Quý Tiểu Nhiễm bĩu môi, cúi đầu không nói gì.
Đối với cô mà nói, cũng không có gì khác biệt, cho dù Sở Hân Luật có ra lệnh cho bọn họ làm khó cô, hay làm đám người hầu đó cố tình làm khó cô, cũng không còn quan trọng nữa.
Dù sao, người bị đói vẫn là cô.
Nhìn chiếc bánh mì trong tay, cô còn muốn cắn thêm mấy miếng, nhưng lại phát hiện ra người này đang nhìn chằm chằm vào mình, cho nên có chút khó xử, không tiện cắn thêm một miếng.
Bánh mì cầm trong tay, ăn cũng không được, không ăn cũng không được!
Trong lúc cô đang do dự, đột nhiên người đàn ông kia nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía phòng bếp.
Quý Tiểu Nhiễm bị kéo đột ngột, loạng choạng suýt ngã.
Sau khi kéo cô vào trong phòng bếp, Sở Hân Luật mở cửa tủ nguyên liệu nấu ăn, nói:
“Nấu ăn.”
“Cái gì?” Quý Tiểu Nhiễm sững sờ, suýt chút không kịp phản ứng, cô bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng nói:
“Không cần đâu, tôi ăn chút bánh mì là được rồi.”
Chỉ cần có thể nhét đầy bụng, cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Đột nhiên, trong lòng cô có chút ấm áp, người đàn ông này… Dường như không còn tàn nhẫn như trước.
Cô mở to mắt, long lanh nhìn qua anh ta, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác quái dị.
Nhưng sau đó, lời nói của Sở Hân Luật đã đánh tan suy nghĩ của cô, chỉ nghe thấy câu nói dửng dưng kia: “Tôi đói, cô nấu cho tôi ăn, còn cô cứ tiếp tục ăn bánh mì của cô đi.”
Loading...
“Nhưng anh đã ăn tối rồi. Sao lại ăn nữa chứ?” Thực ra, Quý Tiểu Nhiễm không muốn nấu cơm cho anh ta.
Cô chỉ nấu cơm cho một mình Thiên Hàn ca ca, làm sao có thể nấu cho người đàn ông khác.
“Sao, có ý kiến gì à?” Giọng Sở Hân Luật đầy địch ý.
“Tôi…”
Đương nhiên là có ý kiến, có quá nhiều ý kiến, tôi muốn đạp anh một cước đến Thái Bình Dương luôn ý!
Trong tâm tràn đầy tức giận, bất đắc dĩ lại không có cách nào phản kích, chỉ có thể cố kìm nén, nói:
“Không có ý kiến.”
Thanh âm lạnh như băng truyền đến:
“Nếu không có ý kiến, còn đứng đó thẫn thờ làm gì?”
Quý Tiểu Nhiễm uất ức, quay người, đi lấy nguyên liệu nấu cơm cho anh.
Đơn giản sẽ chỉ cho nấu một tô mì, cà chua trứng gà.
Trong lúc đợi nước sôi, rảnh rỗi, cô có chút sững sờ, nhìn làn khói nóng bốc lên nghi ngút.
Suy nghĩ lại bắt đầu không thể khống chế, hồi tưởng lại chuyện lúc trước...
“Thiên Hàn ca ca, đói bụng không, em thấy buổi tối anh ăn khá ít, nên em đã nấu cho anh một tô mì!” Quý Tiểu Nhiễm cười híp mắt nhìn Tần Thiên Hàn, rồi bưng lên một tô mì nóng hổi.
Ngửi thấy mùi thơm, vẻ mặt Tần Thiên Hàn thoả mãn:
“Tiểu Nhiễm, có em thật tốt!”
Quý Tiểu Nhiễm nằm trên bàn, nhìn anh ăn mì, vừa nhìn vừa quan tâm nói:
“Thiên Hàn ca ca, công việc mặc dù rất quan trọng, nhưng cũng cần phải chú ý nghỉ ngơi, em không muốn anh quá mệt mỏi!”
“Tiểu Nhiễm, anh muốn cố gắng hơn nữa, khi công ty phát triển rồi, anh mới có đủ tư cách cưới em!” Anh cầm tay cô, trong mắt tràn đầy thâm tình.
“Thiên Hàn ca ca, em mới là người không đủ tư cách gả cho anh, anh ưu tú như vậy, còn em…. Đã sớm không còn là Quý đại tiểu thư nữa. Nhà họ Quý cũng đã không còn, cha mẹ em cũng đã mất.” Quý Tiểu Nhiễm cúi đầu, che kín nỗi bi thương trong ánh mắt.
“Em vẫn còn có anh!” Tần Thiên Hàn cầm tay cô, dịu dàng nói: “Tiểu Nhiễm, hãy nhớ kỹ, anh mãi mãi sẽ ở bên cạnh em!”
Thiên Hàn ca ca của cô, vẫn sẽ mãi đối xử tốt với cô như thế. Cô cho rằng mình cùng anh ấy sẽ luôn tươi đẹp bên nhau như vậy, nhưng vì cái gì… Thiên Hàn ca ca…
Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn trong lòng càng lúc càng đậm nét, cũng không để ý đến đôi mắt lãnh khốc đang từ sau nhìn mình, muốn xem thấu bên trong cả suy nghĩ của mình.
