Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 31



Dư Dương giữa trưa vừa đến nhà ăn, đang muốn xuống lầu đổi quần áo, liền thấy một phục vụ sinh ngồi ăn cùng mình hôm qua đang bị Mã Húc Dương nói.

“Hôm qua tiệc đứng giữa trưa không có ai ở đó đun nóng lò điệu, đợi khi người ta đến kiểm tra cũng vẫn không có ai, bát đĩa thì chất đống? Bốn giờ rưỡi! Trước đó tôi đã xuống thông báo rồi, tại sao vẫn không làm được?”

Vì lần này kiểm tra, Mã Húc Dương vài ngày trước đã bắt đầu cho người phục vụ quét dọn, đến cả lọ đựng gia vị trên bàn ăn cũng cẩn thận mua mới một lượt. Rồi chiều còn cố ý dặn phục vụ sinh đem quầy bar cùng khu món ăn quét dọn.

Cho rằng làm được cẩn thận, mọi thứ đều sẵn sàng, nhưng khi nhận điện thoại của Tào Kiến Quốc ở nước ngoài gọi về lại trợn tròn mắt.

Người đến kiếm tra vệ sinh gửi lại thư đánh giá, điều đầu tiên viết là : tiệc đứng kết thúc lúc 16 : 30 nhưng nửa tiếng sau vẫn không có ai tới dọn.”

“Mã Húc Dương, tôi sở dĩ cho cậu vị trí này, chính là hi vọng cậu có thể cùng Quan Lệ Dĩnh đem nhà ăn cùng nhà bếp quản lý tốt. Nhà bếp có rất nhiều vấn đề còn cần được cải tiến, nhưng cậu không thể bởi vì quan hệ không tốt mà chậm trễ việc quản lý. Lời nói của tôi, cậu nghe hiểu không?”

“Vâng, Tào tổng, tôi sẽ chú ý.”

“Kiểm tra báo cáo tôi cũng đã gửi cho Quan Lệ Dĩnh, việc vệ sinh nhà bếp, cậu cùng cô ấy nên làm cho tốt.”

Tuy rằng Mã Húc Dương còn không tự mình xem qua báo cáo, nhưng từ việc Tào Kiến Quốc cố ý gọi điện thoại tới cũng có thể đoán ra, so với vấn đề của chính mình, thì nhà bếp nghiêm trọng nhiều. Nhưng dù vậy, hắn vẫn là nhẫn không nổi khi mình tỉ mỉ chuẩn bị tốt như vậy rồi, liền bởi vì một sơ sẩy của nhân viên mà đổ sông đổ biển, thế là liền sai người đi lấy tất cả cốc chén lau sạch sẽ.

Dư Dương ngoại trừ đi tới an ủi vài câu, cũng làm không được cái gì.

Cách thời gian đi làm mười phút, lúc này nhà bếp đang ở công đoạn bận rộn chuẩn bị món vòng thứ nhất. Khi Dư Dương xuống lầu, thấy người đứng ở bếp đầu còn bận xào rau.

Chu Khải nghiêng đầu nhìn nhìn trên tường, còn có hai món ăn và một mì xào. Hắn hướng Dư Dương giơ giơ cằm, “Ngồi đi, sắp xong rồi.”

Mới vừa đặt mông xuống ghế, đã bị lão Du hô giúp, “Ai Tiểu Dư! Giúp tôi đem cái khay kia ra đây, nhanh!”

Sau đó chính là sai Dư Dương đi lấy lọ đựng xíu mại qua. Chẳng qua lão Du là để thử khẩu vị, mà Dư Dương là thuần túy ăn ké.

“Mẹ, lưu manh!” Giả vờ muốn đánh người, nhưng ai nấy đều thấy được chỉ là vì đùa Dư Dương.

