Diêu Tam Tam cố ý dắt Tiểu Tứ đi ra ngoài chơi, tạo cơ hội cho Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông được ở riêng với nhau. Diêu Tiểu Đông theo bản năng muốn kêu hai đứa em ở lại, nhưng Diêu Tam Tam đã sớm dẫn Tiểu Tứ chạy mất rồi.
Trong nhà chỉ còn sót lại Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông, hai người không khỏi liếc nhìn sang, hai mắt chạm nhau, đều vội vàng quay đi, mạnh ai nấy nhìn chén canh trước mặt, giống như chén canh mới là thứ mà họ chú ý nhất. Hai người cứ lẳng lặng ngồi, rốt cuộc, Dương Bắc Kinh cũng phá vỡ không khí tĩnh lặng.
“Để anh lấy thêm canh cho em nhé”.
“Em no rồi”.
“Em ăn quá ít, quá gầy”.
“Không ít đâu, lúc sáng... em đã ăn nhiều rồi”.
Hai nam nữ thanh niên, trước đây chưa nói rõ thì vẫn còn chung đụng tự nhiên, hiện giờ đã phá dở cánh cửa, liền ngượng ngùng đủ thứ, thật sự là quá ngây thơ.
Dương Bắc Kinh chợt hơi giận bản thân mình, bình thường không được gặp, thì nghĩ đến thời thời khắc khắc, dường như có hàng vạn lời muốn nói với cô, hôm nay được gặp, thì lập tức trở thành miệng lưỡi vụng về, tìm không ra chuyện nói? Em ăn, anh uống, bộ mình hết chuyện nói rồi hay sao?
“Đem chén đi rửa thôi”. Diêu Tiểu Đông đứng lên, dọn dẹp bát đũa trên bàn, Dương Bắc Kinh vội vàng dọn phụ, mang thức ăn thừa vào phòng bếp, quay người lại, Diêu Tiểu Đông cũng đã bưng bát đũa vào theo rồi. Cô đặt bát đũa xuống, tính đổ nước rửa bát thì Dương Bắc Kinh đã ngăn lại.
“Để xuống đi, em đi nghỉ một lát đi. Sao có thể để cho em rửa bát chứ”.
Diêu Tiểu Đông rốt cuộc cũng bật cười, nói: “Em có làm gì đâu mà mệt nhọc? Em là con gái, mấy chuyện rửa bát cọ nồi này, có ngày nào không làm”.
Cô nói thế, Dương Bắc Kinh cũng nhẹ giọng cười lên, nhìn thấy cô gái mình thích đứng bên cạnh mình, cho dù là cùng rửa bát đi nữa, thì trong lòng cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Hai người cứ thế bắt đầu tán gẫu chuyện nhà, ngẫu nhiên còn kể chút chuyện vụn vặt mới xảy ra.
Dương Bắc Kinh nhìn đôi tay ngâm dưới nước rửa bát của Diêu Tiểu Đông, tay của cô gái trẻ tuổi, mịn màng trắng trẻo, anh khẩn trương nắm chặt tay, rất muốn nắm đôi tay kia vào lòng tay mình, nhưng cuối cùng vẫn không dám hành động.
Hai người hết sức ăn ý rửa dọn bát đũa, sau đó ra phòng ngoài ngồi đối diện bên bếp lò, vưa hơ ấm tay, vừa nhỏ giọng trò chuyện, có nhiều lúc, hai người chỉ ngây ngô im lặng, thỉnh thoảng nhìn nhau, hiểu ý cười cười.
Diêu Tam Tam dắt Tiểu Tứ đi một vòng lớn trên đường, quả thật đã mua một bọc kẹo trở về, vừa vào nhà, liền thấy hai tên ngốc đang ngồi với nhau bên bếp lò, nhỏ giọng nói gì đó, thấy cô vào, Diêu Tiểu Đông liền giận trách: “Chạy đi đâu vậy, trời lạnh như thế”.
“Đi mua kẹo mà, không tin chị nhìn xem...” Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ vừa ăn kẹo, vừa cười hì hì nhìn cô, Diêu Tiểu Đông cảm thấy chột dạ trước nay chưa từng có, vội vàng xách đồ muốn về nhà, Dương Bắc Kinh đành phải tiếc nuối tiễn họ ra ngoài.
