Tâm Chiến

Chương 20



Ngón tay mảnh khảnh của Dạ Lãng nắm viền kính râm, kéo xuống một chút, liếc mắt nhìn ra xa một cái rồi lại đeo kính râm lên, chỉ bình tĩnh nói cho Cổ Tư Hoành, Nhất ca có hứng thú đầu tư bất động sản ở Tây khu.

"Tây khu là địa bàn của Thanh Bang, người Hán Đường nhúng tay vào có phải sẽ không hay lắm không?" Cổ Tư Hoành thay đổi một tư thế thoải mái tiếp tục dựa vào lan can, gió núi thổi bay mái tóc của nam nhân làm nó bù xù tán loạn.

"Không có gì không hay cả, là kinh doanh bất động sản, cũng không phải mở chỗ ăn chơi, người của Thanh Bang muốn can thiệp cũng khó." Dạ Lãng ngậm điếu thuốc, làn khói bị gió thổi tan biến vào không khí.

Cổ Tư Hoành dập điếu thuốc bên môi, trầm ngâm nhìn hai người phía xa rồi chậm rãi nhả khói, xem ra Hán Đường muốn mở rộng thế lực, không hề thỏa mãn chỉ với Nam khu.

Chỉ là.

Thế lực của Thanh Bang ở Tây khu cũng rất hùng hậu, nghe đồn sau khi trùm giang hồ Thanh Bang qua đời đã trực tiếp trao quyền lực cho con trai của mình, xem như là thế gia thế giới ngầm.

Hơn nữa hiện nay tình hình Tây khu ổn định, không có bang phái náo loạn, hoạt động của Thanh Bang cũng không lớn, bọn họ chỉ buôn bán vũ khí, hành động cẩn thận kín đáo, nên cảnh sát rất khó bắt được nhược điểm.

Không giống như Nam khu bên này, nơi có đánh nhau trên đường phố lớn, cướp bóc hàng hóa, thậm chí là bắn nhau, hơn nữa cục diện bên Nam khu cho thấy Hán Đường và Tập Anh xã vẫn còn xích mích với nhau không nhỏ.

Nhưng theo thông tin mà Cổ Tư Hoành tổng hợp được một tháng qua, thì biết được đại khái Hán Đường đang qua lại với người của cục chính trị Đông khu, còn có người của giới thương nhân Tây khu, hơn nữa sau đó Tập Anh xã cũng không có bất cứ động tác nào, Hán Đường vẫn tiếp tục nắm quyền điều hành cao nhất với các bang phái khác nhau ở Nam khu.

Cổ Tư Hoành cảm thấy mình biết quá ít về Hán Đường, muốn biết rõ hơn nữa, hắn còn phải làm nhiều việc và chuẩn bị nhiều hơn nữa.

Bởi vì bất cứ lúc nào --

Đều có thể phải đối mặt với vô số hành động và tình huống khó lường......

Hơn nữa Nhất ca cũng coi như có chút địa vị ở Hán Đường, không hề thiếu đàn em đắc lực, nhưng Nhất ca lại rất ít đến hộp đêm, điều này làm cho Cổ Tư Hoành rất tò mò, đại ca không đi tuần tra địa bàn thì làm những gì?

Cho nên......

Buổi tối khi Cổ Tư Hoành và Dạ Lãng đi tuần tra địa bàn, liền hỏi Dạ Lãng:" Sao ngày thường Nhất ca không đến đây vậy?" Anh thuận miệng hỏi Dạ Lãng.

"Thỉnh thoảng sẽ đến vài lần, nhưng chỉ là để tiêu khiển, nếu không có việc gì căn bản sẽ không tới đây." Dạ Lãng nói cho Cổ Tư Hoành bình thường sáng sớm anh Nhất sẽ tập thể dục buổi sáng, gần trưa thì đưa con đến trường rồi uống trà với vợ, buổi chiều thì giao lưu tình cảm uống trà đánh bài với lão đại của các khu khác, buổi tối thỉnh thoảng quay lại bãi dạo một vòng, nhưng rất ít khi tới đây.

Bãi xảy ra chuyện đều do Dạ Lãng và những người khác giải quyết, dưới tay thủ hạ đắc lực của Nhất ca, đều có đàn em của riêng mình, bình thường đều tự ứng phó được......

Thông thường việc nào giải quyết không được, mới tìm Nhất ca ra mặt thôi, còn một ít việc nhỏ sẽ không làm phiền Nhất ca.

Sau khi Cổ Tư Hoành nghe xong, cũng không có bất cứ đánh giá nào.

Trong khoảng thời gian này, anh đã theo Dạ Lãng ra ngoài đánh nhau vài lần, đều là do người của Tập Anh xã tới gây chuyện, bởi vì lần trước Dã Lang đã đả thương người của Tập Anh xã, cho nên hai băng nhóm kết thù thật sự rất sâu.

