“Quý Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ cô không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao tôi lại muốn đối xử với cô như vậy? Cô quên rồi sao? Nếu như cô chưa quên, mở mắt ra ngay đi, tôi sẽ cho cô biết.”
Anh ta hết lần này đến lần khác ra lệnh cho cô, trong lòng Quý Tiểu Nhiễm dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Sở Hân Luật đang làm gì vậy? Sợ cô chết sao? Tại sao lại sợ cô chết? Là lo lắng nếu cô không còn thì cũng không có ai để anh ta hành hạ tra tấn sao?
Nhưng, với thân phận của Sở Hân Luật, nếu anh ta có sở thích biến thái này, thích hành hạ người khác, thì ắt hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ tình nguyện nằm sẵn, chờ anh ta tới cửa để được tra tấn. Dù sao Sở Hân Luật giàu có, quyền lực thế kia, muốn thứ gì, liền đem tiền ra để giải quyết, không phải còn gì?
Nhưng tại sao anh ta lại muốn dây dưa với cô hết lần này tới lần khác?
Tại sao lại hận cô như vậy?
Cô thực sự muốn biết tại sao.
Nhưng mà cô đã quá mệt mỏi rồi, mệt không muốn mở mắt ra thêm chút nào nữa.
Sở Hân Luật, ta không biết, ta cái gì cũng không nhớ rõ, nếu anh muốn nói cho tôi biết sự thật, thì đi mà nói trước bia mộ của tôi đi. Có thể lúc đó tôi sẽ nghe thấy.
Haha, nhưng mà anh sẽ lập bia mộ cho tôi sao? Có lẽ chờ sau khi tôi chết, anh sẽ vứt bỏ thân xác để tôi chịu mưa gió giày vò chứ gì.
Quý Tiểu Nhiễm nghĩ rằng mình sắp chết rồi, cô đã đưa tay chạm vào ánh sáng kia, như thể bước vào cổng thiên đường. Khi ánh sáng chạm đến đầu ngón tay cô, đột nhiên, bầu trời bắt đầu mờ mịt, tia sáng biến mất ngay lập tức, thay vào đó là một nơi âm u, tựa như bị cuốn vào thế giới đang hỗn loạn.
Phịch một tiếng, giống như âm thanh đóng lại của cái gì đó.
Là cửa đóng sao? Ánh sáng kia đâu rồi?
Đừng đi, mau dẫn tôi theo, dẫn tôi theo đi!
Quý Tiểu Nhiễm liều mạng tìm nguồn sáng kia, lại vô vọng, không thấy gì cả.
Đột nhiên, cô thấy rằng hơi thở của mình đã trở nên mượt hơn rất nhiều.
Tại sao, tại sao?
--------
Trời đất lại quay cuồng, Quý Tiểu Nhiễm mở to hai mắt, cô hít một hơi thật sâu.
Nhìn thấy Quý Tiểu Nhiễm tỉnh dậy, Sở Hân Luật cũng không còn phát giác. Anh ta như thể cảm nhận được một loại nhẹ nhõm, bao nhiêu gánh nặng vừa trút khỏi, giống như vui mừng khôn xiết.
Bàn tay ấn lên ngực Quý Tiểu Nhiễm được thả ra, anh ta cũng hít một hơi thật dài, trán đầy mồ hôi.
Quý Tiểu Nhiễm mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Lại là căn phòng quen thuộc này, cô đã trở về rồi sao? Tại sao lại còn sống vậy?
Không phải cô đã bị người này bóp cổ chết sao?
Quý Tiểu Nhiễm tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mặt anh, khàn giọng lên tiếng:
“Không phải anh muốn bóp chết tôi sao? Vậy thì dứt khoát bóp chết tôi là được, sao còn muốn cứu tôi?”
Cái tên đàn ông này bị tâm thần phân liệt hả? Sao một bên vừa tổn thương cô, một bên lại không cho phép cô chết, liều mạng cứu sống cô?
Vừa rồi, âm thanh có chút lo lắng, ra lệnh của anh ta cứ văng vẳng bên tai cô.
Mặc dù cô rất chán ghét, nhưng từ tận đáy lòng lại có thể cảm nhận được sự lo lắng kia, còn muốn cô sống lại.
Anh ta sốt ruột như vậy là vì cái gì? Chắc chắn không chỉ đơn giản muốn được tra tấn cô. Tại sao lúc bản thân sắp chết, trong đầu rõ ràng là như vậy thôi, nhưng mọi suy nghĩ lại có thể dễ dàng sáng tỏ như vậy?