Diêu Tam Tam các cô trở lại thôn Thổ Câu, đi dọc theo con đường lớn, Tam Tam với Tiểu Tứ sôi nổi đi đằng trước, mới vừa tới đầu ngõ nhà mình, đã nghe “đùng” một tiếng, là tiếng pháo nổ, không khỏi giật nảy mình, mà ghê tởm hơn hết, là theo tiếng pháo kia, vô số vật bẩn văng lên người cô, đốm lớn cũng có, lấm tấm cũng có, Diêu Tam Tam nhìn kĩ, đó là... phân trâu!
Nhìn lại, trên người Tiểu Tứ cũng có, Diêu Tiểu Đông đi ở đằng sau, khá hơn một chút, trên quần cũng dính một bệt, Diêu Tam Tam thiếu chút nữa đã buột miệng mắng ra. Kẻ nào thế! Khốn kiếp!
Cô còn chưa mắng, thì đã có mấy đứa trẻ cười hi hi ha ha nhảy ra khỏi góc tường, bọn nó cười ha hả, huơ tay múa chân, giống như làm được chuyện gì đó rất đắc ý. Nhìn kĩ, đứa dẫn đầu là Nhị Văn, theo sau là Tam Văn với Trụ Tử.
Bước sang năm mới, pháo tết liền xuất hiện khắp nơi. Riêng ở nông thôn có mấy đứa trẻ ác liệt, cắm pháo lên phân trâu, đốt pháo, rồi chạy trốn như bay, phân trâu nổ văng khắp nơi, bèn cảm thấy chơi rất vui. Nếu ai vừa vặn đi ngang qua, cũng chỉ có thể chịu xui xẻo theo, không tránh được cả người bẩn thỉu.
Hơn hết, trên con đường lớn liếc mắt một cái là nhìn thấy cuối đường, từ xa đã có thể thấy người, trùng hợp nổ trúng ngay các cô như thế, rõ ràng là cố ý.
Còn cho đó là chuyện hay ho, ghê tởm muốn chết! Diêu Tam Tam giận lắm rồi, qua năm mới, quần áo mới giặt, thật là đáng giận! Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến nỗi muốn khóc của Tiểu Tứ, liếc sang đoạn cây dựng bên đống rơm ven đường, người ta dùng để đè rơm, cô tiện tay rút ra, xông ngay vào đám trẻ kia.
Tao đánh chết mấy đứa xấu xa bọn mày!
Bọn trẻ vừa nhìn thấy cô hung hăng cầm cây muốn đánh người, liền cười đùa chạy đi tứ tán. Trong mấy đứa trẻ đó, trừ ba đứa cháu nội trai của Diêu lão nãi, còn có hai đứa nhà khác, đều cùng lứa với Nhị Văn.
Mặc dù trông Nhị Văn có cao hơn cô một chút, thế nhưng lần trước bị cô dùng đòn gánh phang nên sợ, lại nói đã khiến phân trâu nổ dính cô, có vẻ như đã chiếm được tiện nghi, bỏ chạy theo bản năng. Diêu Tam Tam đuổi theo một đường, bé trai chạy trốn rất nhanh, cô không sao đuổi kịp. Nhị Văn chạy xuôi theo con ngõ, rốt cuộc bị cô đuổi đến gấp gáp, chui luôn vào nhà. Diêu Tam Tam đuổi tới tận nhà thím hai, chặn cửa lại, không muốn cho qua chuyện.
“Chú hai, thím hai, hai người thử nhìn chuyện tốt của Nhị Văn làm nè”.
Nhị Văn như một làn khói chui vào nhà không trở ra, chú hai thím hai đều ở nhà, nghe tiếng Diêu Tam Tam la hét, liền từ trong nhà bước ra, trông thấy Diêu Tam Tam tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng, nước mắt ròng ròng.
“Tam Tam, mày giơ gậy gộc, muốn làm cái gì vậy chứ?” Thím hai lớn tiếng nói.
“Chú hai, thím hai, xem thử một chút, Nhị Văn không lo học, dắt Tam Văn với Trụ tử, đi nổ phân trâu, cố ý chờ tụi con tới rồi nổ, chú thím xem cả người con nè”. Diêu Tam Tam thở phì phì lấy tay áo lau nước mắt, tố cáo với chú hai.
“Ôi trời, cái thằng nhỏ khốn kiếp này, thật nghịch ngợm, Tam Tam, để thím đánh nó”. Miệng thím hai nói rất hay, thế nhưng lại nhìn bộ dạng nhếch nhác của Diêu Tam Tam mà cười ha hả, dường như con trai đã làm chuyện rất hay ho.
“Thím hai, chị hai con với Tiểu Tứ đều bị hắn làm nổ dính phân trâu đầy người, quá hư rồi. Con đây là người trong nhà, nếu đổi lại là người khác bị nó nổ bẩn người, người ta còn không mắng nó sao? Cả con đường lớn đều bị nó làm cho hôi thối, bẩn thỉu, thím nên quản lý nó”.
Có lúc Diêu Tam Tam cũng tự cảm thấy mình kì lạ, hình như sau khi trọng sinh, trở lại thân thể mười hai tuổi, tính tình cô cũng có mấy phần trẻ con, giống như chuyện này, cô thật sự giận đến nỗi không nhịn được, không phải vì chính cô, thì cũng là vì Nhị Văn xấu nết, nhất định phải dạy dỗ Nhị Văn một trận. Không làm được, liền nước mắt lưng tròng tố cáo với chú thím hai.
“Được rồi, để thím nói nó, kêu nó nghe lời”. Thím hai vẫn còn cười ha hả chẳng thèm bận tâm, chú hai lại sầm mặt, nói với thím hai: “Thằng nhỏ này để cho bà trông, hỏng người rồi, giờ đã mười hai, tết đến là mười ba rồi, bà xem nó học hành có ra gì không? Cứ như vậy thì sẽ ngày một đi xuống, phải uốn nắn kẻo nó đi chệch đường”.
“Cây lớn tự thẳng, chẳng phải nó vẫn còn nhỏ đó sao!”. Thím hai bị chú hai nạt, liền bắt đầu bao biện cho Nhị Văn.
“Còn nhỏ, cây nhỏ cong bà không đỡ, chờ đến khi lớn lên thì nó sẽ là cái cây xiêu vẹo, bà muốn sửa thì cũng đã muộn”. Chú hai thở phì phò rống ngược vào nhà: “Nhị Văn, mày lăn ra đây cho tao!”.
Nhị Văn từ trong nhà cúi đầu bước ra, liếc mắt nhìn dáng vẻ chật vật của Diêu Tam Tam, không nhịn được mà bật cười, lại nhìn bộ mặt đen thùi của cha nó một cái, vội vàng ngừng cười, khóe miệng run rẩy, có vẻ vẫn còn buồn cười lắm.
“Tao hỏi mày, chuyện này phải mày làm không?”.
“Có gì đâu, bọn con nổ chơi, không để ý chị Tam đang tới thôi mà”.
“Dù cho chị mày không có đi qua, thì mày cũng không được làm như vậy! Nổ trúng chị mày nó nói mày vài câu, nổ trúng người khác, người ta còn không mắng ba đời tổ tông chúng ta à?”. Chú hai càng nói càng tức, giơ tay tính đánh, thím hai túm Nhị Văn lôi ra sau lưng, vội vàng che chở: “Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, ông nói với nó được rồi, ông đánh nó làm cái gì!”.
“Bà cứ bao che cho nó đi! Cả ngày tôi bận làm việc, ba đứa nhỏ này, đã bị bà làm hư rồi”. Chú hai gạt thím hai ra, đưa tay muốn bắt Nhị Văn, Nhị Văn liền bỏ chạy qua một bên, vừa chạy vừa nói:
“Không phải con muốn nổ, là Trụ Tử kêu con nổ, nó nói Chị Tam là hung hăng nhất, đến ăn bám nhà nó”.
