Kiều Nhã nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nhìn con trai mình: “Mẹ không muốn một đứa dở hơi làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”
Bắc Khởi Hiên chớp mắt với mẹ, an ủi bà: “Con sẽ không mắc những lỗi sai đơn giản như vậy đâu.”
Kiều Nhã gật đầu: “Vậy là được rồi.”
Hai mẹ con nói thêm vài câu rồi mới cùng nhau xuống lầu, nào ngờ vừa đi xuống đã thấy Đỗ Thu Nghi bị Bảo Ngọc đặt xuống ghế sofa. Bắc Khởi Hiên nhíu chặt mày lại, vội vàng đi đến: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nghe thấy giọng anh ta, Đỗ Thu Nghi liền bật khóc: “Hiên… Bảo Ngọc, cậu ấy… cậu ấy….”
Đây là nhà họ Tiêu, đã dạy được một bài học rồi nên Bảo Ngọc cũng chẳng muốn làm lớn chuyện. Cô vừa thả tay ra, Đỗ Thu Nghi liền vừa khóc vừa chạy về phía Bắc Khởi Hiên, nhào vào lòng anh ta: “Hiên…”
Bắc Khởi Hiên xoa xoa cô ta, khi thấy trên mặt cô ta có dấu bàn tay, mắt anh liền trợn ngược lên, tràn ngập vẻ lo lắng, anh tức giận trừng mắt với Bảo Ngọc: “Cô đánh cô ấy sao?”
Câu chất vấn này, lại khiến Bảo Ngọc nhớ đến ngày mà anh đã vì Đỗ Thu Nghi mà tát cô một cái. Nhưng mà thời thế thay đổi, vật đổi sao dời, hôm nay anh lại tức giận vì người con gái trong lòng mình bị đánh.
Bảo Ngọc bật cười: “Đúng vậy.”
Đỗ Thu Nghi khóc đến mức đau lòng: “Em… em chẳng làm gì cả… Bảo Ngọc đã…”
Bảo Ngọc từ lâu đã biết là cô ả này hát giỏi, diễn hay, nhưng cô thật sự chẳng muốn vạch trần. Bắc Khởi Hiên có mắt không tròng, bị trêu đùa như vậy cũng đáng, sao cô lại phải làm người tốt chứ?
Cô gái trong lòng khóc đến mức đau xé lòng, nhưng lại chẳng khiến người ta phẫn nộ bằng nụ cười bình tĩnh tự tin như gió xuân trên mặt Trương Bảo Ngọc, ai cũng chỉ hận không thể lao đến xé rách lớp ngụy trang trên mặt cô.
Bắc Khởi Hiên để Đỗ Thu Nghi đứng yên sang một bên, giận dữ đi nhanh về phía Bảo Ngọc, toàn thân toả ra khí thế tàn bạo.
Nhìn Bắc Khởi Hiên đang đi tới chỗ cô, Bảo Ngọc vẫn đứng yên như cũ, không di chuyển, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh, trong đôi mắt lộ rõ sự xem thường, như cây gai quấn quanh người khiến anh không thoải mái!
Ngay khi sắp tới gần, đột nhiên phía trước có một người ngăn cản. Bắc Khởi Hiên dừng lại, lạnh lùng đảo mắt nhìn người kia: “Tiêu Mặc Ngôn, chuyện này không liên quan đến cậu, tốt nhất là cậu tránh ra đi.”
Tiêu Mặc Ngôn cong môi, anh hơi ngước mắt, vẻ mờ mịt trong đôi mắt dần dần tản đi, thay vào đó là ánh sáng khiếp người: “Người của tôi, chỉ cần cô ấy thích, muốn đánh ai tôi sẽ đánh người đó.”
Đôi đồng tử đen bóng của Bắc Khởi Hiên như có sóng to gió lớn cuộn trào, anh ta nở nụ cười âm trầm, áp sát vào người kia: “Không phải cậu muốn bảo vệ ai là sẽ có thể bảo vệ được.”
Khuôn mặt hào hoa phong nhã của Tiêu Mặc Ngôn yêu nghiệt là thế, nhưng không thể che đi được tư thái ngông cuồng: “Vậy thì cứ thử xem.”
Chiều cao của hai người không chênh lệch là bao, mức hung hăng cũng không kém đối phương, vào lúc này đây, nó giống như sao Hỏa va vào Trái Đất, bắn ra vô số đốm lửa. Đó chỉ là khí thế của những kẻ mạnh thực sự mới có thể phát ra, như nước với lửa, trời sinh địch thủ, chỉ trong chốc lát đã có thể hủy thiên diệt địa.
Bảo Ngọc an tâm ở bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, nhìn người đàn ông này trở nên mạnh mẽ như thế, cô vô cùng khuây khỏa. Mà Đỗ Thu Nghi thì lại lo lắng nắm hai tay, chăm chú nhìn Bắc Khởi Hiên.
Đúng lúc này, Kiều Nhã cũng đi tới, lúc lướt ngang qua người Đỗ Thu Nghi, bà lạnh lùng trừng mắt, bà thừa biết, người phụ nữ này chẳng được tích sự gì. Đỗ Thu Nghi co rúm lại, vội vã cúi đầu không dám hé răng.
“Được rồi, đều là người lớn cả, sao còn giống như trẻ con thế chứ, không sợ khiến cô Chương chê cười à.” Kiều Nhã đứng ra hòa giải, lúc kéo con trai mình, bà kéo mạnh hơn, ra hiệu cho nó nên có chừng có mực.