Tiếng thét của Tôn Thải Ngôn nhanh chóng đem tất cả zombie trong khoang thuyền hấp dẫn tới. Lũ zombie ngăn chặn lối lên cầu thang, móng vuốt đen xì, miệng vết thương chảy đầy dịch mủ, cơ mũi không ngừng co rúm lại, hàm lợi bị lộ ra không ngừng va chạm, biểu hiện sự thèm khát của chúng nó đối thịt người.
Tôn Thải Ngôn sợ hãi vô cùng, toàn thân run rẩy, trong lòng đối với quyết định của mình hối hận vạn phần.
Cô ta không nên đi theo Phù An An chạy đến nơi này!
Cho dù ở trong đường ống thông gió sớm muộn sẽ cùng đám người trong phòng bếp kia chạm mặt, thế nhưng ít nhất đấy cũng là người a! Cô ta vì cái gì phát điên, mới nghe theo Phù An An làm chuyện ngu ngốc này.
" Tôn Thải Ngôn, cô đừng kéo tôi, ngăn zombie phía dưới lại, tôi đem cửa bổ ra. "
Phù An An chuyên chú phá cửa chặn lối đi, không phát hiện ra đằng sau, ánh mắt của Tôn Thải Ngôn nhìn về phía mình đã thay đổi.
Rầm!!!
Cửa mở ra.
Phảng phất như thần tiên đang vươn tay với cô.
Cô biết rõ, vận khí của mình vẫn luôn tại!
" Tôn Thải Ngôn. " Phù An An thò tay ra, muốn kéo cô ta, đột nhiên một cỗ sức lực kéo ngược cô lại ra đằng sau.
Phù An An trừng to mắt, nhìn Tôn Thải Ngôn từ bên cạnh mình chạy lên đi, cảm giác được móng tay zombie sắc nhọn sượt qua phía sau lưng của cô!
Con mẹ nó! Tôn Thải Ngôn!
Ngay tại thời điểm Phù An An cho rằng mình muốn nguội lạnh. Đột nhiên, ở bên trong cánh cửa, một cánh tay duỗi ra bắt được cô, sau đó, tiếng súng ống giảm thanh vang lên.
Một khắc sau, Phù An An nhanh chóng bị kéo vào bên trong. Cô vội vàng phản ứng, cùng người bên cạnh đem cửa gắt gao đóng lại, dùng vật nặng chặn ngang lối đi.
Làm xong hết thảy, Phù An An thoát lực ngồi xuống, có cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Thở gấp hai cái, cô cầm lấy dao phay đứng dậy, từng bước một đi về phía Tôn Thải Ngôn.
Tôn Thải Ngôn nhìn thấy động tác của Phù An An, mặt biến sắc, " An An, cô nghe tôi giải thích, vừa rồi đây chẳng qua là hiểu lầm. "
" Tao đi con mẹ mày hiểu lầm. " Phù An An một cước đá vào Tôn Thải Ngôn, " Tao cứu mày ra, cho mày uống, mày rõ ràng muốn ám toán tao! Kéo tao xuống dưới uy zombie! "
" Không phải như thế, tôi lúc ấy chẳng qua là quá, quá khẩn trương. " Tôn Thải Ngôn lắc đầu, " Cô nghe tôi giải thích, tôi không phải cố ý! "
Phù An An nắm chặt dao phay, sượt qua cổ cô ta, đâm mạnh vào tường, " Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi vẫn còn một người tuân thủ tốt luật pháp, bằng không thì bà đây đã chém chết cô! Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi, cút! "
Tôn Thải Ngôn bị dọa đến run lên, liếc mắt nhìn người nam nhân đứng ở bên cạnh.
" Coi bà đây cùng cô nói giỡn? " Phù An An rút mạnh dao phay ra, chém nát ba lô của Tôn Thải Ngôn.
Tôn Thải Ngôn hét lên một tiếng, không nghĩ tới nhanh như vậy Phù An An liền trở mặt. Dù sao cũng đã lên trên được, người này đối với mình đã vô dụng.
Tôn Thải Ngôn nhặt lên đồ vật rơi từ trong ba lô xuống, nhanh chóng tại trước mặt Phù An An chạy mất.
—————
" Cảm ơn. "
Đợi Tôn Thải Ngôn chạy trốn không thấy bóng dáng, Phù An An xoay người nói tạ. Nhìn rõ người bên cạnh, cô hơi sững sờ, hóa ra là Phó sư phó!
"Phó sư phó, anh nói không sai, tri nhân tri diện bất tri tâm. "
" Không phải vừa mới còn rất anh dũng sao? " Phó Ý Chi phủi bụi trên áo, liếc cô một cái, " Thoạt nhìn còn không giống một cái tân thủ. "
Nói đến đây, bỗng Phù An An ngượng ngùng mà sờ lên cái mũi, " Cho hỏi toa-lét phía trên này ở đâu vậy? "
Kỳ thật, tại thời điểm bị zombie đuổi theo, 1 cỗ buồn đi vệ sinh bắt đầu nổi lên. Đến bây giờ đã có cảm giác bài sơn đảo hải, có xu thế không ngăn được nữa.
Câu hỏi này làm Phó Ý Chi sững sờ, tiện tay chỉ căn phòng nhỏ bên cạnh, " Ở đó. "
" Cảm ơn anh! " Phù An An vội vã chạy chậm xông vào.
......Thật không có tiền đồ.
—————
Trên boong thuyền chỉ có cung cấp một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, nay đã bị Phó Ý Chi vượt lên trước một bước chiếm lĩnh, Phù An An chỉ có thể một lần nữa lựa chọn chỗ đặt chân.
Từng tầng thùng đựng hàng, một chồng chất cao chính là sự lựa chọn mới của cô.
Ở vị trí cao nhất của chồng thùng đựng hàng, là nơi dễ thủ khó công, Phù An An cảm giác mình đã lựa chọn được một vị trí tốt.
" Anh có thể cho tôi mượn dùng cái thang kia một chút được không? "
Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi, chuẩn xác mà nói là cái thang để ở phía sau lưng anh ta.
Phó Ý Chi liếc nhìn cái thang kia, " Tùy cô. "