Tâm Bệnh Là Em

Chương 8: Ngày Đầu



Yến Cẩm Ngôn nhíu mày, cân nhắc một lượt, quay đầu nhìn lại nhìn về phía Tần Tang, “6 giờ.”

Tần Tang nghẹn lại, ý cười trên mặt lập tức biến mất, rồi sau đó sắc mặt trắng bệch, cô gian nan nuốt nước miếng: “Làm phiền rồi, lúc anh rời giường ngàn vạn lần đừng gọi em, lúc em rời giường tính tình rất khó chịu!”

Hạ Huỳnh bên cạnh cười như heo kêu.

Yến Cẩm Ngôn môi mỏng mím thành một đường, trên mặt lạnh nhạt không có gợn sóng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười.

Chỉ có Tần Tang, mất hết hứng thú ghé đầu vào bàn ngủ bù.

Hình thức dạy học ở trung học Lâm Xuyên quá khác những thứ mà Yến Cẩm Ngôn từng tiếp xúc trước kia.

Ngày đầu tiên khai giảng, bất kể có chuyện gì, mọi người cũng không quá chú ý.

Cả buổi học chỉ có một giáo viên tiếng anh mới là dành một tiết ra giới thiệu làm quen, các môn học khác cơ bản là tự giới thiệu xong thì bắt đầu tự học.

Giờ tự học, trong lớp chỉ có một bộ phận nhỏ là mở sách ra học thật, còn một bộ phận mở sách để cho có dáng vẻ đang học.

Yến Cẩm Ngôn đương nhiên là thuộc về bộ phận đang đọc sách thật sự.

Thật ra lúc nghỉ hè, Yến Cẩm Ngôn đã bớt tí thời gian tự học xong một phần của lớp 11.

Lúc này vuốt sách mới trong tay, anh nói cho chính mình, phải ôn lại mới nắm chắc.

Đã đọc được một phần ba sách toán, Yến Cẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, giúp mắt giảm mỏi mệt.

Quay lại trước mắt nhìn thấy Tần Tang, phát hiện kia con nhóc đó còn ghé vào trên bàn ngủ.

Cả ngày nay, Tần Tang vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Chuông vừa vang lên, cô đúng giờ đi vào giấc ngủ mơ mơ màng màng, cũng khó trách Tần Tiêu Hà nói cô không chịu đặt tâm tư đặt vào học tập.

Nói đến việc này, Yến Cẩm Ngôn lại không khỏi nhớ đến việc Tần Tiêu Hà đề qua, về chuyện Tần Tang trở lại Tần gia nhận tổ quy tông.

Theo ý của ông nội Tần, nếu Tần Tang có thể thi đậu đại học Hải Thành, thì có thể trở lại nhà của họ Tần.

Chuyện này Tần Tang nhất định biết đến.

Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là không nghĩ tới sẽ học tập tốt, càng không nghĩ tới thi vào đại học Hải Thành.

Cho nên… cô thật sự cũng không nghĩ sẽ trở về lại Tần gia.

Đó chính là Tần gia, danh môn vọng tộc số một số hai ở Hải Thành đấy.

Đổi lại là người khác, liều mạng cũng muốn dính chút quan hệ.

Con nhóc Tần Tang này…

Thiếu niên thu hồi tinh thần, đưa ánh mắt trở về sách vở, tùy tiện lật một trang.

Trên bục giảng, giáo viên vừa rời đi, trong lớp bắt đầu ồn ào.

Có nam sinh thậm chí đi đến trước mặt Hạ Huỳnh, nhỏ giọng nói: “Anh Diệp đã trở lại, muốn chị Tang tan học đến sau cổng trường chờ anh ấy.”

Hạ Huỳnh cầm bút chì 2B trong tay di chuyển một chút, trước mặt là một quyển tập tranh, đối diện là Tần Tang ngủ say, cô ấy đang lấy bút chuẩn bị miêu tả thật kỹ.

Đột nhiên một nam sinh thò đầu qua doạ cô ấy run lên một chút, bút chì ở trong tay xiêu vẹo vẽ một đường lên trên tập tranh.

Hạ Huỳnh bực bội, giơ tay lên đánh vào ót của nam sinh mắng nhỏ: “Cậu, con mẹ nó không thể chờ chị Tang thức dậy rồi nói sao?"

“Đừng có đổ hết tai hoạ lên người bổn tiểu thư!”

Nam sinh tên là Tô Mẫn, học cùng lớp với Tần Tang và Hạ Huỳnh, là đàn em của đại ca trung học Lâm Xuyên: Tô Diệp

Ăn đánh của Hạ Huỳnh, Tô Mẫn ấm ức nói nhỏ, “Tính khí lúc thức dậy của chị Tang, thiếu điều cầm chủy thủ nện vào đầu tôi thôi.”

Hạ Huỳnh nghe xong, trực tiếp dựng ngón giữa với cậu ta: “Cậu sợ? Tôi không sợ sao? Đầu của tôi bằng sắt à?”

Tô Mẫn câm miệng, xám xịt trở lại vị trí chính mình, yên lặng chờ Tần Tang thức dậy.

Trong lúc đó cậu ta còn quan sát Yến Cẩm Ngôn ngồi ngay sau Tần Tang, từ dáng vẻ đến khí chất, Tô Mẫn so sánh anh và Tô Diệp, rút ra kết luận là… Còn may anh Diệp có đôi chân khỏe mạnh không tật.

Nhìn lại toàn bộ trung học Lâm Xuyên, không có nam sinh nào có dáng vẻ, khí chất có thể so sánh được với Yến Cẩm Ngôn.

Không ai có thể xứng đáng ngồi cùng bàn với Yến Cẩm Ngôn, bởi vì trong lớp không ai dám lại gần anh.

Không có nữ sinh nào dám đến gần vì sự lạnh lẽo trên người Yến Cẩm Ngôn, các nam sinh còn lại thì sợ mình làm nền cho anh.

Tô Mẫn chính là nghĩ như vậy, cậu ta thậm chí còn nghĩ, may mắn Yến Cẩm Ngôn là người hai chân tàn tật, ông trời công bằng, không cho ai hoàn hảo cả.



Buổi chiều khi kết thúc tiết học cuối cùng,Tần Tang mới dậy.

Cô ngủ đến xương cốt đều mềm xốp, nhưng vẫn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cả người uể oải không có sức lực.

Hạ Huỳnh nói, ban ngày mà ngủ thì dễ bị bóng đè, cho nên mới nói, ngủ càng sâu khi thức dậy sẽ càng mệt.

Tần Tang âm thầm cân nhắc lại, quyết định sau khi tan học tới sau cổng trường, bên cạnh đó có hiệu sách cho thuê, thuê mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình lúc đi học thì lấy ra xem cho đỡ nhàm chán.

Thu lại tinh thần, cô quay đầu nhìn Yến Cẩm Ngôn ngồi ghế sau.

Trong tay thiếu niên cầm sách toán học đã được lật gần đến trang cuối, bên cạnh còn có một quyển vật lý, chuẩn bị để đọc tiếp.

Tần Tang nhìn đến đau đầu đau não, cô dựa vào bàn dưới duỗi tay ra chạm đến cuốn sách trên tay anh, đánh gãy suy nghĩ của Yếm Cẩm Ngôn.

Cô mở miệng: “Anh trai Ngôn, tan học cùng nhau về nhà đi.”

Tuy rằng dậy sớm cùng nhau đi học cô làm không được, nhưng tan học cùng nhau về nhà thì vẫn có thể.

Yến Cẩm Ngôn đầu cũng không nâng lên, ngữ khí hơi lạnh: “ Cô không phải có hẹn sao?”

Tần Tang ngây ngốc, có chút mờ mịt: “Em?”

Tan học cô có hẹn sao? Lúc nào vậy? Sao cô lại không nhớ chứ?

Lần này Yến Cẩm Ngôn không nói tiếp, anh chỉ là đẩy tay Tần Tang đang che ở trên trang sách, rồi lại lật sang trang, vẫn không ngẩng đầu lên như cũ.

Hạ Huỳnh cuối cùng cũng vẽ xong đặt bút xuống, thay đổi một cây bút nước màu đen, thuận miệng nói với Tần Tang: “Người ta hẹn cậu đấy.”

“Cái tên Tô Mẫn kia nói anh Diệp đã trở lại, hẹn cậu tan học ở sau cổng trường gặp nhau.”