Ô, ra đầu dây mối nhợ vẫn là do Trụ Tử ghi thù chuyện lần trước! Lại nói chuyện Vương Tiểu Mãng lần trước, bọn Tam Tam đến dựa vào nhà thím ba, rốt cuộc là ai sai chứ?
Chú hai Diêu mắng: “Trụ Tử kêu mày làm, nó kêu mày làm gì mày làm đó hả? Trụ Tử nó kêu mày ăn phân mày cũng đi ăn hả? Trụ Tử còn nhỏ hơn mày, mày làm anh, mày dẫn đầu hai đứa nhỏ không lo học, giờ còn đổ lên đầu người khác nữa”.
“Nổ thì nổ, rửa đi không được sao? Tam Tam, nó là em mày, mày nhường nó chút chứ! Làm con gái đừng có ngang ngạnh quá” Thím hai bắt đầu vứt bỏ mặt mũi, một lòng muốn bao che Nhị Văn.
Diêu Tam Tam nghe vậy, giờ ngược lại là cô không đúng rồi hả? Thôi thôi, ngay trước mặt chú thím hai, cô cũng không thể đánh lại được, liền buông cây xuống, nói: “Chú hai, mặc kệ chuyện có ra sao, Nhị Văn nó quậy như thế, nhất định đã để người trong thôn nói điều khó nghe, chú bảo nó đừng có làm chuyện xấu như vậy nữa”.
Nói xong, Diêu Tam Tam xoay người đi, vừa lúc ấy, thím ba nhà họ Vương trong thôn đi tới. Thím ba Vương vừa nhìn thấy Nhị Văn, liền chỉ vào nó mà nói: “Cha Đại Văn, mẹ Đại Văn, hai người phải dạy dỗ lại đi, thằng nhỏ Nhị Văn này, bữa nay nổ phân trâu, nổ luôn hầm phân, hôm nay tôi mới vừa giặt chăn quá niên, đã bị nó nổ cho dơ hết trơn, làm sao tôi qua hết năm nay được? Thằng nhỏ này, thật sự là cái đồ trứng ung, càng lớn càng hư hỏng”.
Chú hai Diêu vừa nghe thế, đã tức điên lên, tóm ngay lấy Nhị Văn, không để ý đến sự ngăn trở của thím hai, hung hăng đạp liền mấy đạp, giơ tay vặn lỗ tai Nhị Văn, thở phì phò mắng chửi cho một trận.
Cứ thế, Thím ba Vương còn đứng bên cạnh đôn lời quở trách thêm vào, nói bột nếp nhà bà phơi cũng bẩn không ăn được nữa rồi. “Thằng này còn nhỏ, mà hư hỏng khắp nơi, còn không dạy dỗ, tương lai kiểu gì mà không vô ngồi chồm hổm trại lao động cải tạo!”.
Thím ba Vương nói chuyện cũng thật độc miệng, mới qua năm đã lôi cả chuyện trại cải tạo ra nói, chú hai càng nghe càng điên tiết, đánh cho Nhị Văn một trận nên thân, Diêu Tam Tam không tiện đổ dầu vào lửa nữa, liền trở về nhà mình, thấy chị hai và Tiểu Tứ đã thay quần áo, cô cũng không thể làm gì khác hơn là trút bỏ bộ đồ trên người, tắm đi tắm lại mấy lần.
Nhị Văn bị dần cho một trận, nhưng không chỉ riêng nó, nghe nói kế đó chú hai còn dạy dỗ Tam Văn, rồi dạy dỗ luôn Trụ Tử.
Diêu Tam Tam không dự liệu được, cũng vì thế mà Nhị Văn kết thù với cô, còn gây ra tai họa lớn hơn.
