Quý Tiểu Nhiễm cầm dao, cắt bông cải xanh, nghe Trần Nhược nói xong câu kia, nhìn thoáng qua một chút.
Cho dù mắt cô không trực tiếp nhìn thẳng Trần Nhược Y, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng Trần Nhược Y đang khinh bỉ mình.
Cô trợn mắt một chút về phía Trần Nhược Y, nhưng không để Trần Nhược Y nhìn thấy, sau đó tiếp tục cắt bông cải xanh. Thấy cô không đáp lại mình, Trần Nhược Y nói tiếp:
“Có vẻ như vị hôn phu của cô cũng chẳng ra làm sao. Là một người đàn ông, mà không có năng lực nuôi cô, cô còn phải chạy đến đây làm nữ hầu kiếm tiền phụ giúp gia đình. Dạng như cô quả thực rất thê thảm nha! Một người như thế cũng chọn làm chồng, thật đúng là một cặp chó chuột, trời sinh một đôi.”
Quý Tiểu Nhiễm giơ dao lên, chặt một nhát, lưỡi dao hung hăng đập lên mặt thớt một cái dữ dội.
Trần Nhược Y giật nảy mình, toàn thân chấn động một cái, hoảng hốt nhìn cô:
“Cô làm cái gì vậy?”
Quý Tiểu Nhiễm cầm cán dao, quay đầu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười che lấp:
“Không có gì, cái này hơi khó cắt.”
Trần Nhược Y ôm lấy cánh tay, cau mày hỏi:
“Cô định nấu canh gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng hòng mà đặt bẫy tôi. Nếu không, coi chừng khuôn mặt đẹp đẽ của mình đi.”
“Trần tiểu thư, món canh này vị rất ngon. Đến lúc đó Trần tiểu thư có thể nói cho cậu chủ là do tự cô sáng tạo, chắc chắn cậu ấy sẽ rất thích, lại càng thêm yêu cô hơn.”
Thấy Quý Tiểu Nhiễm tâng bốc mình, xem như cô còn biết sợ cô ta, nên có chút đắc ý, nói:
“Cô biết vậy thì tốt.”
Sau đó, cả hai ngừng nói chuyện. Quý Tiểu Nhiễm im lặng nấu canh, còn Trần Nhược Y ngồi một bên chờ đợi đến cảm thấy phiền phức, nhưng cô ta cũng không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ngồi đợi trong này. Loading...
Nhà bếp rất lớn, Trần Nhược Y nhìn xung quanh, lại gây hấn với Quý Tiểu Nhiễm, thỉnh thoảng nói:
“Sau này tôi sẽ là nữ chủ nhân của căn nhà này, tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về tôi.”
“Căn bên này có chút kỳ cục, tôi không thích lắm. Đợi đến khi tôi chuyển đến đây, tôi sẽ đem hết chỗ này dở bỏ, anh Luật chắc chắn sẽ đồng ý.”
Mỗi một câu nói, cô ta đều dùng ánh mắt toan tính nhìn chằm chằm Quý Tiểu Nhiễm, âm thầm quan sát phản ứng của cô.
Quý Tiểu Nhiễm nghe như không nghe, cô chỉ im lặng làm việc của mình, coi như Trần Nhược Y này không hề tồn tại.
Có vẻ cuối cùng Trần Nhược Y cũng biết mệt, cảm thấy không thú vị nên cũng trở nên lười biếng, trong lòng hơi bực tức.
Hơn nữa, bây giờ cô ấy đang dùng Quý Tiểu Nhiễm để làm súp của mình, nên cũng không nhiều lời nữa.
Chưa đầy hai mươi phút, Quý Tiểu Nhiễm đã mở nắp nồi, bưng canh lên, nói:
“Trần tiểu thư, nấu xong rồi.”
Trần Nhược Y bước tới, ngửi thử:
“Khá thơm.”
Món canh trông rất đẹp. Màu xanh biếc, màu ngọc lục bảo, ở giữa lại còn xen lẫn một lớp nước màu trắng trong, nhìn qua tựa như những đoá hoa tươi đẹp đang đua nở.
Cô ta cầm chiếc thìa lên, nếm thử một miếng:
“Hương vị cũng không tệ, tên gọi là gì?”
Quý Tiểu Nhiễm nói:
“Tên ...” – Sau đó dừng một chút, nói: “Bạch cốt canh (canh xương trắng), có xương sườn hầm cho đến khi tan nát hoà lẫn vào trong.”
“Cái gì, tên nghe thô thiển vậy? Sao nó lại có vị bơ sữa trong này?”
“Trần tiểu thư, tuy tên nó hơi thô, nhưng hương vị không tệ là được. Chắc chắn cậu chủ sẽ thích. Cô cứ nói đây là món canh do cô tự mình nghĩ ra. Anh ta nghe như thế sẽ thấy cô đã dày công chuẩn bị, hẳn sẽ rất vui vẻ. Với lại, cô có thể lợi dụng tên này nghe hơi thô, để cậu chủ giúp cô đặt một cái tên mới, như thế được không?”
Quý Tiểu Nhiễm cố ý tránh đi ngữ khí nặng nề, gắng gượng dùng giọng nịnh nọt nói ra. Nhưng trong mắt vẫn lộ ra một loại cảm giác thờ ơ, nhàn nhạt.
“Cô thật là ngày càng hiểu chuyện nha!” – Trần Nhược Y cười đắc ý, nhưng cũng nhanh chóng đổi mặt, trong mắt kiên định nhắc nhở:
“Nói cho cô biết, cô không được vạch trần tôi. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Quý Tiểu Nhiễm cười nhẹ, bưng bát canh lên:
“Trần tiểu thư, chúng ta ra ngoài thôi, cậu chủ chắc đã đợi cô lâu rồi.”
Trần Nhược Y hơi cúi đầu, kiêu hãnh đi về phía trước, trong khi Quý Tiểu Nhiễm vẫn giữ nguyên trạng thái một cô hầu gái thấp hèn, bê canh đi phía sau, trên mặt hiện ra một nụ cười hờ hững.
………
“Luật, anh mau nếm thử đi, đây là món do đích thân em làm cho anh.” - Trần Nhược Y cố ý lau trán mình một chút, giống như đang lau mồ hôi, tỏ vẻ mệt mỏi.
Sở Hân Luật nhìn bát canh trên bàn, sau đó nhìn qua Trần Nhược Y, giọng nói lãnh đạm nhưng mang theo vẻ dịu dàng:
“Em xuống bếp nấu canh, rất hiếm có, mệt lắm phải không?”
Khuôn mặt Trần Nhược Nhiên đầy vẻ e thẹn giống như một cô gái nhỏ:
“Luật, vì anh, cái gì em cũng chịu làm, đâu chỉ là nấu một bát canh. Em đã nghiên cứu lâu rồi, mới làm ra được món này, anh mau nếm thử đi.”
Sở Hân Luật cầm thìa lên múc một muỗng, nếm thử một ngụm, hơi hơi nhíu mày:
“Em nói, canh này là do em tự nghiên cứu ra?”
“Đúng vậy ah, sao thế, có dễ ăn không?” – Trần Nhược Y mong đợi nhìn Sở Hân Luật.
“Dễ ăn. Tên của nó là gì?” – Sở Hân Luật buông muỗng xuống, gật đầu nói.
“Cái này gọi là Bạch cốt canh, đem xương sườn hầm cho đến khi tan rã hoà quyện vào trong nước. Em thấy tên gọi này không hay cho lắm, anh đừng cười em nha. Hay là, anh mau chọn một cái tên dễ nghe một chút cho em đi?”
Quý Tiểu Nhiễm đứng cách đó không xa, cố gắng kiềm chế cơn buồn cười trong lòng, không được rồi, cô sắp không nhịn nổi rồi!
Lưu Mẫn xấu xa, mặt mày liền khó coi nhìn cô. Định đi lên nói cái gì đó nhưng vẫn không tiến được một bước.
Trần Nhược Y đỏ bừng mặt, chờ đợi lời khen ngợi của Sở Hân Luật.
Thế nhưng ...
Sở Hân Luật không nói gì.
Anh ta quay đầu lại nói với đám người hầu:
“Cho đầu bếp làm nấu cơm trưa đi.”
“Dạ, cậu chủ.”
Trần Nhược Y thấy Sở Hân Luật không ăn nữa, liền hỏi:
“Sao vậy? Anh không ăn nữa? Không ngon sao?”
“Không phải, ăn nhiều quá một lát sẽ không ăn cơm trưa nổi.” – Anh ta chỉ nhấp một ngụm nhỏ, liền không uống thêm, tuỳ tiện tìm lý do thoái thoát.
Trên mặt Trần Nhược Y có chút thất vọng, nói:
“Đây là em cố tình vì anh mà hao tâm tổn sức mới làm được, vậy mà anh chỉ uống có một ngụm.”
“Được rồi, em đã rất cố gắng rồi, anh biết.” – Sở Hân Luật cười nhạt một chút, chỉ là nụ cười này không hề biểu thị rõ ràng điều gì, cố nghĩ cũng không nghĩ thấu.
Chút ánh sáng dư thừa trong mắt anh ta, đột nhiên chiếu đến chỗ Quý Tiểu Nhiễm đứng đó không xa.
Trong lòng Quý Tiểu Nhiễm có chút ngạc nhiên, không biết có phải do mình quá nhạy cảm không, Sở Hân Luật rõ ràng đang nhìn Trần Nhược Y, nhưng cô luôn cảm thấy anh ta đang nhìn mình.
Cho nên cô vẫn dứt khoát cúi đầu xuống, mắt không thấy tâm sẽ không phiền não.
Trần Nhược Y tuy không thể hiện sự bực tức trong lời nói của mình, nhưng cũng có chút bất mãn, trả lời lại:
“Luật, anh dùng thêm một chút đi, đây là sự vất vả của em vì anh mà chuẩn bị đó. Anh xem đi, em lớn như vầy cũng chưa bao giờ xuống bếp, ngay cả đến cha mẹ em em cũng chưa nấu cho họ ăn bao giờ. Anh xem xem, đừng lãng phí như thế chứ!”
Thanh âm của Sở Hân Luật rất tỉnh táo, nhưng cũng cảm nhận được điều gì, tựa hồ thấy hơi phiền phức, anh ta quay đầu phân phó cho người hầu:
“Người đâu, đem món canh này bưng đi, chia cho mỗi người một ít mà nếm thử đi, đây là tấm lòng của Trần tiểu thư.”
Lưu Mẫn bước lên phía trước, nói:
“Dạ, cậu chủ.”
Sau đó bê bát canh, lặng lẽ quay đầu, bỏ lại ánh mắt sững sờ của Trần Nhược Y.