Chương 488
Tiêu Mặc Ngôn cảm giác được sự khác thường của cô híp mắt lại.
Bảo Ngọc bỗng nhiên hoàn hồn, đôi mắt không đứng đắn kia lập tức trở lại thành đôi mắt ân cần của Tiêu Mặc Ngôn. Cô vội vàng nói: “Không sao, em đang suy nghĩ mình có nhiều tiền như vậy thì phải xài thế nào mới tốt thôi…. Ha ha, ha ha, a…” Cô quay đầu đi muốn che giấu cảm xúc, tránh tầm mắt của anh, trong lòng quá rối loạn làm cho cô không biết phải phản ứng thế nào.
Từ lúc rời khỏi hải đảo đó, Bảo Ngọc lựa chọn lãng quên, Tiêu Mặc Ngôn lựa chọn im lặng nhìn, ai cũng không nói về người đó. Nhưng tại sao, cô đột nhiên lại nhìn nhầm ánh mắt đó của Tiêu Mặc Ngôn thành đoạn tuyệt?
Chỉ cần nhớ tới người đó lúc thì hung ác, lúc thì mê hoặc, lúc thì bi thương, cô liền phiền não. Không muốn nghĩ, không muốn tiếp xúc, càng không muốn đối diện với vấn đề từng làm cô mông lung…
Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô, sâu xa nhìn cô, từ từ rũ mắt, ánh mắt nhàn nhạt, khóe môi cong lên nụ cười cứng ngắc: “Lát nữa anh phải ra ngoài.”
“Ừ.” Bảo Ngọc nhìn chằm chằm máy tính, dáng vẻ còn đang nghiên cứu sâu xa.
Lại nhìn cô một cái, anh xoay người, rời khỏi phòng, ánh mắt dần dần lạnh lùng. Trong đó, có chút tổn thương.
Người cô vừa nhìn… không phải anh.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, bàn tay nắm chuột của Bảo Ngọc cứng ngắc. Tiếp đó, ảo não vỗ vỗ má, cô làm sao vậy? Không phải đã quyết định không nghĩ vấn đề đó nữa sao?
Không muốn tiếp tục xoắn xuýt nữa, Bảo Ngọc dứt khoát thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Chị Điềm không yên tâm, để Đinh Khiên đi cùng cô, Bảo Ngọc không phản đối, cô không muốn vì mình là gây thêm bất kỳ phiền phức nào cho mọi người nữa. Bây giờ, cô là người phụ nữ của Tiêu Mặc Ngôn, cô bảo vệ mình thật tốt, chính là trợ giúp lớn nhất đối với anh.
Bảo Ngọc không về nhà, mà là kêu Đinh Khiên lái xe đưa cô về quê, lộ trình khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Sau đó lại chỉ Đinh Khiên quẹo trái rẽ phải vào một con đường đất, dừng trước cửa sắt màu lam. Bảo Ngọc nói với Đinh Khiên một tiếng, sau đó đẩy cửa đi xuống, đi lên phía trước gõ cửa. Đây là nhà của thím Đỗ, cô và Tiểu Hải từng tới vài lần, rất quen thuộc nơi này.
Cửa mở ra, thím Đỗ tiều tụy rất nhiều, nhìn thấy là Bảo Ngọc, có chút không dám tin, tiếp đó, tay chân vội vào kêu cô vào: “Bảo Ngọc à, con sao lại tới, mau vào mau vào…”
Bảo Ngọc đi vào, nhà của Đỗ Hướng Hồng chính là nhà nông bình thường, phòng rất cũ, đã rất lâu không tu sửa. Thấy thím Đỗ mặc quần áo vải thô, mặt cũng già đi rất nhiều, Bảo Ngọc thực sự có chút không nỡ, không nghĩ cũng biết là vì Đỗ Thu Nghi. Cô đau lòng nói: “Thím Đỗ, quay về với con đi.”
Thím Đỗ sững sờ, từ từ cuối đầu: “Bảo Ngọc, con đừng đùa nữa… Thu Nghi làm ra chuyện như vậy, thím sao còn mặt mũi quay về?” Bà xoay người, âm thầm lau nước mắt.
“Thím Đỗ ~” Bảo Ngọc nắm chặt tay bà: “Con và Tiểu Hải là thím chăm sóc từ nhỏ tới lớn, con không quan tâm người nào việc nào, con chỉ biết, thím giống như mẹ con, con không thể để thím một mình sống ở đây.”
“Bảo Ngọc…” Thím Đỗ đỏ mắt, thút thít, lại không nói được câu nào.
“Thím Đỗ, quay về với con đi.” Bảo Ngọc nhẹ nhàng rúc vào lòng bà, giống như hưởng thụ ấm áp của mẹ: “Thím chính là một thành viên trong gia đình chúng con.”
Nước mắt thím Đỗ ào ào rơi xuống, khẽ vỗ mu bàn tay cô: “Bảo Ngọc, con không hận chúng ta sao?”
Bảo Ngọc lắc đầu: “Con không giận thím Đỗ.” Về phần Đỗ Thu Nghi, đó không nằm trong phạm vi khoan dung của cô.
Thấy thím Đỗ còn do dự, Bảo Ngọc dứt khoát làm chủ, đi vào thu dọn đồ đạc thay bà, sau đó cầm ống khóa, trực tiếp khóa cửa lớn, kéo thím Đỗ lên xe.