Bên tai, lại nghe thấy giọng nói gắt gao của anh ta truyền đến:
“Quý Tiểu Nhiễm, nếu cô dám chết, tôi sẽ giết Tần Thiên Hàn ngay lập tức!”
Cái gì, anh ta còn muốn giết Thiên Hàn ca ca? Sao lại có thể? Cái tên đàn khôn khốn khiếp này, sao lại có thể làm chuyện như vậy?
Quý Tiểu Nhiễm không biết sức mạnh ý chí từ đâu đến, đột nhiên mở mắt ra:
"..."
Cô hít sâu một hơi, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, yếu ớt nhìn người đàn ông trước mặt.
Sở Hân Luật lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, trong mắt loé lên một tia cảm xúc không dễ nắm bắt, thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
Cuối cùng, không thương tiếc đẩy cô ra, ngồi trên giường với một giọng lạnh lùng:
“Quý Tiểu Nhiễm, tôi sẽ không để cô chết đâu. Thời gian còn dài, từ từ cô sẽ nhớ lại rốt cuộc cô đã làm những gì!”
Quý Tiểu Nhiễm quay đầu lại, phẫn hận nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi, nghẹn ngào nói:
“Anh cho rằng tôi sẽ bị thao túng thế này sao?”
Sở Hân Luật nhếch miệng cười lạnh, trong mắt lóe lên hung tợn:
“Tần Thiên Hàn buôn lậu ma túy, trọng lương kia cũng đủ kết án tử hình mười lần. Nếu không phải tôi thay đổi chứng cứ phạm tội, sao có thể giảm án xuống bốn mươi năm tù?”
Quý Tiểu Nhiễm khó khăn đứng dậy khỏi giường, nắm lấy cánh tay anh, khóc, nói:
Loading... “Nhưng anh rõ ràng có thể cứu anh ấy, anh có thể cứu anh ấy, thậm chí ... thậm chí nhận ít án phạt đi một chút…!”
Giọng anh ta vẫn tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình, âm trầm, lạnh lẽo, cứng ngắt như đá:
“Quý Tiểu Nhiễm, cậu ta đã làm chuyện phạm pháp, bằng cái gì bảo hắn không phải trả giá đắt?”
“Tôi…” - Quý Tiểu Nhiễm run rẩy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Quả thực, cô không đủ tư cách, nhưng ... đó là Thiên Hàn ca ca, người tốt nhất với cô trên đời này, bất luận anh ấy là người tốt hay người xấu, trong lòng Quý Tiểu Nhiễm, anh ấy vẫn là ca ca tốt!
Làm sao cô có thể trơ mắt nhìn Thiên Hàn ca ca chết dần chết mòn trong tù chứ?
“Không trả lời?” - Ngón tay mảnh khảnh kia lại bóp mạnh cằm cô:
“Quý Tiểu Nhiễm, cô nhớ kỹ, nếu như không có tôi, Thiên Hàn ca ca của cô đã chết từ lâu rồi chứ đừng nói được sống thêm bốn mươi năm. Đừng có ở đó được voi đòi tiên. Tôi đã hứa chắc chắn sẽ giữ lời. Cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi!”
Anh ta lại đẩy mạnh người cô, đè xuống giường.
Có thể sống thêm bốn mươi năm?
Trong lòng Quý Tiểu Nhiễm vô cùng đắng chát, vô cùng thống khổ… liệu Thiên Hàn ca ca có đủ kiên trì để chờ đợi bốn mươi năm không?
Cho dù có kiên trì được, thì lúc được ra tù, nhất định cũng sẽ sống không bằng chết.
Sở Hân Luật đang giúp anh ấy ở đâu, trừ ác làm thiện ở đâu, đây rõ ràng là đang cố ý không để Tần Thiên Hàn được sống tốt!
Nhưng, Thiên Hàn ca ca nhất định phải sống tốt! Người sống trên đời, nhất định phải có hi vọng!
Quý Tiểu Nhiễm tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho Sở Hân Luật cởi quần áo, ôm cô vào trong phòng tắm.
……… ……….
Sau đó một khoảng thời gian, Quý Tiểu Nhiễm vẫn như cái xác không hồn.
Ngày nào cô cũng như vậy, ban ngày không biết phải làm qua bao nhiêu việc, còn bị người hầu sai bảo chạy tới chạy lui, bị Lưu Mẫn liên tục gây khó dễ, chửi rủa.
Ban đêm, lúc Sở Hân Luật trở về, cô liền biến thành công cụ làm ấm giường, anh ta đã làm nhục cô bằng mọi thủ đoạn.
Nhưng với tất cả những điều này, Quý Tiểu Nhiễm dường như không còn cảm giác nữa, cô dường như đã chết lặng đi rồi.
Hy vọng duy nhất của cô là được gặp lại Thiên Hàn ca ca.
Nếu như có thể gặp lại Thiên Hàn ca ca, thì cho dù cô chết, cũng có thể nhắm mắt.
Bề ngoài Quý Tiểu Nhiễm đã rất suy sụp, đối với tất cả mọi chuyện đều thờ ơ, nhưng trong lòng, cô luôn tính toán đến việc chạy trốn.
Cô nhất định phải rời khỏi nơi này, vốn dĩ là nơi tràn ngập tuyệt vọng.