Nhiều lần người của Tập Anh xã tới tìm phiền toái, Cổ Tư Hoành đều không động thủ, anh chỉ ở bên cạnh nhìn, dù sao anh vẫn chưa quên mình là cảnh sát, có thể tránh liền tránh.

Đã một tuần Cổ Tư Hoành chưa về nhà, anh sống trong một ngôi biệt thự cao tầng ở Tây khu, vừa bước vào cửa đã bị một con vật to lớn màu đen với cái bờm màu vàng nhạt trực tiếp đè ngã trên mặt đất......

Một con chó lớn đang dùng sức ngoắt đuôi với anh, thân hình to lớn như người, một con chó Caucasus cao to khổng lồ, là giống chó thuần chủng được chở về bằng đường hàng không.

Cổ Tư Hoành đặt tên nó là " l ", vì khi nó ngủ, hai chân trước đều co vào trong ngực, chỉ có hai chân sau dạng thẳng trợn trừng mắt, toàn thân bự chảng, đầu to, mũi màu đen, bộ lông xoã tung như một con sư tử đực hung dữ.

I năm ngày chưa ăn uống, đang vừa ngoắt đuôi với Cổ Tư Hoành, vừa dùng móng vuốt đè vai Cổ Tư Hoành, phát ra tiếng gầm gừ chói tai.

"Đi xuống." Cổ Tư Hoành ra lệnh con chó khổng lồ trên người.

À húuuuu --

Rõ ràng là một con chó, lại phát ra tiếng tru bất mãn giống như tiếng sói, thanh âm trầm thấp mà có lực xuyên thấu, trong mắt I lóe tia bất mãn, như đang đòi ăn.

"Bảo mày đi xuống, bằng không sao tao kiếm đồ ăn cho mày được, mày còn kêu như vậy, người cách vách sẽ đi báo với người của công ty chăn nuôi động vật đấy." Cổ Tư Hoành bảo l nhanh về phòng mình, vì hình thể I to lớn nên Cổ Tư Hoành đã cho nó một căn phòng riêng, đơn giản mà nói là một người ở, nhưng cũng có thể nói là ở chung với chó.

l dời bàn chân to ra, bước đến trước điều hòa, dùng móng vuốt vỗ vỗ vào tủ điều hòa, yêu cầu mở điều hòa, Cổ Tư Hoành bật điều hòa lên, l thoải mái nằm ngửa trên ghế sô pha dành riêng cho mình, nhắm mắt lại thoải mái ngủ gật.

Cổ Tư Hoành mua một ít thức ăn cho chó cho nó, để trên bàn để nó tự mình ăn, l đặc biệt thích sạch sẽ, ra ngoài còn muốn mặc quần áo và đi giày, ăn xong còn muốn Cổ Tư Hoành lau miệng cho mình.

Còn đeo kính râm rồi đội mũ, còn khó hầu hạ hơn cả trẻ con, bình thường Cổ Tư Hoành cũng không gọi nó là l, mà gọi là con trai.

"Con trai ngoan, điện thoại reo kìa, con đi lấy điện thoại đến đây." Cổ Tư Hoành dựa vào sô pha xem tin tức, vừa uống rượu vang mát lạnh, cùng "Con trai" ăn cơm.

l ngẩng đầu khỏi bát thức ăn, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Cổ Tư Hoành, lỗ mũi phả ra một tiếng hừ, rất bất bình lắc người đi cắn điện thoại lại cho Cổ Tư Hoành.

Vì l rất thích sạch sẽ, nên bình thường cũng không hay tiết nước bọt, trên người lúc nào cũng tản ra mùi nước hoa cao cấp do Cổ Tư Hoành xịt cho nó.

Cổ Tư Hoành chưa bao giờ dẫn người về nhà, bởi vì trong nhà anh có một con "Thú hoang" nguy hiểm, ngoại trừ anh, I gặp người nào sẽ cắn người đó, cho nên bình thường Cổ Tư Hoành đều dắt nó ra đường vào nửa đêm.

Cổ Tư Hoành nhìn màn hình di động, trên màn hình hiển thị tin nhắn đến từ cục cảnh sát, có chia mục hiển thị đặc biệt, tin nhắn gửi đến chỉ viết ba chữ đơn giản -- thu báo cáo.

Cổ Tư Hoành gửi một tổ con số ám hiệu qua, sau đó xóa tin nhắn, rồi ném điện thoại lên sô pha, l ăn thức ăn, uống nước xong, liền đưa miệng tới.

Cổ Tư Hoành lau miệng cho nó, bàn chân trước của nó đặt trên đùi Cổ Tư Hoành, bộ lông dày óng mượt tỏa sáng lại tràn đầy hơi thở hoang dã nguy hiểm.

"Đừng có cọ, cọ lại rớt đầy lông bây giờ." Tuy rằng biết l chưa bao giờ rụng lông, nhưng Cổ Tư Hoành vẫn đẩy đầu nó ra, nhưng l lại trực tiếp đè lên người Cổ Tư Hoành.

Một thân đầy lông làm Cổ Tư Hoành ngứa ngáy khắp người......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv