Trần Nhược Y điên cuồng lao về phía trước, nắm lấy vai Quý Tiểu Nhiễm, đẩy cô ra sau, cùng nhau vật lộn một trận!
Quý Tiểu Nhiễm cũng không hề cam chịu yếu thế, phản kháng kịch liệt!
Trần Nhược Y nắm tóc cô, giật thật mạnh, miệng luôn hét lớn:
“Biao zi thối, tôi sẽ giết cô! Giết chết cô!”
“Con đàn bà điên này!” – Trong lòng Quý Tiểu Nhiễm cũng đang chất chứa một khối hoả khí khổng lồ, đang thiếu chỗ phóng thích. Người phụ nữ này cứ ngang nhiên chọc đến cô, cô cũng không khách khí!
Cô trở tay, nắm được tóc Trần Nhược Y đè ngược xuống đất!
Trần Nhược Y từ nhỏ đến lớn luôn được nuông chiều, làm việc gì cũng không phải hao tâm tốn sức. Đây là lần đầu tiên cô ta đánh nhau, cho nên cũng không thể đánh bại được Quý Tiểu Nhiễm!
Chẳng bao lâu, Trần Nhược Y đã rơi vào thế hạ phong!
“Quý Tiểu Nhiễm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! A, đau quá! Thả tôi ra coi! Tôi sẽ giết chết cô!” - Trần Nhược Y hét lên như bị mất hết lí trí, toàn thân đều khó khăn cử động.
Quý Tiểu Nhiễm nghiến răng, nắm lấy tóc cô ta, nói:
“Trần Nhược Y, nếu như cô không gây sự với tôi, tôi cũng còn chút nể mặt. Thế nhưng cô cứ một mực ức hiếp tôi hết lần này đến lần khác, đừng trách tôi không chút khách khí!”
Lúc hai người đang đánh nhau kịch liệt, bỗng một giọng nói lạnh lùng truyền đến:
“Các người đang làm gì vậy? Dừng tay mau!”
Nghe thấy giọng của Sở Hân Luật, Trần Nhược Y vội quay đầu, bắt đầu khóc rống lên:
“Luật, cứu em, con nhỏ này bị điên rồi, nó muốn giết em!” Loading...
Sở Hân Luật sắc mặt lạnh băng, đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu!
Lúc này, hai người hầu vội vàng chạy tới, kéo Quý Tiểu Nhiễm và Trần Nhược Y đi ra, bất quá, Quý Tiểu Nhiễm đã bị ép buộc đẩy ra, Trần Nhược Y được đỡ lấy, đi tới trước mặt Sở Hân Luật.
Sở Hân Luật vẫn không hề phản ứng, đứng nguyên chỗ cũ. Ánh mắt lại không hề nhìn đến Trần Nhược Y đang bị thương, mà nhìn chằm chằm Quý Tiểu Nhiễm.
Trần Nhược Y “oa” một tiếng, khóc rống lên, nhào vào lòng Sở Hân Luật, kể lể:
“Luật, anh phải làm chủ cho em, con nhỏ điên này muốn giết em, anh nhìn cô ta đánh em ra nông nổi này này!”
Cô ta khóc không dứt, kéo chặt lấy bộ âu phục trên người Sở Hân Luật, âm thanh càng lúc càng sắc nhọn, chốc lát sau, bộ áo của anh ta cũng bị thấm ướt nước mắt của cô ta.
Quý Tiểu Nhiễm bị hai tên người hầu giữ lấy, trực tiếp đưa đến trước mặt Sở Hân Luật.
Ánh mắt cô trầm xuống, bình tĩnh như mặt hồ, không lộ ra nửa phần cảm xúc.
Quý Tiểu Nhiễm cũng không tốt hơn, bộ mặt sưng đỏ, tóc bị kéo bung, loạn xà ngầu, quần áo cũng bị xé nát, nhìn rất chật vật.
Trần Nhược Y tức giận nói:
“Luật, anh phải giúp em trút giận! Anh nhìn con nhỏ khốn nạn này đi, cô ta đối xử với em thật vô lý hết sức, hỗn xược! Em muốn báo cảnh sát, kiện cô ta cố tình làm tổn thương em!”
“Luật…”
“Luật?”
Trần Nhược Y nắm lấy bộ quần áo trên ngực anh, gọi qua rất nhiều lần, nhưng Sở Hân Luật từ đầu đến cuối vẫn không hề đáp lại cô.
Lúc này, ánh mắt của anh, toàn bộ đều rơi vào người Quý Tiểu Nhiễm, không hề chuyển động.
Trần Nhược Y lúc đầu chỉ lo nổi giận, nên không nhận ra Sở Hân Luật đang đang nhìn Quý Tiểu Nhiễm, khi phát hiện điều đó, cô ta gần như nổi cơn thịnh nộ!
“Luật, sao anh lại không để ý đến em vậy?” – Cô ta dùng hai tay nắm chặt bộ âu phục của anh, móng tay đỏ tươi siết chặt một khoảng, ánh mắt ngày càng sắc bén.
Sở Hân Luật liền thu hồi ánh mắt, nhìn qua trên người Trần Nhược Y, thản nhiên nói:
“Em bị thương rồi, anh đưa đi bệnh viện.”
“Cái gì?” – Trần Nhược Y có chút kinh ngạc, “Luật, anh… anh không có ý định trừng phạt con khốn khiếp kia hả? Cô ta… cô ta đánh em! Cô ta đã đánh em đó!”
