Tâm Chiến

Chương 3



Cổ Tư Hoành cười: " Cậu thật biết nói đùa." Đầu ngón tay anh thuần thục gẩy tàn thuốc, đổi bàn tay ngậm thuốc lá trong miệng, vững vàng ngồi ở phía đối diện cậu thanh niên.

Anh đến đây là để nghe ngóng tin tức, nhưng cậu thanh niên ở phía đối diện trông có vẻ hơi nóng nảy, trên khắp khuôn mặt đều là vết bầm, trực giác nói cho anh biết, người này là một một nhân vật nguy hiểm. Hơn nữa cậu trai trẻ này mới gặp mặt anh lần đầu tiên đã mở miệng gọi anh là " ông già ", trong khi thực tế anh chỉ mới ba mươi mà thôi, phong cách ăn mặc lại rất gọn gàng, căn bản không hề già.

" Có phải theo ý của cậu, thì những người lớn tuổi hơi cậu một chút, đều là ông già?" Cổ Tư Hoành vươn tay gẩy tàn thuốc vào cái gạt tàn trên bàn, điều chỉnh tư thế ngồi, một tay tự nhiên để trên đùi, một tay tùy ý khoác lên lưng ghế, điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay anh đang cháy dần, hai chân bắt chéo, tư thái trầm ổn lại ưu nhã, " Còn có, trông tôi rất giống giáo viên?" Anh không những không giận mà còn cười hỏi cậu thanh niên, trong mắt của anh nổi lên gợn sóng mê người.

" Ngài giáo viên sinh lý này, tôi cảm thấy so với gọi ông là ' Ông già ', thì gọi ông là ' Đại soái ca ' thích hợp hơn, hoặc là gọi ông là ' Thầy sinh lý ' cũng không tệ." Cậu thanh niên nửa hừ nửa cười uốn nắn lại phương thức xưng hô của mình với nam nhân. Cậu ta cũng không phủ nhận người nam nhân thành thục trước mắt ngồi ở trong phòng trà này cực kỳ bắt mắt, nam nhân mặc một cái áo sơ mi trắng tinh, tóc vuốt nếp rất tinh tế, có một lọn tóc rũ nhẹ hai bên trán, trong miệng nam nhân ngậm một điếu thuốc, dùng đôi mắt thâm thúy kia nhìn chằm chằm cậu, nhìn nam nhân giống một giáo viên, bởi vì trông anh rất thành thục, ăn mặc rất có phong cách, trên người còn mơ hồ toát lên cảm giác cấm dục.

Không thể phủ nhận sức hấp dẫn này, khá là bắt mắt......

Không có bụng mỡ của người trung niên, không hói đầu lại càng không có vẻ mệt mỏi của đàn ông ở tuổi trung niên, có chỉ là chân tay thon dài dáng người cân đối thái độ khéo léo cư xử vừa phải, giọng nói lại càng thành thục và hấp dẫn hơn......

" Cậu có thể gọi tôi là Cổ Tư Hoành, tôi không phải giáo viên sinh lý gì cả, tôi chỉ là một kẻ thất nghiệp lang thang." Nam nhân khá khiêm tốn, anh rút hai điếu thuốc rồi đưa một điếu cho cậu thanh niên.

Cậu thanh niên nhận lấy điếu thuốc, ngậm trong miệng, tự châm lửa: " Tôi gọi Tề Mãnh, Tề trong Tề Thiên Đại Thánh, Mãnh trong làm / tình rất mãnh liệt." Dứt lời, cậu ta liền ném bật lửa đi, vừa nuốt mây nhả khói hút thuốc, vừa không chút kiêng nể cười cười ngắm nghía nam nhân.

Cổ Tư Hoành vẫn là lần đầu tiên nghe được lời tự giới thiệu như vậy, anh liếc mắt nhìn cái ba lô lớn trong tay thanh niên, nhìn thấy trên ba lô viết chữ quán quyền anh đường X —— Nam khu.