“Chắc là từ nước ngoài về mang cái gì tốt tặng cho cậu à?”

Tần Tang nhìn về phía cô ấy, lại nhìn Tô Mẫn cách đó không xa.

Trùng hợp Tô Mẫn cũng đang nhìn về phía cô, hiển nhiên là nghe được Hạ Huỳnh nói cái gì, rồi lại nhìn Tần Tang gật đầu một cái, xem như xác thật lời Hạ Huỳnh mới rồi.

“Vậy đi, hôm nào lại hẹn anh cùng nhau về nhà sau.” Tần Tang dứt lời, quay đầu lại thu thập cặp sách chờ tiếng chuông tan học vang lên

Cô tất nhiên không chú ý tới Yến Cẩm Ngôn ngồi phía sau, ngón tay đang dùng sức niết trang giấy lại, lúc lâu sau cũng chưa lật sang trang.

Tuy rằng không thừa nhận, nhưng trong lòng Yến Cẩm Ngôn xác thật sinh ra một chút giận dữ.

Anh thậm chí không xem nổi được sách bài tập nữa, chữ không thể vào đầu, đầu óc đều là những lời Hạ Huỳnh vừa rồi nói với Tần Tang cùng với quyết định cuối cùng của cô.

Lúc đầu nội tâm thiếu niên có chút tò mò, bây giờ lại càng tò mò hơn về cái người được xưng là “ Anh Diệp” kia.



Sau khi tan học, cổng sau trung học Lâm Xuyên.

Bộ đồng phục màu xanh và trắng kết hợp hài hoà với nhau, nam sinh dựa vào tường bên cạnh cổng sau trường, thân trên chỉ mặc áo trắng T-shirt, trên eo buộc áo khoác đồng phục, một tay xách theo một cái túi tiện lợi lớn.

Trong túi là đồ ăn vặt đủ mọi màu sắc, ngoài bao bìa toàn là tiếng Nhật, đây là chiến lợi phẩm của Tô Diệp trong lần nghỉ hè du lịch này.

Anh dựa nửa người vào bức tường, hai chân bắt chéo, một tay đút ở túi quần vuốt ve hộp thuốc góc cạnh, ánh mắt mênh mông như đi vào cõi thần tiên.

Sau cổng trường học sinh ra ra vào vào không ít, nam nữ đều có, thấy Tô Diệp đều nhịn không được nhìn nhiều thêm một cái.

Nhưng Tô Diệp không nhìn bọn họ, bọn họ không một ai dám tiến lên chào hỏi.

Thành thực mà nói, người nào bị ngốc mới dám tiến lên quấy rầy anh ta.

Bầu không khí vô cùng quỷ dị, vẫn luôn liên tục cho đến khi Tần Tang xuất hiện

Cô cũng mặc bộ đồng phục như vậy, không biết có phải lúc đi ngủ bị cảm lạnh hay không, lúc này cảm thấy cả người có chút lạnh, kéo tay áo khoác đồng phục xuống, chậm rì rì đi đến cổng sau.

Cặp sách màu đen trên vai cô, cùng tóc đuôi ngựa đong đưa giống nhau.

Thấy nam sinh vóc dáng cao dựa lên tường, Tần Tang lấy lại tinh thần, mắt nhìn túi đồ nam sinh đang cầm ở trên tay.

Cô tiến lên, cánh tay ở trong túi áo đồng phục rút ra mò vào túi tiện lợi trên tay nam sinh.

Lúc này, nam sinh đang dựa tường mới hồi phục lại tinh thần, nghiêng đầu rũ mắt, con ngươi nhìn vào bóng dáng thiếu nữ.

Mà Tần Tang đã lấy một gói que cay từ trong túi đồ, mắt nhìn kỹ chữ in trên gói, một chữ cũng không hiểu.

“Nhập khẩu sao?” Tần Tang cười, xé rách túi que cay.

Tô Diệp đứng thẳng mình, rút tay trong túi quần ra, theo thói quen tính sờ đầu cô một chút, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi cong lên nhàn nhạt: “Làm sao lại lâu như vậy mới đến, anh chờ em 22 phút rồi đó.”

Lúc đang thất thần, Tô Diệp vẫn luôn đếm nhẩm trong đầu.