Dư Dương là phục vụ sinh trên tầng cùng nhà bếp loạn thành một đoàn. Có một số người khó tránh khỏi cố kỵ Mã Húc Dương, lo lắng bản thân cùng mấy người trong nhà bếp thân cận. Nhưng Dư Dương lại bất đồng, không biết là do trời sinh thiếu tâm nhãn hay sao, mà cũng thích cùng mã Chim đối nghịch, bình thường xuống ăn chực uống chực không nói, có đôi khi gọi cậu giúp đỡ, cũng đáp ứng rất nhanh. Lúc lão Du hút thuốc nói chuyện phiếm còn nói, đứa nhỏ này chẳng có ý tứ gì cả, mà biết nó dạ dày không tốt, nên nãy làm xong mấy cái bánh bao, cũng kín đáo đưa cho nó mấy cái, để cho cái bụng có thứ mà co bóp.

“Chuẩn bị ăn cơm ——!” Chúc Vân Tường xào xong món ăn, cùng lúc bưng lên bàn.

Thịt bò, còn có ravioli! Đã sớm biết khẩu vị Dư Dương, Chúc Vân Tường cố ý đưa một chén nhỏ ớt tương đến, “Nột, không thể thiếu cái này đi?”

“Cảm ơn Chúc trù!”

Nhà bếp đều biết rằng người này đặc biệt thích ăn mì vằn thắn, nên mì sợi đổi thành mì ăn liền cũng không khác lắm. Đối với chuyện này, Du Tiệp đắc ý thật lâu: “Phải chứ, tôi đã làm mà!”

Chờ tất cả mọi người đều ngồi xuống thì chính thức ăn cơm.

Cách 12 giờ còn có mấy phút, Dư Dương gắp cho mình một chén nhỏ mì, lại gắp mấy cái ravioli, ăn đến vội vội vàng vàng. Nhưng hơn nữa cay, nhiệt cay nóng ăn đến trong miệng lại phải há mồm thổi.

Nhìn cậu đến cả khuôn mặt cũng nghẹn đỏ lên, Chu Khải trêu chọc: “Vội vàng đầu thai hả?”

Dư Dương liếc hắn, “Sắp đến giờ rồi, không ăn nhanh sẽ muộn!”

Ai đều không nghĩ tới Mã Húc Dương lúc này lại đến nhà bếp.

“Chu Khải, Quan Lệ Dĩnh buổi chiều về nhà ăn, tan tầm cùng tôi đến phòng nhỏ tầng hai họp.”

Thấy Dư Dương ngồi ở bên cạnh ăn mì thì, Mã Húc Dương biết còn cố hỏi: “Cậu đang làm cái gì?”

“… Nói xàm, nhìn còn không thấy sao? Ai khiến quan tâm chứ.” Du Tiệp nhỏ giọng oán giận một tiếng.

Mã Húc Dương vừa định không cho nhân viên xuống nhà bếp nói chuyện, chợt nghe Chu Khải đầu cũng không nâng mở miệng: “Ngày mai muốn mua món ăn, tôi kêu cậu ta xuống hỏi vài chuyện. Không phải cũng chỉ cách giờ đi làm vài phút sao Mã quản lí?”

Nếu đầu bếp trưởng đã nói là gọi xuống hỏi chính sự, Mã Húc Dương cũng không tiện nói cái gì nữa.

Nhìn hắn lên lầu, Chúc Vân Tường hùng hùng hổ hổ liền ăn nói thô tục, buông xuống bát đũa.

Một bên Lưu Bân cũng nhịn không được hỏi một câu: “Quan Lệ Dĩnh đi công tác nhanh như thế đã trở về rồi? Thế nào lại họp?”

“Ai biết, không chừng tên này lại ở sau lưng Quan Lệ Dĩnh nói cái gì rồi!”

Dư Dương đem đồ ăn còn thừa trong bát tiêu diệt sạch sẽ, “Có thể là bởi vì hôm qua…”

“Tôi biết rồi.” Chu Khải tâm lý đoán, hơn phân nửa là chuyện kiểm tra vệ sinh.