Trên người thanh niên trước mắt mặc áo T - shirt, quần jean rách lỗ, mặt mày anh tuấn trên mặt có vết thương, trong lòng hai bàn tay còn quấn băng vải màu đen, nhìn dáng vẻ rất giống một tay quyền anh, vết thương trên đầu lông mày và khóe miệng tăng thêm vài phần dã tính, cậu ta còn đeo một đôi hoa tai kim cương lóe sáng loá mắt, đôi hoa tai nho nhỏ đính xéo trên tai cũng lóe ánh sáng rực rỡ như chủ nhân......

Khi Tề Mãnh vừa bước vào cửa, cậu đã chú ý đến người đàn ông này, người nọ ngồi đó gọi đồ ăn nhưng lại không ăn, cậu ngồi ở bên cạnh nhìn một lúc lâu rồi mới tới gần: " Anh gọi món mà không ăn, cũng không đi, rất lãng phí." Tề Mãnh dập tắt tàn thuốc trong tay rồi nhìn anh một cái, cậu đã ăn xong cũng hút hết thuốc, liền chuẩn bị cầm ba lô rời đi.

Cổ Tư Hoành gọi cậu lại: " Cậu như vậy là không lễ phép, chưa được tôi cho phép mà đã ăn hết đồ ăn của tôi, như vậy có tính là nợ tôi một món nợ ân tình không?" Phải biết rằng, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, anh nhìn ra cậu thanh niên này có vẻ như không có tiền, bằng không cậu ta cũng không đến cướp bữa ăn của anh.

" Tôi không thích nợ nhân tình." Tề Mãnh móc ra một tấm vé từ trong túi, đưa cho người đàn ông thành thục đang ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn thẳng vào anh: " Tối mai 9: 30, vé vào cửa quán quyền anh Nam khu."

" Cậu đánh?" Nam nhân hài lòng nhận vé vào cửa, một bữa trà chiều, đổi một tấm vé vào cửa, đáng giá.

Tề Mãnh dừng bước, một tay cậu chống lên thành ghế của nam nhân, một tay chống lên cái bàn trước mặt nam nhân, cúi người nhìn chằm chằm anh: " Tôi không đánh trận đấu bình thường."

" Sao người của quán quyền anh đánh xong trận đấu, lại không trả thù lao?" Bằng không, sao lại đến nỗi ngay cả tiền ăn bữa cơm đều không có, nam nhân nhìn chằm chằm cậu hai giây rồi mới nói tiếp tục, " Hay là nói, cậu đi gấp quá không mang ví tiền?"

" Nếu như ông không nói mình là giáo viên dạy sức khỏe sinh lý, tôi nhất định sẽ cho rằng ông là giáo sư tâm lý." Tề Mãnh vươn tay chạm vào khóe miệng bị thương, nhìn động tác hút thuốc của nam nhân chậm lại, nghe nam nhân phủ nhận mình là giáo viên, Tề Mãnh cười hừ hai tiếng, trông có vẻ tùy ý và có chút hờ hững, " Thầy Cổ, nhìn dáng vẻ của thầy là biết, thầy là chuyên gia giáo dục lưỡng tính." Ánh mắt của cậu như lang như hổ tràn đầy dã tính, đánh giá nam nhân thật sự là khen chê không đồng nhất.

" A, phải không?" Nam nhân thuận miệng hỏi lại.

Tề Mãnh hất hất cằm thon, ra hiệu cho anh nhìn sang bên cạnh, nam nhân thuận thế nhìn sang, lập tức nhìn thấy một nhóm nữ sinh mặc đồng phục học sinh cấp ba đang nhìn bọn họ chằm chằm......

Hình như còn cầm điện thoại chụp ảnh......

Nam nhân dùng ngón tay thon dài, kẹp lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, gẩy gẩy tàn thuốc đã cháy tàn trên đầu thuốc: " Vậy thì cám ơn vé vào cửa cửa cậu." Anh vững vàng nhìn lại cậu thanh niên trên dưới toàn thân đều tản ra thú tính trước mắt, không có chút bất mãn hoặc e ngại nào.

" Không có gì."

Ánh mắt hai người đối diện, ánh mắt cường thế va chạm nhau......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv