“Sao người nhà đó có thể như vậy chứ!”.
Diêu Tiểu Cải kể lại những gì đã trải qua ở nhà nhà họ Vương, Diêu Tam Tam vừa nghe đã tức giận, thì ra người nhà họ Vương đối đãi với chị ba bằng thái độ đó.
“Chị ba, em ủng hộ chị từ hôn, gả vào cái nhà khắc nghiệt như thế, dù cho Vương Lâm Siêu có thực sự đối với chị đi chăng nữa, thì sống trong kiểu gia đình đó cũng không thể nào hạnh phúc được”.
Diêu Tam Tam quay đầu nhìn cha mẹ. Diêu Liên Phát im lặng thật lâu không lên tiếng, Trương Hồng Cúc cũng im lặng hồi lâu, chợt vỗ bàn một cái, nói: “Từ hôn! Con gái tôi, không lạ gì nhà đó”.
“Từ hôn không phải là chuyện nhỏ, với lại Vương Lâm Siêu không giống với người nhà nó, dù sao thì mai mốt cũng đâu có sống với cha mẹ chồng và chị chồng cả đời, Vương Lâm Siêu đối tốt với nó là được rồi”. Diêu Liên Phát do dự.
“Ông nói nghe thật nhẹ nhàng, từ khi tôi vào cửa nhà họ Diêu, mẹ ông không coi trọng tôi… tôi bị mẹ ông làm cho uất ức biết bao nhiêu? Còn nữa, sau khi Tiểu Đông, Tiểu Cải ra đời, mẹ ông có khi nào coi tôi là con người? Tôi rơi vào nhà họ Diêu, bản thân tôi đã sống kìm nén bực tức cả đời rồi, con gái tôi còn phải trải qua cuộc sống như vậy nữa hay sao? D đl q đ. Một đứa con gái như Tiểu Cải, gả đến nhà họ Vương chính là cuộc sống mà cả nhà không ai muốn gặp nó, mỗi mình Vương Lâm Siêu thì có thể làm được gì?”.
“Bà xem bà kìa, chuyện đã qua, mà dạo này bà cứ lải nhải mãi, tính tình mẹ mình là như vậy đó”. Diêu Liên Phát chột dạ biện hộ cho Diêu lão nãi.
“Tính bà ấy là như vậy hả? Đối với Đại Văn Nhị Văn, sao bà ấy lại chẳng tính tình? Nhớ tới là thấy tội nghiệp, mấy đứa con tôi hồi con nhỏ, bà ấy có giữ giùm được mấy bữa? Mấy thằng cháu trai đều là bà ấy trông nom tới lớn, nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, mấy đứa con của mình thì bà ấy không thèm ngó ngàng gì tới, khổ sở biết bao nhiêu? Tiểu Đông nó mới bốn năm tuổi, đã phải suốt ngày dắt Tiểu Cải, ôm Tam Tam, té vỡ đầu trầy chân, có ai hỏi tới nó hay không? Ông nói xem mấy năm nay, đã trải qua cuộc sống như thế nào!”.
Trương Hồng Cúc càng nói càng giận, nước mắt lã chã, không ngừng chỉ vào Diêu Liên Phát kể lể, Diêu Liên Phát đuối lý, liền cúi đầu nghe bà trách móc.
Con gái lấy chồng, nếu mà không được người nhà của đối phương tiếp nhận, thậm chí là bị bài xích khi dễ, thì dù cho tình cảm vợ chồng có khá hơn đi chăng nữa, cũng không thể nào sống thanh thản hạnh phúc được, dù sao thì cũng không có người đàn ông nào có thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi cha mẹ anh chị em. Hôn nhân không phải chỉ là chuyện giữa hai người, thử nghĩ việc cả ngày phải đối mặt với cha mẹ chồng không muốn gặp mình xem, sống cuộc sống như thế lâu dài, đau khổ mệt mỏi biết chừng nào!
Huống chi, giữa Diêu Tiểu Cải với Vương Lâm Siêu, bây giờ còn chưa có cảm tình gì đáng nói, càng không thể nào nói đến tình yêu. Diễn đ l quý đ. Nông thôn hai mươi ba năm về trước, xem mắt kết hôn vẫn là chính, án theo quan niệm và tư tưởng của địa phương, tự do yêu đương vẫn còn chưa thịnh hành, nam nữ sau khi xem mắt đính hôn, mới có thể quang minh chính đại tới lui, bình thường cũng sẽ chung đụng một thời gian rồi mới kết hôn, vì sao phong tục phải an bài như thế? Dĩ nhiên là để nam nữ hai bên quen thuộc, bồi dưỡng tình cảm.
Như vậy nếu trong lúc đó phát hiện hai người không thích hợp, hoặc đối phương có khuyết điểm hay tật xấu không thể nào tha thứ được, thì từ hôn lẽ tự nhiên, cũng là lựa chọn sáng suốt.
