Thấy cửa phòng vệ sinh mở ra, tầm mắt của Tiêu Mặc Ngôn dời ngay đến bóng dáng xinh lung linh của người phụ nữ, khóe môi lộ ra nụ cười đẹp lạ lùng, nhưng anh lại dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được, giọng mềm mại: “Anh dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ khiến cho anh từ chỗ nào bò lên thì phải bò ngược về.”
Sau đó anh đứng dậy, đón Bảo Ngọc: “Chúng ta nên về thôi!”
Nói xong, anh rất tự nhiên nắm tay cô đi ra cửa.
“Hả?” Bảo Ngọc hơi sửng sốt quay đầu lại nhìn Bắc Khởi Hiên, đối diện gương mặt đẹp lạnh lùng kia, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên.
Bầu không khí rất kỳ lạ.
“Chờ một chút.” Bảo Ngọc bỗng bỏ tay Tiêu Mặc Ngôn ra, trở lại phòng khách.
Tiêu Mặc Ngôn ngơ ngác nhìn nơi cánh tay trống trải, ánh mắt bắt đầu trở nên cuồng loạn…
Bảo Ngọc đi vào phòng khách, liếc nhanh qua nhìn Bắc Khởi Hiên, con ngươi cụp xuống nói: “Tạm biệt.”
Sau đó cô cầm lấy bó hoa đào của Tiêu Mặc Ngôn hái cho mình rồi quay người rời đi.
Nửa nghiêng gương mặt tuấn mỹ của Bắc Khởi Hiên chìm trong bóng tối lạnh lẽo, nhìn không rõ biểu cảm, hai tay đặt trên đùi từ từ nắm chặt lại.
Tiêu Mặc Ngôn thấy cô cẩn thận nâng niu mấy cành hoa trong lòng bàn tay, đi về phía mình thì sững sờ. Lập tức, ánh mắt cuồng loạn bị thay thế bằng ánh mắt diu dàng, giống như tấm lưới giam chặt cô vào trong.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, Đỗ Thu Nghi đứng ở cửa nhìn Bắc Khởi Hiên, lồng ngực đau thắt từng cơn. Cô ta hít sâu một hơi, mỉm cười đi tới, ôm lấy đôi vai anh từ phía sau, khẽ nói: “Có thể thấy Tiêu Mặc Ngôn rất thích Trương Bảo Ngọc.”
Bắc Khởi Hiên bỗng cười lạnh, khóe môi kiên nghị hiện lên nụ cười cực kỳ lạnh lẽo: “Người như vậy, cũng xứng đáng được yêu thích sao?”
Đỗ Thu Nghi sững người, thu lại vẻ chua xót nơi khóe mắt: “Anh Hiên, người quan trọng không phải là Tiêu Mặc Ngôn, anh cần gì phải để ý anh ta như thế nào?”
Bắc Khởi Hiên đứng dậy, đứng trên tầng mười sáu bễ nghễ nhìn xuống: “Chỉ sợ người càng không để ý thì càng dễ bị phản công.”
Bảo Ngọc và Tiêu Mặc Ngôn bước vào thang máy, nhấn tầng một, thang máy chậm rãi đi xuống.
Bảo Ngọc đứng ở phía trước, ánh mắt chỉ nhìn vào con số không ngừng thay đổi phía trên đầu, lòng bàn tay không hiểu sao đồ mồ hôi ròng ròng. Người đàn ông phía sau dựa người vào thang máy, ánh mắt chứa ý cười nhìn cô chăm chú. Khi phát hiện sống lưng thẳng tắp thậm chí còn hơi cứng ngắc của cô, ánh mắt anh khẽ híp lại, sau đó bỗng nhiên bước lên trước.
Nghe được tiếng bước chân của anh, Bảo Ngọc cả kinh, trong lòng hoảng sợ, sao đến đột ngột như vậy.
Trước kia cũng không phải cô chưa từng ở chung một phòng với anh, vì giúp Bắc Khởi Hiên lấy được một phần hồ sơ, cô đã từng đáp ứng ở bên cạnh anh một ngày, chỉ có hai người bọn họ. Trừ buồn bực căm ghét ra, cô chẳng còn bất kỳ tâm trạng nào, chỉ muốn thoát đi nhanh chóng, để trở về bên cạnh Bắc Khởi Hiên.
Nhưng sau khi sống lại, tựa hồ hết thảy đều đã thay đổi, lúc đơn độc đối mặt với Tiêu Mặc Ngôn, cô sẽ bất an, thấp thỏm, tâm tư cũng mất khống chế.
Có thể là vì cô quá hổ thẹn với anh nên khiến cô không cách nào mạnh dạn đối diện với anh được.
Tiêu Mặc Ngôn đến gần cô, ngửi mùi hương nơi cổ cô. Mùi cơ thể của cô hòa với mùi hoa đào tạo thành một mùi hương rất mê người. Dường như anh rất thích mùi hương này, nên càng sáp lại gần hơn, đầu mũi mát lạnh đặt lên da cổ nhẵn nhụi của cô, tham lam ngửi lấy.
Thân thể Bảo Ngọc cứng ngắc đứng yên ở đó lại không biết phải phản ứng thế nào.
Lý trí nói cho cô biết phải đẩy anh ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt tổn thương của anh, cô lại không đành lòng…