Canh cửa Lệ Dĩnh hỏi tình trạng vệ sinh của nhà bếp, Chu Khải một chút cũng không giật mình nghe được kết quả kiểm tra

“Tôi hi vọng có thể có một cái hệ thống kiểm tra, chí ít cho mình biết rõ, cụ thể là địa phương nào cần phải cải tiến, chúng ta đây có thể từng cái từng cái dựa theo tiêu chuẩn của cục vệ sinh mà làm.”

“Cái này tôi có thể lý giải, cho nên tôi đem kết quả kiểm tra thử lần này đến rồi, đây là bản đã được dịch ra tiếng Trung, cậu xem một phát. Mã Húc Dương, anh cũng nhìn một phát tất cả bộ phận.”

Chu Khải nghĩ người Đức cố chấp cứng nhắc đến mức mọi việc đều cực kì cẩn thận, nhưng hắn không ngờ tới chính là lại cẩn thận đến tình trạng này: từ độ tin cậy của thực phẩm sử dụng trong chế biến, để kiểm tra sản phẩm, doanh nghiệp tự đưa ra quy định,… đến nhiệt độ của món ăn, mỗi một hạng đều cho điểm trên thang từ 1 đến 5, tất cả các khiếm khuyết đều được nêu ra, phụ lục là ảnh chụp đợt kiểm tra cùng ngày.

Tuy nói nhập gia tùy tục, đối với “Thang máy truyền món ăn không đủ sạch”, “Dưới sàn bếp còn cơm rơi nhiều”, “Các thực phẩm trữ trong tủ lạnh không được dán nhãn” thì còn có thể tiếp thu, nhưng đối với “Thực phẩm lưu trữ để gửi tại phòng kho “, “Lấy nước lạnh để làm tan đồ ăn “, “Tường ngoài nhà bếp bẩn, nhất là lối đi nhỏ hai bên” cũng bị tính vi phạm quy tắc thực sự khiến người khó hiểu.

Nhìn hoàn chỉnh phân báo cáo, Chu Khải nói với Quan Lệ Dĩnh đưa ra, phải gọi người của công ty vệ sinh đến dọn dẹp, nhà bếp mới có khả năng đạt được tiêu chuẩn. Bằng không chỉ dựa vào việc để nhân viên làm, đem tủ lạnh dọn sạch, sàn nhà bong tróc giải quyết, quả thực là khó hơn lên trời.

“Không được, ” Mã Húc Dương phản đối như đinh đóng cột: “Cậu biết gọi công ty vệ sinh thì sẽ cần rất nhiều tiền không? Loại đó công ty phái mấy nhân viên chuyên nghiệp qua đây, chỉ là làm một buổi tối quét không sai biệt lắm liền tốn 2000 euro. Tào tổng muốn khống chế thành phẩm, tuyệt không đồng ý làm như vậy.”

“Được rồi, ” Quan Lệ Dĩnh nói tiếp: “… Chuyện này tôi sẽ xin ý kiến lại. Trong thư còn nói người của cục kiểm tra vệ sinh tháng sau có thể đến kiểm tra lại một lần, chúng ta phải mau chóng giải quyết tốt vấn đề này!”

Trên đường trở về phòng, Chu Khải liền đem kiểm tra báo cáo từ đầu tới đuôi nhìn một lần.

Vừa đẩy cửa ra, thấy lão Chúc vừa vặn từ sát vách đi ra.

“Xong rồi? Nói cái gì đó?”

“Hôm qua vệ sinh cục đến kiểm tra rồi, liền nói chuyện này…” Chu Khải suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu: “Quan Lệ Dĩnh khen cậu, nói phụ trách khối quét dọn làm rất tốt.”

Nhìn Chúc Vân Tường có điểm quẫn bách cười cười, Chu Khải không nói nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv