Có lẽ vì quá kinh hãi, thay vì đứng yên, Quý Tiểu Nhiễm càng lúc càng lùi ra sau nhanh hơn!
Cô nhìn Sở Hân Luật đang bước đến gần mình.
Bước chân cô càng thêm tăng tốc, kinh hoảng nói:
“Đừng… đừng qua đây! Không được tới gần tôi!”
Cô gần như hét khàn cả họng, đôi mắt đỏ ngầu, những giọt nước mắt kinh hoảng rơi xuống.
Sở Hân Luật gần như dừng lại một chút, đưa tay ra ngăn vệ sĩ của mình tiếp cận Quý Tiểu Nhiễm.
Đám vệ sĩ đứng xa nhìn thấy động tác của ông chủ, đều lùi lại vài bước, không dám tiến lại.
Cơ thể Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên hơi ngả về phía sau, trong mắt Sở Hân Luật hiện lên một tia lo lắng không dễ nhìn thấy.
Cô hoàn hồn, lập tức tiến lên một bước, quay đầu xem xét, thấy suýt chút nữa là ngã xuống rồi.
Cô không còn đường lui. Phía trước là Sở Hân Luật, bên trái bên phải đều là người của anh ta, phía sau lại là khu vực nước sâu.
“Quý Tiểu Nhiễm, cô gan lắm, lại dám chạy trốn!” - Sở Hân Luật tức giận nói, trong mắt hiện lên ngọn lửa cuồng bạo, sự thù địch gần như khiến người ta rùng mình.
Cơ thể gầy yếu của Quý Tiểu Nhiễm không ngừng phát run, cô hét lên:
“Đồ ác quỷ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Rốt cục tôi đã đắc tội anh cái gì? Tôi van anh nói ra để tôi được chết cho rõ ràng!”
“Cô muốn chết rõ ràng phải không, được, qua đây, tôi nói cho cô biết.” – Mặt Sở Hân Luật cực kỳ nghiêm trọng, vươn tay ra như triệu hồi quỷ dữ.
Loading...
“Không… Tôi không qua…” – Nếu lại rơi về tay anh ta, cô chỉ có con đường chết!
Vừa nói vừa lùi bước, thân thể cứ thế run lên liên tục, tựa như dây cung sắp rơi xuống!
Sở Hân Luật liếc nhìn khoảng cách giữa người cô và mép vực, ánh mắt trở nên thâm trầm, âm thanh cũng lãnh đạm rất nhiều, có chút ra lệnh:
“Cô mau lại đây cho tôi!”
“Cái đồ khốn nạn, đồ lừa đảo, đồ dối trá, tôi sẽ không bao giờ trở lại chỗ anh.” - Quý Tiểu Nhiễm liếc nhìn về phía sau, cả người run rẩy không thôi.
Cô không đủ dũng khí nhảy xuống, phía sau là khu vực nước sâu, cô lại không biết bơi cũng có thể sẽ bị chết đuối.
Phía trước lại chính là ác quỷ, nếu bị bắt trở về, sẽ lại rơi vào động quỷ, sống cũng không bằng chết!
“Quý Tiểu Nhiễm, nếu cô đã muốn chết như vậy, tôi sẽ đáp ứng cô! Mau đi chết đi!” - Sở Hân Luật đột nhiên tăng tốc, tiến đến gần cô!
Quý Tiểu Nhiễm hoảng sợ, đầu lưỡi bị đánh đến sợ hài, hét lên:
“Không, anh không được qua đây…!”
“Người phụ nữ chết tiệt!” - Anh đột nhiên đưa tay ra, giống như định đẩy cô, hai chân Quý Tiểu Nhiễm mềm nhũn, toàn thân ngã về sau.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, eo cô bỗng nhiên bị Sở Hân Luật ôm chặt.
Ngay sau đó, đời đất như quay cuồng, thân người cô xông về phía trước, ngã nhào, gục mặt xuống đất một cái!
Phía sau lại truyền đến tiếng nước bắn tung tóe, như thể có thứ gì đó vừa rơi xuống nước!
Quý Tiểu Nhiễm quay đầu lại, thấy Sở Hân Luật đã biến mất!
Anh ta ... rơi xuống nước?
Sắc mặt cô đột nhiên cứng đờ, cả người như có ngũ lôi oanh đỉnh (Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn)
Vừa rồi, anh ta kéo cô lại, nhưng bản thân lại mất trọng tâm rơi ngược xuống nước.
Quý Tiểu Nhiễm vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, lúc này vệ sĩ cách đó không xa đã chạy tới, nhảy xuống nước từng người một cứu người!
Cô vừa đứng lên, muốn xem tình hình, nhưng vệ sĩ trên bờ tưởng cô nhân cơ hội chạy trốn, lập tức bắt lại, tức giận nói:
“Nếu Sở tổng xảy ra chuyện gì, thì cô chết chắc!”
