Tiêu Chính Thịnh cười to: “Ha ha, bà xã nói đúng, con chúng ta làm vậy là đúng, sau này tôi nhất định ngoan ngoãn phối hợp.”
Ngoài cửa, bàn tay đặt trên nắm cửa chậm rãi buông ra…
Nửa đêm, Bảo Ngọc đang ngủ say, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô mơ màng nghe máy, đầu bên kia tức thì truyền đến âm thanh cố hết sức đè thấp của Trương Thịnh Hải: “Chị, chị… còn chưa ngủ phải không?”
Bảo Ngọc trở mình, mắt nhìn đồng hồ treo tường, lông mày không kiên nhẫn nhíu lại: “Muộn như vậy rồi mà em còn gọi điện thoại, muốn chị đến trường ru em ngủ sao?”
“Chị, vậy… chị có thể đến đây một chuyến không?”
Trương Thịnh Hải ê a nói: “Ở đây… em gặp chút phiền phức.”
Bảo Ngọc nghe xong, nhanh chóng ngồi dậy: “Em đang ở đâu?”
Nửa giờ sau, Bảo Ngọc xuất hiện tại một cửa quán bar, sớm đã có người chờ ở đó: “Cô là cô Chương?”
Bảo Ngọc nheo mắt lại, cảnh giác nhìn đối phương: “Em trai tôi ở đâu?”
“Mời đi theo tôi.”
Bảo Ngọc được dẫn tới một quán bar huyên náo, đi thẳng lên tầng hai, đẩy cửa bước vào một phòng bao, bên trong một mảnh hỗn độn, cô liếc mắt đã nhìn thấy Trương Thịnh Hải bị đè xuống đất, trên mặt có một vết bầm tím, quần áo cũng loang lổ vết máu.
“Tiểu Hải!” Bảo Ngọc muốn đi qua, nhưng bị người cản lại.
Trương Thịnh Hải chật vật ngẩng đầu lên, xua tay với cô: “Chị, em, em không sao.”
Nhìn người trong phòng một chút, Bảo Ngọc trầm giọng, bình tĩnh nói: “Ai là quản lý ở đây?”
Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục giày da đi tới: “Cô Chương, xin tự giới thiệu, tôi họ Vương, là quản lý ở đây.”
Bảo Ngọc nói ngay vào điểm chính: “Quản lý Vương, tôi tới đây rồi, có chuyện gì cứ việc nói ra đi.”
Quản lý Vương cười một tiếng: “Tôi biết bối cảnh của hai người. Nhưng em trai cô gây sự ở chỗ của tôi, tôi không thể vì cậu ta là con trai chủ tịch thành phố mà cứ bỏ qua như vậy được, nếu không, sau này tôi còn làm ăn thế nào đây?”
Trương Thịnh Hải đứng bên cạnh không cam lòng nói: “Tên buôn người nhà anh, cô ấy là bị lừa tới đây, vốn không phải là tự nguyện.”
Bảo Ngọc quay đầu, hung hăng quát cậu một câu: “Em câm miệng!”
Bị chị gái quát, Trương Thịnh Hải ngoan ngoãn cúi đầu xuống, ánh mắt cuống quít nhìn cô.
Quản lý Vương tủm tỉm cười nói: “Cô Chương, em trai cô đập rượu của tôi, lại còn đả thương mấy tên đàn em của tôi, dọa khách của tôi sợ chạy hết. Món nợ này, không biết là cô trả thay cho cậu ta hay là chờ đến ngày mai, tôi tự đến gặp chủ tịch thành phố Trương để thanh toán đây?”
Trương Thịnh Hải giận dữ: “Mẹ kiếp, rõ ràng là các người ra tay trước…”
Bảo Ngọc hít sâu một hơi: “Bao nhiêu tiền?”
Quản lý Vương cười: “Tôi giảm giá cho cô Chương 20%, không nhiều, chỉ có 900 triệu thôi.”
Anh ta vẫn mỉm cười lịch sự, cố ý nhắc nhở nói: “Nghe nói gần đây chủ tịch thành phố Trương bề bộn nhiều việc, tôi lại không muốn làm phiền ông ấy vì chút chuyện nhỏ này.”