Chương 485
Bảo Ngọc nhìn anh cười: “Được, vậy chúng ta tới công ty vào ngày mai. Em sẽ nói với Châu Kiệt một tiếng.”
“Tạm thời không phải vội.” Anh kéo cô lại, không cho cô đi, nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi rất nghiêm túc: “Em muốn gì?”
Bảo Ngọc nhíu mày nghi ngờ, không rõ tại sao anh lại hỏi một vấn đề không đầu không cuối này.
Giọng Tiêu Mặc Ngôn dịu dàng hơn rất nhiều: “Anh đã nói kết hôn sẽ cho em thứ tốt nhất. Em muốn gì, anh đều sẽ cho em hết.”
Bảo Ngọc cuối cùng cũng hiểu rõ ý của anh. Cô cười rạng rỡ như đóa hoa đào, nhéo gương mặt đẹp trai của anh: “Nào, anh nói cho em biết đi, đây lại là ai qua hỏi thế?”
Tiêu Mặc Ngôn khẽ cắn môi nhưng không rời tầm mắt, vành tai ửng đỏ và khẽ nói: “Chị Điềm.”
Bảo Ngọc bật cười, cô đã biết mà.
Ngay cả chuyện vị trí cơ thể trước sau mà anh còn có thể lên mạng tra tài liệu, nữa là chuyện lớn này. Anh nhất định đã đi hỏi người khác.
Nhưng Tiêu Mặc Ngôn đối xử dè dặt với cô như vậy, luôn làm cho cô cảm thấy đau khổ. Cô không có cách nào tưởng tượng được, nếu không có cô thì anh sẽ thành thế nào? Có lẽ sẽ giống như lời chị Điềm mới nói, anh lại rúc vào trong thế giới của mình, đóng chặt cửa và vĩnh viễn không ra ngoài.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là trái tim Bảo Ngọc sẽ đau đớn đến mức rầu rĩ. Cô nằm xuống, dựa đầu vào hai chân của anh: “Em đã có thứ tốt nhất rồi, em chẳng cần gì khác nữa.”
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn sáng lên, đôi môi tuyệt đẹp lập tức tách ra, trong lòng thấy ấm áp. Anh ôm lấy cô. Cảm giác thỏa mãn này, bất kể có phải bỏ ra bao nhiêu, anh cũng sẽ không do dự.
Lúc này, Trương Thịnh Hải bỗng nhiên đẩy cửa ra, thấy chị và anh rể đang dính lấy nhau muốn mở miệng trêu chọc vài câu. Tiêu Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn qua làm anh rùng mình, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lùi lại và nhẹ nhàng khép cửa. Cho dù bụng anh đã đói mềm thì cũng phải nhịn, chờ chị và anh rể lãng mạn xong mới đi giải quyết được!
“Cậu Tiêu!”Đinh Khiên bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, thấy tình cảnh trong phòng khách dừng lại, sau đó lập tức cười nói: “Tôi không có chuyện gì, tôi không có chuyện gì! Hai người cứ tiếp tục đi!”
Bảo Ngọc vội vàng ngồi dậy, gương mặt đỏ bừng và đứng dậy nói: “Em đi xuống tầng tìm chị Điềm.”
Tiêu Mặc Ngôn cười ôn hòa gật đầu, nhưng lúc quay đầu lại nhìn Đinh Khiên vẫn là vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Đinh Khiên sờ mũi cười gượng vài tiếng, vội vàng đi tới nói: “Cậu Tiêu, Tiểu Cường đã đến bên kia rồi.”
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn thản nhiên: “Tìm đến chỗ anh ta.”
Đinh Khiên gật đầu và lại đi ra ngoài.
Bảo Ngọc đi tới tầng 37. Chỉ mới hai ngày mà ở đây đã sửa xong, bước ra khỏi thang máy chính là một hành lang, đi tới đẩy cửa lớn ra, trước mặt chính là một đại sảnh rộng gần hai trăm mét vuông, một bên là chiếc bàn làm việc hình vòng cung, một bên là một bộ ghế sa lon dài. Hai bên lại là khu vực văn phòng theo kiểu khép kín.
Lúc này, trong đại sảnh có mấy người đang thương lượng chuyện gì đó. Chị Điềm đứng ở bên cạnh, thấy Bảo Ngọc gọi cô qua: “Bảo Ngọc à, em qua bên này đi.”
Bảo Ngọc đi tới, mấy người kia ngừng nói chuyện, lúc quay đầu nhìn Bảo Ngọc đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ nghe Đinh Khiên nói vợ của Đường chủ là một người đẹp, ban đầu còn không tin, theo trực giác cho rằng ánh mắt đàn ông của cậu Tiêu hẳn sẽ không đi theo con đường bình thường, nhất định là rất đặc biệt, cho dù anh có tìm về một người đàn ông thì bọn họ cũng không thấy ngạc nhiên! Nhưng ai có thể ngờ được lại đúng là người đẹp siêu cấp! Hóa ra cậu Tiêu cũng thích phụ nữ xinh đẹp giống như bọn họ. Lần này, mấy người lại cảm giác khoảng cách giữa mình và tổ chức được rút ngắn.