Cho nên, ở đây, từ hôn cũng xem như chuyện thường tình.
Dĩ nhiên, từ hôn ở nông thôn cũng có quy củ riêng. Dưới tình huống bình thường, nếu nhà trai nói từ hôn trước, thì lễ hỏi, phí tổn nhà gái có quyền giữ lại, một đồng cũng không phải trả; nếu mà nhà gái nói từ hôn trước, thì phải trả lại lễ hỏi, phí tổn đính hôn của nhà trai, quà tặng các thứ đều phải bồi thường.
Đương nhiên, nếu như một bên giấu giếm, lừa gạt dẫn đến từ hôn, ví như nhà gái có bệnh cố ý giấu giếm, nhà trai nói từ hôn trước vẫn có quyền đòi lại lễ hỏi. Nhà trai đính hôn rồi còn dây dưa không rõ với người khác bị phát hiện, nhà gái từ hôn cũng không cần phải trả lại bất cứ lễ hỏi nào.
“Có người, đính hôn nhiều năm rồi cũng từ hôn, Tiểu Cải cũng chỉ mới đính hôn thôi, nó lại không có ngủ ở nhà họ Vương, cứ theo đó, nhanh chóng từ hôn, đỡ phải hối hận về sau!”. Trương Hồng Cúc căm giận phất tay, “Dù mình có nghèo, có khổ, mình cũng không thể chịu được cảnh sống bị người ta coi thường”.
Diêu Tam Tam không ngờ, Trương Hồng Cúc bỗng cứng rắn như thế. Nghĩ lại thấy cũng phải, Trương Hồng Cúc đã qua nửa đời người, bị Diêu lão nãi kì thị làm khó làm dễ đã nhiều năm như vậy, mấy năm nay kìm nén uất ức, cảm xúc dồn nén quá lâu rồi. Cái gọi là đồng cảnh ngộ, Trương Hồng Cúc chắc là vì cái câu “không sinh được con trai” của mẹ con nhà họ Vương kích thích, lại nghe điệu bộ mẹ con nhà họ Vương cay nghiệt như vậy, cũng dằn mình nổi nữa.
Diêu Tam Tam vốn còn đang cân nhắc xem phải lên tiếng ủng hộ chị ba thế nào, giờ xem ra, không cần cô phải nói, thái độ của Trương Hồng Cúc như thế là đủ rồi. Nghĩ lại Trương Hồng Cúc vẫn luôn yếu đuối nhịn nhục, bây giờ như thế là đã thức tỉnh rồi ư?
Hoặc là nói, kể từ khi bà biết sinh con gái không phải lỗi của mình, thì đã bắt đầu thức tỉnh.
Rốt cuộc thì người phụ nữ uất ức này, cũng đã nổi giận một lần.
Diêu Liên Phát im lặng nghe Trương Hồng Cúc trách móc xong, trầm mặc hồi lâu, nghiến răng cắn đứt cọng rơm trong tay, nói: “Từ hôn thì từ hôn, không đủ tiền, tôi mượn. Ngày mai kêu bà mai tới tính sổ lấy tiền”.
Diêu Tam Tam thở phào nhẹ nhọm, dựa vào những lời này của Diêu Liên Phát, người cha này của cô, cũng không phải là không có thuốc chữa, hoặc là nói, cuối cùng thì ông cũng đã có chút cảm thông.
--Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--
Hơn một tiếng sau, Vương Lâm Siêu vội vàng cưỡi xe máy đuổi tới nhà họ Diêu, thời tiết đầu xuân còn hơi se lạnh, thế mà trên trán anh ta lại đổ một lớp mồ hôi. Vương Lâm Siêu vừa vào cửa, đã hỏi ngay Diêu Tam Tam đang mở cửa cho anh ta:
“Em tư, chị ba em có về chưa?”.
“Về rồi ạ”. Diêu Tam Tam bình thản đáp. Chuyện như vậy, cũng không thể trách Vương Lâm Siêu, nhưng nghĩ đến việc chị ba chịu nhục mạ, Diêu Tam Tam lại bực tức lên.
“Aiz, sao cổ không nói tiếng nào đã chạy về rồi?”. Vương Lâm Siêu nói xong, vội vã chạy vào nhà, nhác thấy Diêu Tiểu Cải thì thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà oán trách:
“Tiểu Cải, sao em đi mà không nói tiếng nào thế? Anh tìm em anh lo muốn chết. Nếu em không muốn ngủ lại nhà anh, thì em nói với anh, anh cũng sẽ đưa em về nhà mà!”.
Một phòng đầy người nhìn anh ta, đều là vẻ mặt bất ngờ, nhất thời không ai lên tiếng.
