Khó khăn lắm cô mới ngồi dậy, ra khỏi giường, khắp người đau nhức khiến cô khẽ rên lên.
Nghỉ thật lâu mới có thể chậm rãi đi tới phía trước, tìm quần áo trong tủ mặc vào.
Khi cô vừa mới thay bộ quần áo chưa được bao lâu, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra.
Hai cô hầu gái đi vào, khuôn mặt vênh váo hung hăng, trên tay còn cầm theo một bộ trang phục khác.
Khi nói gì đó với nhau xong, liền bắt đầu bước đến cởi bộ đang mặc trên người Quý Tiểu Nhiễm ra.
“Này, các cô đang làm trò gì vậy?” Quý Tiểu Nhiễm giữ chặt quần áo trên người mình. Mặc dù hai người kia cũng đều là phụ nữ, nhưng cô cũng không thể để đối phương lột bỏ dễ dàng như vậy được.
Cô hầu gái ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh thường nói:
Loading... “Quý tiểu thư, thiếu gia nói, cô đến đây không phải là để sống an nhàn sung sướng. Mau thay bộ đồ này vào rồi theo chúng tôi xuống dưới.”
Họ tiến đến nhét vào trong ngực cô một bộ quần áo, cô khẽ nhíu mày, rồi đột nhiên hiểu ra, cười nhạt một tiếng:
“Tôi hiểu rồi. Để tôi làm người hầu chứ gì!”
“Quý tiểu thư, cô nhanh lên đi, nếu chậm trễ thêm, thiếu gia mà biết, sẽ trách cô không nghe lời.” Giọng nói lạnh lẽo của cô ta lại vang lên, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Quý Tiểu Nhiễm bất đắc dĩ thở dài một hơi, với lấy bộ trang phục người hầu mặc vào, đi xuống lầu.
Đám người hầu cố ý làm khó dễ cô, họ giao cho cô rất nhiều việc, làm suốt ngày cô đều bận rộn không ngừng.
Buổi trưa, đến giờ cơm, đám người hầu còn cô lập, không cho cô ăn gì, cho nên đến chiều cô quả thực rất đói! Cộng thêm phải làm việc liên tục, vì vậy mà đầu óc có chút choáng váng.
“Này, Quý tiểu thư, cỏ trong vườn đang nhiều lắm, mau đi làm sạch đi. Đây là cái xẻng, giao lại cho cô. Mấy bông hoa kia là thiếu gia cho người đem từ nước ngoài về, rất quý hiếm, cô không được làm gãy đâu đó.” Người hầu kia nói xong, liền rời đi.
Quý Tiểu Nhiễm lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó nhặt xẻng trên đất, loạng choạng bước đến vườn hoa.
Cô dọn cỏ cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không làm hư hại đến hoa trong vườn.
Khi đã dọn cỏ xong, trên người đầy bụi đất, cô đứng dậy định rời đi.
Tuy nhiên cả ngày hôm nay cô còn chưa được ăn gì, rất đói bụng, hoa mắt chóng mặt, lại còn ngồi xổm trên đất lâu như thế. Vừa đứng lên, đã mất thăng bằng, nghiêng người ra sau, ngã xuống đất.
Lạch cạch… m thanh vỡ vụn truyền đến.
Nguy rồi!
Quý Tiểu Nhiễm quay đầu lại, cả người cô đã đè lên vài nhánh hoa quý khiến chúng bẹp dí xuống đất, nụ hoa trên đó còn rơi xuống, trộn vào bùn.
Cái này là do cô ngã đè lên, liền trở thành một mớ hỗn độn.
Một người hầu gái đi ngang, thấy cảnh tượng trước mắt, kinh sợ kêu lên:
“A… Nguy rồi, cô làm việc mà không có mắt hả? Cô biết hoa này đắt đến cỡ nào không, bán cô chưa chắc bồi thường nổi đây! Lần này tiêu rồi! Đây chính là hoa mà Trần tiểu thư thích nhất.”
Cô hầu gái tức giận nói:
“Tất cả đều là tại cô. Thiếu gia mà về, cô phải mau đi nhận tội đó!”
Nói xong, cô ta hậm hực rời đi.
Trần tiểu thư?
Quý Tiểu Nhiễm có chút mờ mịt! Trần tiểu thư nào? Đây không phải là vườn hoa của Sở Hân Luật sao?
Quý Tiểu Nhiễm vỗ vỗ bùn đất trên người, đi đến trước vườn hoa, nhìn toàn cảnh trước mắt, cũng không còn cách khác, chỉ có thể chờ người đàn ông kia trở về rồi nhận lỗi thôi.
Quý Tiểu Nhiễm bận rộn tối mặt, ngược lại đám người hầu kia đều rất rảnh rỗi, mọi thứ đều dồn cho Quý Tiểu Nhiễm làm.
Cô mệt mỏi cả ngày, còn không được cho ăn, chỉ uống qua chút nước, hiện tại cả người đều lả đi vì mệt.
Trời chạng vạng tối, Hạng Hân Thịnh lái xe trở về, Quý Tiểu Nhiễm cùng đám người kia ra cổng nghênh đón.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Không reup dưới mọi hình thức!