“Này, anh đừng đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Mau nói rõ ra đi!” Quý Tiểu Nhiễm muốn đuổi theo, nhưng vệ sĩ bên ngoài đã đóng của lại, ngăn cách cô trong căn phòng.
Quý Tiểu Nhiễm hoàn toàn sụp đổ, cô không nhớ được bản thân đã đắc tội gì người người đàn ông kia.
….....
Sở Hân Luật biến mất liên tục mấy ngày.
Quý Tiểu Nhiễm bị anh nhốt ở đây, gần như cô lập với thế giới. Thứ duy nhất mà có thể giúp cô nắm được tin tức bên ngoài, chính là cái TV.
Mỗi ngày cô đều xem để theo dõi diễn biến mới nhất về vụ án của Tần Thiên Hàn. Sự tình thật sự tồi tệ, Thần Thiên Hàn đã bị bắt giam vào tù.
Nếu tội danh buôn lậu hàng cấm cứ thế mà gắn lên người anh, với trọng lượng nhiều như vậy, nhất định anh sẽ lãnh án tử hình.
Loading...
Sao Thiên Hàn ca ca có thể làm ra loại chuyện này được? Ở trong lòng cô, Hàn ca ca chính là một người dịu dàng ân cần, Quý Tiểu Nhiễm cảm thấy rất đau xót.
Người đàn ông kia chấp nhận cứu Thiên Hàn ca ca, anh ta thật sự sẽ giữ lời sao?
Quý Tiêu Nhiễm ngồi sụp xuống đất, không thể tin được, cô bắt đầu hoài nghi mọi thứ. Sao người ôn nhu như Thiên Hàn ca ca lại làm loại chuyện phạm pháp chứ?
Đúng lúc Quý Tiểu Nhiễm đang suy sụp, thì đột nhiên cánh cửa bị người khác đẩy ra, có hai người hầu gái tiến vào, trên tay còn mang theo váy và trang sức.
“Sở Hân Luật đâu? Tôi muốn gặp anh ta.” Quý Tiểu Nhiễm từ dưới đất đứng dậy, vội lau nước mắt. Cô biết khóc cũng không có tác dụng gì, nước mắt không thể hoá giải vấn đề trước mắt.
“Quý tiểu thư, tên của thiếu gia mà cô có thể tùy tiện gọi sao?” Người hầu gái lên giọng không chút khách khí, có chút vênh mặt cùng cao ngạo, trong mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn Quý Tiểu Nhiễm.
Quý Tiểu Nhiễm kinh ngạc lùi lại, nhìn bọn họ tiến tới:
“Các người muốn làm gì?”
“Quý tiểu thư, mời thay quần áo. Đây là thiếu gia phân phó.” Mặc dù nói là “mời” nhưng bọn họ lại rất thô lỗ, trái phải trực tiếp bắt lấy cô.
“Các người thả tôi ra…. buông ra…” Quý Tiểu Nhiễm giãy giụa, thế nhưng vẫn bị hai người kia cởi bỏ quần áo trên người, cưỡng ép thay lên bộ váy ngắn ôm sát người, hở vai đầy gợi cảm.
Người hầu kia xoã tóc cô ra, tóc dài tung bay, đặc biệt quyến rũ. Quý Tiểu Nhiễm xinh đẹp, thuần khiết, không vướng bụi trần, tươi tắn mà tao nhã. Cho dù không dùng đến đồ trang điểm thì cũng không làm mờ đi vẻ đẹp của cô. Trong lòng hai cô hầu gái không khỏi có chút kinh ngạc.
Bọn họ dặm cho cô chút phấn hồng lên má, kẻ qua lông mày, tô son môi màu sáng lên, rồi đưa cô ra ngoài.
…..
“A!” Thân thể Quý Tiểu Nhiễm đau nhức một trận, cô bị nhét vào trong xe, trực tiếp đâm vào người người đàn ông, ngã vào ngực anh ta.
Một trận hỏa nhiệt lại xông lên, trong lòng Quý Tiểu Nhiễm giật mình, quay đầu nhìn lại, muốn thoát ra:
“Mau thả tôi ra.”
Đôi mắt nham hiểm của người kia nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng băng lãnh nhìn cô chằm chằm:
“Đàng hoàng một chút, nếu muốn nhìn thấy Tần Thiên Hàn còn sống.”
Khi nghe nhắc đến Tần Thiên Hàn, Quý Tiểu Nhiễm giống như bộ lông nhím đang xù lên đột nhiên mềm nhũn, không còn phản kháng, kinh hoảng hỏi:
“Cuối cùng anh muốn thế nào?”
“Theo tôi đến một nơi, nếu cô làm cho tôi hài lòng, tôi cam đoan với cô, Tần Thiên Hàn sẽ không có việc gì.” Sở Hân Luật mỉm cười, tà mị, độc ác lại quyến rũ nhìn cô.
Nhưng đối với Quý Tiểu Nhiễm, lúc này hiển nhiên là không có tâm trạng xem xét vẻ ngoài người này mà kinh ngạc tán thưởng dung nhan.
Trong mắt cô, người này không khác gì ma quỷ, khiến cô khiếp sợ không thôi.
“Lần trước anh cũng nói như thế. Chỉ cần tôi không phản kháng anh, anh sẽ cứu anh ấy. Anh là đồ lừa đảo!” Quý Tiểu Nhiễm bi phẫn không thôi, cô biết mình không nên tùy tiện tin tưởng người khác, nhưng lúc đó cô không còn sự lựa chọn nào khác. Trong lúc tuyệt vọng, cái gì cũng muốn thử qua.
Cuối cùng vẫn bị mắc lừa, mất đi bản thân.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Không reup dưới bất kỳ hình thức nào!