“Anh đưa bà con trở về, tìm không thấy em, mới đầu còn tưởng em đi nhà xí, sau lại cho rằng em ra ngoài dạo, đi khắp cả thôn tìm em mà tìm khắp nơi không thấy, thiếu chút nữa gấp chết anh, anh còn đang nghĩ em bị lạc đường đó! Ai ngờ em đã tự về nhà rồi”. Vương Lâm Siêu không nghĩ tới chuyện xảy ra biến cố lớn như vậy, cứ thế nói một hơi, “Tiểu Cải, mai mốt có chuyện gì em nói với anh một tiếng, em nói với anh, anh đưa em về mà, một mình em là con gái không thể đi lung tung vậy được”.
Vương Lâm Siêu dừng lại, rốt cuộc cũng nhận ra thái độ của người nhà họ Diêu không đúng, anh ta cẩn thận hỏi: “Chú, thím, Tiểu Cải, đã xảy ra chuyện gì sao?”.
“Vương Lâm Siêu, tôi biết hết rồi, chúng ta… vẫn nên từ hôn đi!”.
Những lời này của Diêu Tiểu Cải khiến sắc mặt của Vương Lâm Siêu đột ngột thay đổi, vội vàng hỏi tới: “Tiểu Cải, em biết cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Thái độ của người nhà anh, tôi đều đã biết”. Bây giờ Diêu Tiểu Cải đã bình tĩnh lại, Vương Lâm Siêu là một người tốt, là một người con trai rất tốt, thế nhưng--
“Vương Lâm Siêu, thật ra chúng ta cũng không mấy quen thuộc, tôi với anh vốn không hợp nhau, thừa dịp vẫn còn sớm, chúng ta nhanh chóng từ hôn thôi”.
Sắc mặt Vương Lâm Siêu trắng bệch, đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, vội nói: “Tiểu Cải, mẹ anh bà ấy nói lung tung cái gì ư? Em đừng quan tâm đến bà ấy, mẹ anh không có học thức, bà ấy không hiểu đạo lý, em đừng tức giận”.
“Tôi cũng không có học thức, tôi chưa từng đi học”. Diêu Tiểu Cải bình tĩnh nói, “Tôi cũng không trách người nhà anh, bình tĩnh mà nghĩ lại, nếu tôi có em trai, tôi cũng hi vọng nó tìm được đối tượng có trình độ, còn mẹ anh, suy nghĩ của bác ấy cũng là lẽ thường tình, chỉ là tôi không muốn trải qua cuộc sống như vậy. Tôi với anh thật sự không thích hợp, anh chỉ mới gặp tôi một vài lần, anh cũng không hiểu tôi”.
“Tiểu Cải, em đừng nghĩ như vậy. Em nhìn xunh quanh đi, người ta đều xem mắt rồi đính hôn, chẳng phải cũng làm quen từng bước một đó sao?”. Vương Lâm Siêu cuống lên, “Tính mẹ anh là vậy đó, từ từ bà ấy sẽ thay đổi thái độ thôi. Với lại dù sao thì mình cũng đâu có sống cả đời với cha mẹ, em đừng chấp nhặt với bà, hai chúng ta sống tốt là được. Em nói em chưa từng đi học, anh cùng lắm cũng chỉ là học qua cấp ba mà thôi, có gì không hợp đâu?”.
“Vương Lâm Siêu, người nhà anh đều không tán thành, dù cho tôi với anh có thành đôi đi chăng nữa, cũng không thể sống thanh thản được. Không nói người nhà anh, nếu mà người nhà tôi cũng phản đối anh, không muốn gặp anh… liệu anh có lòng tin như thế không?”.
“Trương Hồng Cúc cũng nói: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu này vốn rất khó xử, người nhà con đã phản đối, thì mai mốt làm sao mà sống? Con gái thím nhất định sẽ bị uất ức. Hai đứa, thật sự không thích hợp”.
“Tiểu Cải sống là sống với con, tụi con không để ý tới cha mẹ là được”. Trên mặt Vương Lâm Siêu có sự cố chấp, “Tiểu Cải, anh thật lòng thích em, anh là con trai một, cha mẹ anh không lay chuyển anh được đâu, chẳng phải họ cũng đã đồng ý chuyện đính hôn đó sao? Thật sự là em không cần phải lo lắng đâu, sau này anh sẽ che chở em, anh cam đoan sẽ đối tốt với em. Chúng ta đã đính hôn rồi, dù cho có trắc trở gì, chúng ta cũng nên cố gắng. Mặc kệ thế nào, anh cũng tuyệt đối không đồng ý từ hôn!”.
Diêu Tam Tam tin, Vương Lâm Siêu thật sự rất thích chị ba, thích đến nỗi không màng đến sự phản đối của cha mẹ, bất chấp tất cả. Nhưng mà, cả hai không tính là những người quen thuộc, chỉ bằng sự yêu thích đó, là có thể bồi đắp tình cảm, sống cuộc sống hạnh phúc dưới tình thế kia sao?
“Anh Vương Lâm Siêu, anh không muốn từ hôn đúng không, em có một cách”. Diêu Tam Tam vừa mở miệng, tất cả mọi ánh mắt trong nhà đều đổ dồn vào cô. Hình như Vương Lâm Siêu không ngờ một cô bé như cô lại xen vào, nên ngẩn người, hỏi:
"Cách gì?"
“Rất đơn giản, không phải chị ba nói không dám gả vào nhà anh sao? Vậy anh đến nhà em ở rể là được rồi”.
Vương Lâm Siêu rõ ràng là sững sờ, không riêng gì anh ta, những người khác, bao gồm cả Diêu Tiểu Cải cũng sửng sốt theo, Vương Lâm Siêu sững sờ hồi lâu, mới lắp bắp nói: “Chuyện này… sao mà được? Nhà anh chỉ có mình anh là con trai”.
“Nếu không như vậy, thì sau này đứa con đầu tiên của chị ba, để cho nó theo họ Diêu. Anh cũng biết, nhà em chỉ có bốn người con gái, chị ba vốn phải ở nhà bắt rể, nhưng bởi vì nhà anh đến cầu hôn, cha em mới đồng ý gả chị ấy ra ngoài”. Diêu Tam Tam bình tĩnh nói tiếp.
Vương Lâm Siêu vừa nghe thế, liền nhìn Diêu Tam Tam với vẻ mặt hơi kì quái.
“Vậy làm sao được? Tiểu Cải gả đến nhà anh, đứa bé đương nhiên họ Vương, anh là con trai duy nhất, cha mẹ anh có chết cũng sẽ phản đối, chuyện này nhất định không được”.
“Anh xem, anh vẫn không thể hoàn toàn không để ý đến cha mẹ anh. Chị ba cũng không quan trọng được như anh vẫn tưởng, không đến mức bất chấp tất cả, thì anh cũng sẽ không săn sóc chị ấy nhiều. Dĩ nhiên việc này cũng không thể trách anh, cũng là lẽ thường tình mà thôi. Chỉ vì anh không tiếp nhận nổi việc từ hôn, bản thân không vượt qua được mà thôi, thật ra thì anh suy nghĩ kĩ một chút sẽ thấy, từ hôn đều tốt cho cả hai bên”.
Diêu Tam Tam nhẹ nhàng nói: “Cuộc hôn nhân bị người ta coi thường, con gái nhà họ Diêu sẽ không cần”.
(*)Từ “cần”: nguyên văn là “yao”, QT dịch không đúng mà search cũng không ra nên mình chém đại vậy.
--Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--
Vương Lâm Siêu là được Dương Bắc Kinh tiễn đi, nhìn bộ dạng như đưa đám của anh ta, Dương Bắc Kinh không đành lòng, vỗ vỗ bả vai kéo anh ta ra ngoài.
Trời đã về khuya, Vương Lâm Siêu cúi thấp đầu, đứng trước cổng nhà họ Diêu, ngẩng đầu ngắm những ngôi sao trên bầu trời, nhẹ nhàng thở dài thật dài.
Dương Bắc Kinh cũng không biết phải an ủi anh ta làm sao, anh ta không lên xe đi, cũng không tiện đuổi đi, liền không thể làm gì khác hơn là đứng cùng anh ta trong gió lạnh đầu xuân.
“Mẹ em vẫn luôn cho rằng cái em thích là gương mặt đó của Tiểu Cải, dĩ nhiên, Tiểu Cải xinh đẹp, tất nhiên là em thích”. Vương Lâm Siêu buồn bực, túm được Dương Bắc Kinh liền coi anh là đối tượng để dốc bầu tâm sự, “Nhưng em không chỉ thích vẻ ngoài của cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô ấy đứng ngoài đám người, trên gương mặt xinh đẹp là sự trong trẻo lạnh lùng, em bị hấp dẫn ngay”.
“Cô ấy rất đặc biệt, rất cá tính, cũng như ngôi sao trên trời kia vậy, lạnh lùng cao ngạo…”.
Vương Lâm Siêu buồn bã đứng đó nhỏ giọng thổ lộ, Dương Bắc Kinh kéo chặt áo, vỗ vỗ vờ vai anh ta, nói: “Cuộc sống không phải là bài thơ lãng mạn, cậu đó, hãy buông bỏ đi thôi. Tiểu Cải coi như em gái tôi, công bằng mà nói, dưới tình huống nhà cậu như vậy, tôi cũng không bằng lòng gả em gái cho cậu”.