Đêm ba mươi, Diêu lão nãi sai Diêu Hồng Hà đến gọi bốn người bọn cô đến ăn bữa cơm đoàn viên, bốn chị em thương lượng một chút, không đi cũng không tiện. Cơm quá niên cả nhà đoàn viên, Diêu lão nãi kêu các cô, các cô không đi, người ngoài sẽ nói họ là kẻ dưới không phải
Diêu lão nãi đã phân nhà với ba con trai, một căn sáu gian phòng, phân bốn gian cho con trai thứ ba, ngăn riêng hai gian còn lại, Diêu lão nãi và Diêu lão gia tử(*) ở. Tính tình Diêu lão gia tử có chút chất phác, cả ngày chỉ biết ăn cơm, làm việc, tìm đám người già trong thôn tán gẫu. Lại thêm Diêu lão nãi có vẻ cứng cỏi, nên thành ra Diêu lão gia tử trở thành người không có cảm giác tồn tại.
(*)Các bạn chịu khó đọc giùm mình từ này nhé, khi nào tìm được từ thay thế thích hợp mình sẽ chỉnh sửa lại.
Lúc bốn chị em đến, gia đình chú hai, chú ba cũng tới, Diêu lão gia tử đang ngồi trông bếp trong nhà, Diêu lão nãi với thím ba Diêu đang bận rộn thu xếp, bọn Tam Tam đến chào hỏi Diêu lão gia tử trước, Diêu lão gia tử đốt lửa, cười nói: “Tới rồi hả? Vào nhà chơi đi”.
“Vào nhà đi, bên ngoài lạnh”. Diêu lão nãi cũng nói, khó có khi tốt như thế.
Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải không vội vào nhà. Diêu Tiểu Đông đến hái rau phụ Diêu lão nãi, Diêu Tiểu Đông đứng ở cửa, nói muốn giúp ông nội nấu thức ăn. Phải nói Diêu Tiểu Cải là khôn lanh nhất, thay vì ứng phó với nhiều người trong sân như thế, cô thà ngồi trông bếp với Diêu lão gia tử ít lời còn hơn.
Cơm tất niên của nhà nông cũng chẳng có gì mới mẻ, chỉ đơn giản là thêm vài món có thịt. Đông người, nên Diêu lão nãi bèn hầm một nồi lớn thịt heo, củ cải với miến, một một nồi thịt heo hầm củ cải với đậu cô ve, cộng thêm ngó sen xào, trứng xào ớt, dưa cải xào, rau trộn đậu hủ, đậu hủ viên các thứ.
“Tám món ăn tươi mới”. Diêu lão nãi nhìn thức ăn trên bàn, hết sức hài lòng, liền kêu cả nhà tới dùng cơm. Vì đây là bữa cơm rất niên, nên đặc biệt kêu thím ba Diêu mang bàn vuông lớn tới, thế nhưng con cháu đông, vẫn chen không lọt.
“Con nít đứng ăn, con nít ăn cơm nghịch như khỉ ấy, không ăn được bao nhiêu, ăn chút là no rồi”. Diêu lão nãi nói, rồi kêu Tam Văn, Trụ Tử với Tiểu Tứ, đứng bên cạnh người lớn mà ăn. Diêu Tiểu Đông thấy vậy, liền đưa tay kéo Tiểu Tứ qua, để nó ngồi trên đùi mình.
Diêu lão gia tử uống vài ly với hai con trai như thường lệ, đám con nít thì vùi đầu ăn cơm, bữa cơm trôi qua coi như yên ổn, sau khi ăn xong, dọn dẹp bàn, người bề trên ngồi nói chuyện, làm sủi cảo đón giao thừa. Bọn Nhị Văn Tam Văn chạy đi chơi rồi, bốn chị em vừa định về trước, Diêu lão nãi đã gọi họ lại.
“Ở chơi đi, nhà mấy đứa cũng không có ai, ở nhà nội chơi thêm một lát”.
Diêu Tam Tam luôn cảm thấy thái độ của Diêu lão nãi tối nay có chút kì lạ, đối xử với bốn chị em cô tốt đến khó tin, không như bình thường luôn xỉ vả mắng nhiếc, là tại tết đến? Hay là vì Diêu lão nãi có tâm tư gì?
Quả nhiên, bốn chị em vừa ngồi xuống, gói mấy cái sủi cảo, Diêu lão nãi đã nói:
“Mấy đứa còn nhỏ, nội lo lắng khắp nơi, tiền mấy đứa bán heo bán dê, lấy ra đưa đây nội giữ giùm!”.