấy trong tay Bào Kim Đông ôm phích nước nóng, cũng không đưa tay ra đón, không nói hai lời đã kêu Diêu Tam Tam: “Tam Tam, đi, đưa chăn mền cho Kim Đông.”

“Anh ấy... Không thể tự cầm?”

“Nó cầm phích nước nóng rồi, nó có mấy tay chứ? Nhìn con bé lười nhác này.” Trương Hồng Cúc thiên vị đi mắng con gái.

Bào Kim Đông đứng bên cạnh lại không nói chuyện, Diêu Tam Tam số khổ nhận lấy chăn mền, đi theo sau lưng Bào Kim Đông đi ra ngoài.

Đi ra cửa chính không bao xa, Bào Kim Đông đưa tay, ôm luôn đống chăn mềm mà Diêu Tam Tam đang ôm, tay trái mang theo phích nước nóng, bên tay phải mang theo chăn mền, tự nhiên tiến lên phía trước.

“Anh có thể cầm.” Diêu Tam Tam dừng chân, lẩm bẩm nói, “Vậy em đi về.”

Bào Kim Đông không nhanh không chậm xoay người, đứng lại, cười như không cười nói một câu với cô: “Em dám!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv