Khi Phong thần tới nơi thì Thường Tận đã sớm rời đi từ lâu. Trên đỉnh núi chỉ còn trơ trọi một căn nhà trống với vài vật dụng sơ sài. Hà Vân thấy vậy thì vô cùng tức giận, năn nhỉ Phong thần truy đuổi Thường Tận cho bằng được.
Một đoàn quân hơn trăm người truy tìm dấu vết của Thường Tận nhưng dường như không mấy khả quan. Thường Tận vốn thân thủ bất phàm, cho dù đi đến đâu cũng chẳng dễ gì để lại dấu vết. Vậy nên những thiên binh thiên tướng này dù cố gắng cách mấy cũng chẳng thể tìm ra nàng. Cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, đành ngậm ngùi trở về nhận tội với Thiên hậu.
Bích Ngọc nghe tin thì vô cùng thất vọng, chỉ biết nằm bó gối thở dài. Nhưng Hà Vân lại khác. Nàng ta không ngừng nghĩ ra nhiều mưu kế để phân ưu cho chủ tử. Nàng ta mạnh dạn kiến nghị:
- Thiên hậu người nghĩ mà xem. Ả ta trong tối, chúng ta ngoài sáng, dù tìm cách nào cũng chẳng thể bắt được. Chi bằng chúng ta khiến cho ả tự động xuất đầu lộ diện.
Nghe những lời xúi giục của Hà Vân, hai mắt Bích Ngọc đột nhiên sáng lên. Nàng ta vui mừng bảo Hà Vân nói cho mình nghe kế hoạch lần này. Hà Vân thì thầm to nhỏ vào tai Bích Ngọc khiến cho nàng ta vô cùng phấn khởi, nhoẻn miệng cười đắc ý. Phen này cuối cùng Bích Ngọc sắp có cơ hội trở mình rồi.
Kế hoạch vừa vẽ ra hôm trước thì hôm sau nàng ta đã vội vã thực hiện. Bước đầu tiên, Bích Ngọc mang điểm tâm đến cho Tử Khiết, trong đó đã hạ một liều thuốc ngủ tương đối mạnh, đủ để chàng triền miên ba ngày ba đêm không tỉnh. Sau khi đã đưa Tử Khiết lên giường, đắp chăn cho chàng ngay ngắn rồi, nàng ta cho gọi Phong thần đến, mang theo hơn một ngàn binh mã, nhằm hướng Ma giới thẳng tiến.
Cuộc sống bình thường như mọi ngày ở nơi đây đột nhiên bị khựng lại vì một trận cuồng phong không rõ từ đâu tới. Mây đen kéo đến rợp trời, phủ kín một màu u ám lên toàn bộ mảnh đất vốn ngày đêm được thắp bởi ánh sáng tím nhạt này. Trên một gò đất cao, Bích Ngọc đáp xuống. Hai bên nàng ta là Phong thần Quế Châu cùng với tì nữ thân cận Hà Vân.
Thiên hậu xinh đẹp vạn phần trong bộ y phục trắng bằng lụa tung bay trước gió bồng bềnh tựa mây nước. Vậy nhưng vẻ đẹp thanh khiết ngọt ngào kia lại bị lấn át bởi ánh mắt gian tà thâm hiểm. Bên phải Thiên hậu, Phong thần trong bộ chiến phục đen tuyền dũng mãnh như một con hổ, ánh mắt lạnh lùng tà mị nhưng không kém phần lôi cuốn. Phía sau nàng ta là hơn một ngàn Thiên binh tinh nhuệ đang sẵn sàng đợi lệnh.
Bích Ngọc mặc kệ những ngón tay của Ma tộc đang chỉ trỏ về phía mình, dõng dạc tuyên bố một điều mà thoạt nghe hết sức vô lý nhưng lại là một nhát dao chí mạng về phía Ma tộc.
- Tự cổ chí kim, Thiên tộc vẫn luôn mang trên vai mình trọng trách giữ gìn trật tự hòa bình cho Ngũ giới, luôn luôn khiêm nhường hòa hoãn. Thế nhưng Ma tộc hết lần này đến lần khác không ngần ngại làm loạn. Trước là đánh chiếm Thiên giới, khiến cho sinh linh đồ thán. Nay lại lạm sát phàm nhân, âm mưu củng cố binh lực cho chính mình. Trước những hành động vô nhân tính đó, Thiên giới không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Hôm nay ta đến đây, chính là để trừng phạt lũ tội đồ các ngươi.
Đám đông bên dưới bắt đầu xôn xao:
- Từ sau trận chiến ở Thiên giới, chúng ta đã vô cùng an phận, không hề làm nên tội nghiệt gì. Cớ sao các ngươi lại hắt vũng nước bẩn này lên đầu chúng ta? Ma tộc ta tự hỏi đã làm gì nên tội để đáng bị trừng phạt?
