Chương 526
“À, chưa.” Chị Điềm suy nghĩ kỹ một lát, mình vẫn chưa kết hôn mà có con con, cả đời này vẫn chưa được mặc áo cưới đây, ngẫm lại cũng cảm thấy tiếc nuối.
Bảo Ngọc mỉm cười: “Vậy là được rồi, nếu đã không kết hôn thì coi như là chưa lập gia đình.”
“Nhưng mà…” Chị Điềm còn muốn nói điều gì đó, cô đã kéo cửa đi ra ngoài.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, cứ như vậy đi.”
Chị Điềm cắn răng đành phải kiên trì đuổi theo cô.
Lúc hai người đi khỏi phòng nghỉ, trong phòng lập tức an tỉnh lại, đại khái cũng không qua bao lâu lại nghe được bên trong ngăn tủ ở bên cạnh truyền đến tiếng va đập “đùng đùng”.
Khúc quân hành của hôn lễ trang nghiêm mà thần thánh vang lên, truyền đến mọi ngóc ngách trong giáo đường.
Trong hầm rượu sâu ba mét dưới mặt đất tràn ngập mùi nho thơm phức.
Đằng sau giáo đường có một giàn nho, mỗi lần thu hoạch đều rất bội thu, người ta đều sẽ lựa nho tốt nhất để ủ thành một bình rượu, sau đó để trong hầm rượu.
Dần dần, nơi này đã có rất nhiều, nhưng cũng mới chỉ chiếm được một phần ba cả hầm rượu.
Trên mảnh đất trống trải phủ một cái chăn lông, phía trên có một cô gái đang hôn mê, trên thân chỉ mặc một cái áo sơ mi của đàn ông, lộ ra một đôi chân tinh tế, đi chân đất, mái tóc thật dài mềm mại đang che trên mặt, thấy không rõ hình dạng gì.
Ở bên cạnh của cô là người đàn ông có gương mặt đẹp đẽ, không hề chớp mắt chăm chú nhìn cô, khóe miệng ngậm lấy nụ cười yếu ớt động lòng người.
Nghe được khúc quân hành của buổi hôn lễ, cô gái đột nhiên giật giật thân thể, sau đó chậm rãi mở to mắt.
Lúc nhìn thấy người đàn ông ngồi ở đối diện này, bỗng nhiên ngồi bật dậy: “Tiêu Tuyệt…”
Tiêu Tuyệt mỉm cười, tiện tay lấy một cái áo khoác ngắn lông xù ở bên cạnh bàn gỗ đưa cho cô: “Khoác lên người đi, đừng để bị lạnh.”
Cho đến lúc này Bảo Ngọc mới chú ý đến áo cưới của cô đã bị đổi, tay cô níu chặt lấy chiếc áo sơ mi trên người, tức giận nói: “Là anh thay cho tôi?”
Đôi mắt xinh đẹp của anh ta nháy nháy mấy cái: “Đây không phải là lần thứ nhất tôi thay quần áo cho cô.”
Bảo Ngọc hận đến cắn chặt môi, lúc có ý thức được trên đỉnh đầu mình đang phát ra khúc quân hành của hôn lễ, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tiêu Mặc Ngôn… Tiêu Mặc Ngôn…” Đáng chết, cô mất tích mà Tiêu Mặc Ngôn không có khả năng không biết, nhưng bây giờ hôn lễ lại tiến hành như thường lệ, đều đầy đã nói rõ cái gì.
Có người đã thay cô tiến hành hôn lễ!
Chuyện mà Tiêu Tuyệt giỏi nhất chính là thay đổi gương mặt, một ngày có một cái mặt nạ, với hắn mà nói nói so với lấy một gương mặt chân thật thuộc về mình cũng rất dễ dàng! Cho nên tùy tiện tìm một người phụ nữ, lại đem cô ta đóng vai thành mình, quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bảo Ngọc cũng không còn dám nghĩ tiếp nữa, đi chân đất liền muốn chạy khỏi nơi này, cô nhất định phải đi ngăn cản lại. Trong giây phút đó, bên hông bỗng nhiên bị siết chặt, cả người của cô đều bị vây lại, lưng của cô chống đỡ lấy lồ ng ngực nóng hổi, không cho cô động đậy: “Bảo Ngọc, vô dụng thôi, cô không thể đi ra được.”
“Khốn nạn, thả tôi ra, tôi muốn đi tìm Tiêu Mặc Ngôn.” Bảo Ngọc gấp đến độ sắp điên mất, cô không thể trơ mắt nhìn Tiêu Mặc Ngôn kết hôn với người phụ nữ khác.