“Quý Tiểu Nhiễm!”
Nghe được giọng nói sắc bén của anh vang lên, Quý Tiểu Nhiễm giật mình quay người lại, đối diện với đôi mắt nặng nề của người kia, trong lòng cô đột nhiên trùng xuống, bất an run lên.
“Cô ngẩng người ra làm gì, nước sôi muốn đun cạn luôn rồi.” Anh lạnh băng nói.
Quý Tiểu Nhiễm hoảng sợ, xoay người, khuôn mặt kinh hoàng.
Mới vừa rồi còn chìm trong bi thương huyễn hoặc thế kia, đã bị âm thanh của tên Sở Hân Luật phá vỡ hết thảy, hồi ức của cô, ngay cả nhớ lại cũng phải vô cùng thận trọng.
Cô lấy một gói mì bên cạnh, cho vào nồi, dùng thìa khuấy đều lên.
Phía sau, khí tức sắc bén của người kia vẫn như cũ, tựa hồ như đem nguyên ngọn núi đặt lên trên người cô.
Quý Tiểu Nhiễm thấy rất ngột ngạt, nước trong nồi vẫn đang sôi, cô đang định đi lấy gia vị, bỗng nhiên Sở Hân Luật từ phía sau, giơ một tay ra ôm lấy cô!
Chiếc muỗng nhỏ trên tay rơi xuống đất một cái, y như sét đánh:
“Anh… anh buông ra!”
Với cô, mỗi khi anh ta đến gần, theo bản năng là cự tuyệt kịch liệt.
Anh khẽ nhíu mày, chẳng những không chịu buông mà còn mạnh mẽ đưa tay vào trong lớp quần áo của cô, nhào nặn vị trí mềm mại nhất trên người cô.
“A!” Cô đau đớn rên rỉ một tiếng: “Anh buông tay ra, anh làm như thế thì sao tôi nấu được!”
“Cô cứ nấu, tôi sẽ không cản trở.” Anh ta cúi đầu, đem cằm đặt trên đỉnh đầu, một tay ôm eo cô, không cho phép cô cử động, một tay khác tiếp tục làm càn trên người cô.
Trên trán Quý Tiểu Nhiễm lấm tấm mồ hôi, nhiệt độ trong người cũng đột ngột tăng lên dữ dội. Cô nhắm mắt lại, cố gắng ổn định tâm trí, chịu đựng bao nhiêu thống khổ cùng khó chịu, giơ tay thả gia vị vào nồi.
Cô cũng không biết mình làm ra nồi mì này như thế nào, cô chỉ biết lúc tắt bếp, toàn thân cô đã mềm nhũn, rơi vào vòng tay của Sở Hân Luật.
Phía sau, anh vẫn vững vàng ôm chặt lấy cô.
Quý Tiểu Nhiễm thở hổn hển, nhìn anh đầy phẫn uất.
Sở Hân Luật bóp cằm cô, giọng nói có chút khắc nghiệt:
“Nhìn tôi!”
Cô cắn răng quay đầu sang một bên.
Anh lại dùng sức, xoay đầu cô trở lại, ánh mắt bên trong tràng ngập xấu xa, nói:
“Lúc nấu cơm cho Thiên Hàn ca ca của cô, cô cũng làm vậy sao?”
Lửa giận trong lòng Quý Tiểu Nhiễm bị kích phát, cắn răng, ánh mắt khinh bỉ, oán giận, tất cả các cảm xúc đều xông lên cùng lúc, phản bác lại:
“Anh ấy so với anh tốt hơn gấp trăm lần, anh ấy chưa từng ép buộc tôi, anh ấy là người tốt.”
Thiên Hàn ca ca chưa từng đối xử với cô như vậy. Với cô, anh ấy chỉ có dịu dàng trân trọng, quan tâm hết mực. Cô còn định vào đêm tân hôn, sẽ trao lần đầu tiên của mình cho anh ấy, nhưng tiếc là…
Đó không phải là đêm tuyệt vời nhất, mà là cơn ác mộng đáng sợ hãi. Tất cả những cái trong trắng nhất đều đã bị người đàn ông đáng sợ trước mắt hung hăng đoạt lấy!
Cho tới bây giờ, Quý Tiểu Nhiễm cũng không biết tại sao Sở Hân Luật kia lại đối xử với cô như vậy.
Bên tai cô truyền đến âm thanh khinh bỉ của anh ta:
“Người tốt? Người tốt lại đi buôn lậu hàng cấm, hàng lậu sao?”
Một câu nói đâm thẳng tất cả sự kiên trì trong lòng Quý Tiểu Nhiễm. Nội tâm cô đau đớn dữ dội, cố gắng cắn răng không để mình rơi lệ, đưa tay đẩy người đàn ông kia ra, muốn đứng lên:
“Anh buông ra!”
Ầm một tiếng, Quý Tiểu Nhiễm ngã trên mặt đất, sàn nhà cứng làm toàn bộ cánh tay đau nhói lên.
Sở Hân Luật buông cô ra, trong lúc cô mất cảnh giác đã đem cô ném thẳng xuống đất.
“A!”
Quý Tiểu Nhiễm đau đớn kêu lên, cắn răng đứng dậy.
Sở Hân Luật ngồi vào bàn, lạnh lùng nhìn cô.