Hà Vân ở bên cạnh Bích Ngọc lúc này liền lớn tiếng nói thay cho chủ nhân của mình:
- Suốt mười mấy năm nay, ở trần gian liên tiếp có phàm nhân bị ám sát man rợ, chịu nỗi đau lóc da lóc thịt. Những thủ đoạn giết người ti tiện như vậy, nếu không phải do Ma giới làm, thì còn ai có thể nghĩ ra được?
Lúc này một người tự xưng là Ma tôn đương nhiệm đã bước ra phía trước, mạnh mẽ phản bác lại lời của Hà Vân:
- Các người thân là Tiên nhân, lấy danh nghĩa đi phổ độ chúng sinh nhưng lại buông lời mị hoặc, buộc tội người khác một cách vô căn cứ. Ngày hôm nay đứng ở đây nói rằng Ma tộc ta giết người, vậy có chứng cứ gì không?
Hà Vân bắt đầu đuối lý nhưng Bích Ngọc đã đưa tay ra hiệu không cần phải hoảng hốt. Nàng ta bình thản đáp lại:
- Đối đãi với loại người như các ngươi, không cần phải nói lý. Vì vốn dĩ các ngươi đã chẳng coi trọng lễ nghĩa đạo lý gì trên đời. Hôm nay ta tuyên bố, các ngươi chính là có tội. Và có tội đương nhiên phải phạt. – Sau đó quay sang nói với Phong thần – Lệnh cho ngươi lập tức thi hành. Bất kể già trẻ lớn bé đều phải giết sạch để trừ hậu họa về sau. Nếu cần thiết, ngươi có thể dùng Thần Phong lệnh.
- Chuyện này… - Phong thần sau khi nghe lệnh thì có chút do dự - Xin Thiên hậu suy xét lại, dù sao xử chết cho toàn bộ Ma tộc có phần hơi khắc nghiệt.
- Sao? – Bích Ngọc quắc mắt nhìn Phong thần – Ta tưởng rằng Phong thần trước giờ luôn công tư phân minh, không để cảm xúc lẫn lộn vào công việc. Ngươi cũng thấy rồi đấy, Ma tộc dám làm không dám nhận, hành vi bỉ ổi ti tiện như vậy sao có thể dung thứ? Nếu ngươi trừng phạt một vài người, sau này những kẻ còn lại sẽ đứng lên trả thù, tạo phản. Thay vì đêm daì lắm mộng, chi bằng giết sạch đi.
Phong thần tuy còn có chút ngần ngừ nhưng đứng trước nghĩa vụ của Thiên tộc thì đành quyết tâm hạ thủ. Nàng bắt đầu hô mưa gọi gió, tạo nên một cơn phong ba bão táp phủ khắp Ma tộc. Sấm chớp nổi lên vang rền dồn dập như tiếng trống. Mây đen vần vũ kéo đến, tiếp đó là một màn mưa như trút nước. Mưa rơi đến đâu, người ngã xuống đến đó, chỉ có những người thân thủ tốt mới trụ lại được.
Lúc này Phong thần mới ra hiệu cho một ngàn tinh binh phía sau lưng mình tiến lên phía trước, nhắm vào những người mạnh hơn của Ma tộc mà giết. Ma tôn đương nhiệm nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó vẫn không chùn bước, liên tục động viên tộc nhân đứng dậy mạnh mẽ chiến đấu, bảo vệ cho những linh hồn yếu ớt hơn. Thế nhưng Ma tộc đã bị tâm pháp Thần Phong lệnh của Quế Châu đả thương quá nửa. Số còn lại dùng hết sức của mình để chiến đấu cùng không đọ lại được những tinh binh được rèn luyện cao độ mỗi ngày của Thiên giới.
…
Ngay lúc đó, Thường Tận và Quang Đại đang tìm nơi trú ẩn mới ở nhân gian, nhằm tránh tai mắt của Bích Ngọc. Đột nhiên một tiếng vang dữ dội vọng đến từ Ma giới khiến nàng lạnh toát sống lưng. Thường Tận cảm nhận thấy có điềm chẳng lành, nên bảo với Quang Đại:
- Ngươi tìm chỗ nghỉ ngơi trước. Ta có việc cần đi một lát. Xong việc ta sẽ đến tìm ngươi.
Quang Đại còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì Thường Tận đã lặn mất tăm hơi. Hắn nghĩ chắc cũng chẳng phải việc gì quan trọng nên tiếp tục đi tìm chỗ ở. Trong khi đó, Thường Tận vừa xoay người một cái đã xuất hiện tại Ma giới.