Sở Hân Luật vẫn không trả lời, trực tiếp ôm Trần Nhược Y rời đi.
Nếu là trước kia, được Sở Hân Luật ôm lấy, cô ta sẽ rất vui vẻ. Nhưng hôm nay, bị anh ta ôm đi, Trần Nhược Y tức đến muốn nổ tung!
Người đàn ông này, rốt cuộc có bao nhiêu ý tứ?
“Luật, anh sao vậy? Rốt cuộc anh muốn xử lý con nhỏ đó như thế nào?” – Trần Nhược Y không chịu buông tha, hôm nay nhất định phải làm cho Sở Hân Luật đưa ra kết quả thoả đáng.
Sở Hân Luật trầm mắt xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
“Em muốn mặt mày trở nên hốc hác không? Nếu không muốn, thì ngậm miệng lại.”
“Em…” – Trần Nhược Y buồn bực, một câu cũng không nói nên lời.
Thái độ của Sở Hân Luật, làm cho cô ta muốn đem Quý Tiểu Nhiễm chém thành trăm mảnh!
Vẻ mặt Sở Hân Luật vẫn không thay đổi, ôm cô ta đi càng lúc càng xa.
Mọi thứ đều trở về vẻ yên lặng ban đầu.
Nhưng Quý Tiểu Nhiễm vẫn bị hai cô nữ hầu kia nắm lấy.
Cô nhìn bọn họ, liền nói:
“Bọn họ đi rồi, thả tôi ra đi.”
Trong đó, có một cô nữ hầu dữ dằn, lên tiếng quát:
“Cô dám đánh lại Trần tiểu thư, thật đúng là chán sống! Thật sự không biết trời cao đất rộng!”
“Thả ra.” – Quý Tiểu Nhiễm lặp lại, lần này âm thanh lại càng trầm xuống hơn.
“Hừ, cô phách lối cái gì, người mà cậu chủ yêu quý nhất là Trần tiểu thư, cô còn dám ngông cuồng!” – Nữ hầu kia vừa nói vừa hung hăng giơ tay véo mạnh cánh tay Quý Tiểu Nhiễm một cái.
“Ưm.” – Quý Tiểu Nhiễm đau đớn khẽ rên lên, nhíu chặt lông mày.
Đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén, như mũi tên, chỉ tay thẳng mặt cô nữ hầu kia, nói:
“Trần Nhược Y tôi còn dám đánh, đừng nói chi các người! Buông ra!”
Cô không biết sức lực đến từ đâu, liền có thể thoát khỏi hai người kia.
Nữ hầu đo lấy lại tinh thần, muốn bước lên bắt cô, Quý Tiểu Nhiễm quay đầu lại, chém một câu:
“Cút xa một chút. Đừng đụng đến tôi!”
Cô trực tiếp rời đi. Vào đến biệt thự, trở về gian phòng ngủ thường ngày.
Tính cách của cô là như vậy, mỗi khi đã cương quyết, cái gì cũng không quan tâm!
…..
Quý Tiểu Nhiễm về đến phòng, đóng chặt, khoá trái cửa lại rồi ngồi sụp xuống mặt đất, co ro thân mình.
Toàn thân cô lúc này toát ra một luồng đau đớn, cẩn thận giở từng lớp áo, xốc tay mình lên xem, đã thấy dấu véo của nữ hầu kia đã sưng đỏ lên.
Bất quá nghĩ rằng mình cũng vừa đánh Trần Nhược Y một trận, cái này cũng coi như một chút công bằng.
“Thiên Hàn ca ca, em rất nhớ anh.” – Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại, lẳng lặng tưởng niệm đến người kia.
Đến bao giờ cô mới có thể thoát khỏi địa phương quái quỷ này đây, thoát khỏi cái người mà cô vô cùng căm hận đây.
Sở Hân Luật, rốt cục tại sao anh lại hận tôi đến vậy, tại sao lại muốn đối xử với tôi như vậy? Giữa chúng ta, đến tột cùng đã gặp nhau bao giờ?
……..
Trong bệnh viện.
Trần Nhược Y kéo tay Sở Hân Luật, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu:
“Luật, anh xem con khốn khiếp kia đánh em thành như vậy, thật quá tàn nhẫn. Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!”
Sở Hân Luật chỉ yên lặng nhìn cô ta một chút, sau đó nhìn sang hướng khác, không đáp lại.
“Luật, ý anh là sao? Tại sao lại có thái độ như vậy? Em rõ ràng là bạn gái của anh, anh lại dung túng của người hầu đánh em sao?” – Trần Nhược Y rốt cuộc không chịu nổi, dù sao cô ta cũng là bạn gái của Sở Hân Luật, giống như hữu danh vô thực vậy, chẳng lẽ còn phải nhẫn nại, bỏ qua chuyện này sao?
Sở Hân Luật bỗng nhiên hất tay cô ta ra.
Trần Nhược Y giật nảy mình, kinh ngạc nhìn anh:
“Anh… đây là có ý gì?”
Yên lặng một hồi, mãi lâu sau anh ta mới lên tiếng:
“Tại sao cô ta lại đánh em?”
“Tại sao cô ta đánh em? Sao anh không đi hỏi cô ta đi!” – Trần Nhược Y nghe giống như một trò đùa, không lý luận thêm với người đàn ông này nữa, nói tiếp:
“Luật, anh muốn giảng đạo với em sao?”