Quý Tiểu Nhiễm vừa làm xong việc của mình, Lưu Mẫn kia lại đến phân cho cô thêm việc khác:
“Quý Tiểu Nhiễm, nhấc cái bàn này ra sân sau. Cậu chủ thỉnh thoảng dùng tới.”
Quý Tiểu Nhiễm cau mày, nhìn qua chiếc bàn màu trắng vừa to vừa nặng:
“Tôi không nhấc nổi, không để cho nam hầu làm đi?”
“Bọn đều đều bận hết rồi, cô không thấy sao? Cô cho rằng mọi người ai cũng rảnh rỗi như cô hả?! Mọi người đều có việc phải làm, cô tranh thủ thời gian tự bê đi đi, đừng nói nhảm nữa!” – Lưu Mẫn nói xong, sốt ruột rời đi.
Quý Tiểu Nhiễm xoa xoa cánh tay đau nhức, bắt đầu khiêng bàn.
Chiếc bàn rất nặng, lại làm bằng gỗ, mà chất liệu gỗ này lại là loại thượng hạng, khó khăn lắm cô mơi nhích lên được.
Có đám người hầu nam lẫn hầu nữ đi ngang qua, nhìn thấy Quý Tiểu Nhiễm, liền lập tức tránh đi..
Quý Tiểu Nhiễm biết sẽ không có ai giúp cô.
Cô chỉ có thể một mình, dùng hết sức lực khiêng bàn ra sân sau, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.
Lưu Mẫn nháy mắt với một người nam hầu, sau đó, nam hầu đột nhiên tăng tốc, lao đến chỗ Quý Tiểu Nhiễm, va mạnh một phát vào người cô.
“A!” - Quý Tiểu Nhiễm đang ổn định bê cái bàn đi, đột nhiên bị mất trọng tâm, cái bàn ngã xuống đất, còn đè vô cùng mạnh lên tay cô.
Cả khuôn mặt của Quý Tiểu Nhiễm biến dạng vì đau đớn, cô nằm rạp trên đất, cố sức giật mạnh bàn tay bị cái bàn kẹp phải ra… Nó trở nên đỏ tấy rồi sưng lên, da tay bị bào hỏng hết.
Cô thổi thổi tay mình, ứa nước mắt vì đau đớn.
Lưu Mẫn bước đến chỗ Quý Tiểu Nhiễm, chỉ vào cô, chửi rủa:
“Cô bị sao vậy, chuyện nhỏ xíu cũng làm không xong, cái bàn này khó bê lắm sao? Nếu lỡ làm hư nó thì tính thế nào? Bán cô đi cũng không đền nổi!”
Quý Tiểu Nhiễm ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn ả ta, nói:
“Có ngon thì cô tự bê thử đi!”
Người nam hầu vừa đụng phải cô liền bỏ đi ngay, một tiếng xin lỗi cũng không có, Lưu Mẫn liền nhanh chóng tiến đến mắng cô, hẳn là cố ý kiếm chuyện.
Tất cả bọn người trong cái nhà này đều là nhắm vào cô, không để cho cô được sống tốt!
“Nhìn cái gì, còn không mau đứng dậy, nằm rạp ra định giả chết sao!” – Lưu Mẫn nói xong liền vênh váo bước đi.
Quý Tiểu Nhiễm đứng dậy lên, chịu đựng cơn đau trong tay, nhìn cái bàn trước mặt, khẽ cắn môi, tiếp tục khiêng lên.
Gần như dùng hết sức lực còn lại, cuối cùng Quý Tiểu Nhiễm cũng đem được tới chỗ mà Lưu Mẫn chỉ định.
Sau khi xong chuyện, cô nằm vật ra bàn thở hổn hển, không còn chút sức lực nào.
Lưu Mẫn lại chạy tới, nói:
“Còn sững người ra đấy làm gì, còn không mau nhấc bàn lên!”
“Cô nói cái gì?” - Quý Tiểu Nhiễm cho rằng mình đã nghe nhầm.
Lưu Mẫn đó lại nói:
“Tôi đột nhiên phát hiện ra, trước đây cái bàn này vốn là định bỏ đi, cô không thấy dưới chân bàn có một mảng sơn bị cọ mất sao? Khiêng trở về chỗ cũ đi. Đừng để ở đây làm chướng mắt.”
“Đây là cô bảo tôi bê đến đây nha. Có phải là đang giỡn mặt với tôi không hả?” - Quý Tiểu Nhiễm tức giận, đùng đùng lừa giận nhìn ả ta chằm chằm.
“Đừng có nói lung tung. Tôi bận bịu không ngớt tay, giỡn mặt với cô làm gì. Chỉ là tôi không cẩn thận, sai nhầm một chút. Cô mau tranh thủ bê lại chỗ cũ đi.”
Lưu Mẫn nói xong, quay người rời đi, trên mặt cực kỳ đắc ý.
“Đáng ghét!!” - Quý Tiểu Nhiễm nắm chặt tay, giơ một quyền đập lên mặt bàn:
“Axxxx!”
Cô xoa xoa nắm đấm đang đau nhức, dường như cũng không còn để ý đến cơn đau nữa, mặt bàn này quả thực cứng như đá…