Nàng vô cùng bất ngờ xen lẫn phẫn nộ khi nhìn thấy cảnh chém giết ở nơi đây. Mà người đứng ở phía trên kia chỉ đạo không ai khác chính là Bích Ngọc. Cạnh bên ả là tì nữ Hà Vân mưu mô xảo quyệt. Thường Tận lướt đi trong màn mưa, dùng Thương kiếm nhanh chóng lướt qua cổ đám tinh binh của Thiên tộc. Bước đi của nàng nhẹ tựa sương mây, như có như không, nhanh như một tia chớp, khiến cho những người có mặt ở đó không kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra.
Hàng chục Thiên binh ngã rạp xuống trong nháy mắt khiến cả Phong thần lẫn Thiên hậu vô cùng sửng sốt. Mãi cho đến khi Thường Tận ngưng lại, bước đến trước mặt Bích Ngọc chất vấn, mọi người mới vỡ lẽ ra.
- Điều gì đã đưa Thiên hậu ngươi đến đây? Ma tộc chúng ta không hoan nghênh ngươi.
Những người bên dưới khi nhìn thấy Thường Tận đều ngẩn ra, quên cả đánh nhau. Một người trong Ma tộc kêu lên:
- Là Ma tôn! Ma tôn quay lại rồi!
Lúc này tất cả mọi người trong Ma tộc liền đồng loạt hô vang:
- Ma tôn vạn tuế! Xin người hãy cứu chúng ta!
Bích Ngọc nhếch mép cười đắc chí:
- Xem ra đúng như lời Hà Vân nói, ngươi nhất định sẽ vì lũ hạ đẳng này mà xuất hiện. Thường Tận à Thường Tận, ngươi năm lần bảy lượt trốn khỏi bàn tay ta, nhưng cuối cùng ngươi cũng không thể thoát được. Ngày hôm nay, chỉ cần ngươi tự kết liễu, ta sẽ lập tức thu binh, tha mạng cho những kẻ dưới kia. Ngươi thấy sao? Quả là một kiến nghị không tồi nhỉ?
Những tộc nhân lúc nãy còn tung hô Thường Tận nay nghe thấy vậy thì bỗng trở mặt:
- Xin Ma tôn hãy hi sinh vì đại cục! Xin người hãy hi sinh bản thân để cứu lấy Ma tộc!
Lúc này chỉ có Ma tôn đương nhiệm là đứng ra bảo vệ nàng:
- Hỗn xược! Các người đúng là những kẻ vong ân bội nghĩa. Cựu Ma tôn đã không quản nguy hiểm để đến đây cứu mạng các ngươi, vậy mà giờ các ngươi lại bảo nàng đi chết. Các ngươi làm vậy có xứng đáng với lương tâm của mình không?
- Lương tâm có giữ được mạng sống không? – Một kẻ trong đám gào lên.
- Đúng vậy! Giữ lại lương tâm để hồn siêu phách tán ư? – Những kẻ khác đồng tình.
Hai bên vẫn không ngừng khẩu chiến dữ dội cho đến khi Thường Tận ra hiệu cho tất cả dừng lại:
- Được rồi. Thường Tận ta sống trên đời này cũng đã đủ lâu, cũng chẳng còn gì khiến ta bận tâm nữa. Nếu cái mạng của ta đáng giá đến vậy, thì hãy dùng nó để đổi lấy mạng các ngươi.
- Không được! Xin người đừng làm vậy! – Ma tôn đương nhiệm kiên quyết can ngăn.
Thường Tận nhìn hắn bằng một ánh mắt vô cùng trìu mến, dịu dàng:
- Ngươi tên là gì?
- Nguyễn Văn Thuận – Hắn dõng dạc đáp.
- Văn Thuận… - Nàng lẩm nhẩm – Một cái tên vô cùng lương thiện. Con người ngươi cũng vậy. Tuy rằng chúng ta chưa từng gặp mặt trước đây, nhưng ngươi lại đối tốt với ta như vậy. Ta vô cùng cảm kích. Mong rằng sau khi ta đi rồi, ngươi sẽ tiếp tục giữ vững sự yên bình cho Ma giới.
- Không cần! – Văn Thuận nói – Đã có Ma tôn là người ở đây, tại sao ta phải quản chứ?
- Đừng cố chấp nữa – Thường Tận mỉm cười – Hãy để ta ra đi thanh thản.
Nói rồi nàng đưa Thương kiếm kề lên cổ, hai mắt chầm chậm nhắm lại. Xung quanh nàng tất cả mọi người mọi vật dường như nín thở, chờ đợi giây phút nàng rời khỏi cõi đời này.