Quý Tiểu Nhiễm cảm thấy khó chịu như bị thứ gì đó nhíu chặt! Vừa khóc vừa lắc đầu, định nói gì đó, nhưng cô lại không hề mở miệng!
......
Quý Tiểu Nhiễm đã được đưa về. Cô bị bắt đi trước khi Sở Hân Luật được cứu lên, cho nên cũng không gặp lại Sở Hân Luật, thậm chí cũng không biết anh ta thế nào.
Mặc dù cô vô cùng căm hận tên đàn ông đó, nhưng vừa nghĩ tới anh ta cứu cô, để mình rơi xuống nước, trong tâm có chút dao động.
Đến tột cùng, anh ta là cái loại người gì?
Con người đều có hai mặt, một mặt là thiên thần, còn mặt kia lại là ác quỷ.
Lúc bị bắt trở lại, Lưu Mẫn thấy cô đã líu lo, không ngừng mắng chửi.
Cả người Quý Tiểu Nhiễm ngơ ngơ ngác ngác, giống như không hề nghe thấy, đờ đẫn bước vào phòng, nằm sõng soài trên mặt đất.
Một giờ, hai giờ, ba giờ ...
Cô ngẩng đầu lên, đếm thời gian trên đồng hồ.
Không hiểu sao vào lúc này, tâm trí cô chỉ toàn hình ảnh Sở Hân Luật kéo mình về, còn anh ta lại rớt xuống nước.
Nó tựa như ma chú quỷ dị, khắc sâu trong tâm trí cô, đuổi không đi!
Quý Tiểu Nhiễm che đầu, có chút sụp đổ, ngạc nhiên phát hiện ra, suốt mấy tiếng đồng hồ cô đều nghĩ đến anh ta, không phải căm hận như trước đây, mà là thấy hổ thẹn.
Tại sao lại có cảm giác chết tiệt như vậy? Tại sao cô phải hổ thẹn chuyện anh ta hành động như thế với mình?
Mình bị dồn đến đây, đều là do anh ta làm thủ phạm, coi như nếu anh ta chết, cũng chính là do tự mình gây ra thôi!
Quý Tiểu Nhiễm muốn tự an ủi mình bằng cách này, nhưng ngay khi ý tưởng này vừa lên, đã bị một thế lực khác trong lòng tràn ra, tàn nhẫn dẹp bỏ.
Quý Tiểu Nhiễm à Quý Tiểu Nhiễm! Đáng đời anh ta bị tội này đi, mày phải nhẫn tâm lên!
Cô yếu ớt ngã xuống đất, ánh mắt không còn chút sinh lực!
Quý Tiểu Nhiễm thậm chí còn không nghĩ rằng, bản thân lại ngủ gục trên mặt đất như thế.
Mãi cho đến nửa đêm, cô bị một đạo lực mạnh mẽ kéo lên, nặng nề ném xuống giường, lúc này mới thức tỉnh!
Mở mắt ra, thân hình cao lớn của Sở Hân Luật đã đứng bên giường.
Quý Tiểu Nhiễm nhìn thấy Sở Hân Luật, theo bản năng, liền dấy lên cơn hoảng sợ, lập tức lùi lại.
Sở Hân Luật cởi áo khoác vest, ném xuống đất, trực tiếp đè lên người cô.
Quý Tiểu Nhiễm xoay người định chạy thoát, nhưng bị anh nắm lấy bả vai, lật người cô lại, đè xuống dưới.
Hơi thở như thiêu đốt của anh ta phả vào mặt cô, cô liền quay đầu sang một bên.
“Cái con nhỏ ngu ngốc này!” - Giọng nói của anh nóng đến không chịu nổi, ném vào mặt Quý Tiểu Nhiễm, cô thực sự cảm thấy bỏng rát vô cùng khó chịu.
Cô xê dịch thân mình đi, thấp giọng nói:
“Rơi xuống nước, dừa lắm, đáng đời anh!”
Cô gần như nghiến răng, dùng vô số dũng khí để thuyết phục bản thân nói ra những lời độc ác như vậy.
Cô không dám nói lời cảm ơn, cô sợ một khi nói ra, chút nhân phẩm cuối cùng cũng không còn nữa, rốt cuộc vết sẹo có đau không?
Người đàn ông này gieo cho cô vô số sự thống khổ, sao cô lại đi cảm ơn anh ta chứ?
Dù là che giấu lương tâm đi, cô cũng phải học cách tàn nhẫn.
Bàn tay to lớn của anh bóp chặt cằm cô, giọng nói đầy lạnh lùng:
“Đúng vậy, tôi đáng chết, Quý Tiểu Nhiễm, tại sao cô vẫn còn sống? Lẽ ra cô đã chết từ lâu rồi!”
Mấy chữ cuối cùng, giọng nói của Sở Hân Luật lại ảm đạm hạ xuống.
Da đầu Quý Tiểu Nhiễm có chút tê dại, không khỏi rùng mình. Sắc mặt tái, rốt cục nói:
“Tôi bị anh bắt trở về, sống cũng không bằng chết.”