1320 giây, vừa đúng 22 phút.

Tần Tang đối với hành động này như đã thành một thói quen, ở trong mắt cô, hành động của Tô Diệp giống như quái vật vậy

“Dạy quá giờ.” Tần Tang đáp, ăn thêm que cay, trong lòng lại nghĩ tí sẽ đem về cho Yến Cẩm Ngôn nếm thử.

Tô Diệp chỉ thuận miệng vừa hỏi, không có ý giận dỗi cô.

Nhưng nghe Tần Tang trả lời, anh ta vẫn là nhíu mày, hỏi: “Giáo viên nào?”

Tần Tang vừa nghe ngữ khí này của anh ta đã hiểu được trong lòng Tô Diệp đang bàn tính cái gì.

Chắc chắn lại muốn dẫn theo người trùm bao lên giáo viên đó rồi đánh.

Anh ta tính toán trong lòng,định lúc sau sẽ làm luôn.

“Chủ nhiệm lớp tôi là mẹ của Hạ Huỳnh” Tần Tang liếm môi, liếm sạch ớt vụn trên môi.

Tô Diệp: “…”

Tính đánh mẹ của Hạ Huỳnh, chắc chắn đánh không được.

Quay đầu là làm cho Hạ Huỳnh thương tâm, trước mặt lại chắc chắn làm cho Tần Tang khó chịu.

Tưởng tượng như vậy, Tô Diệp thu lại tâm tư lúc nãy, anh duỗi tay gỡ cặp sách trên vai Tần Tang xuống rồi đeo lên vai của bản thân.

Sau đó cùng Tần Tang vai kề vai đi ra khỏi cổng trường, dưới bóng râm hàng cây hòe tạo thành cứ thế đi ra ngoài.

Xung quanh là bạn cùng trường thức thời đi theo chân bọn họ vẫn luôn duy trì khoảng cách, chủ yếu hai người này đều là bá vương ở trung học Lâm Xuyên, một nam một nữ, cùng nhau song bá dưới mái trường.

Chọc Tô Diệp có lẽ còn có đường sống, nhưng nếu dám đứng trước mặt Tô Diệp làm trò chọc Tần Tang thì chắc chắn toi đời.



Tô Diệp đặc biệt tới đưa đồ ăn vặt cho Tần Tang.

Buổi chiều anh ta mới đến trường học, bị ông ngoại lấy quải trượng từ trong nhà đánh mới chịu đi, còn bắt anh ta phải mặc đồng phục xấu xí kia.

Nhưng mà thấy Tần Tang cũng mặc đồng phục, Tô Diệp bỗng nhiên cảm thấy này bộ đồng phục này cũng không đến nỗi xấu như vậy, ít nhất mặc ở trên người Tần Tang rất xinh đẹp.

“Nghe nhóc Tranh nói nhà bên cạnh nhà em có hàng xóm mới chuyển tới à.”

Tô Diệp và Tần Tang đi tới tiệm net, một đường đi cùng nhau tán gẫu, nhớ tới Lục Tranh có nhắc qua nam sinh ngồi trên xe lăn kia.

Nghe nói, nam sinh kia trông rất đẹp, hình như là từ Hải Thành chuyển đến.

Tô Diệp năm nay lên lớp 12, lớp 12 và lớp 11 không cùng một khu dạy học, nhà anh ta và nhà Tần Tang cũng cách rất xa nhau, nên không tận mắt thấy người hàng xóm mới của cô

Chỉ là nghe Lục Tranh nói, Tần Tang và hàng xóm mới có quen biết và cũng ở gần,nên thuận tiện hỏi một chút.

Không nghĩ đến Tần Tang cô gái nhỏ này, chưa nói trước đã cười: “Đúng vậy, là một anh trai rất đẹp.”

Tô Diệp không biết cười vì gì.

Là nghĩ tới chuyện gì thú vị, hay là bởi vì nghĩ đến mặt của tên hàng xóm kia nên mới cười?

“Rất đẹp sao? Còn đẹp hơn cả anh?” Nam sinh nheo mắt, ngữ khí nhỏ đến không thể phát hiện ra.

Tần Tang lại không nhận thấy điều này, buột miệng thốt ra: “Chính xác là vậy rồi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv